Đêm nay Mẫn Huyễn rất vui, nhưng không phải vì mới nạp thiếp, mà là vì nghe được tin Hàn Lượng Tiết bị giam lỏng. Ban sáng, hắn vừa bị Mẫn Thuân khiển trách rất nặng lời, làm tâm trạng hắn cực kỳ bực bội, thậm chí ý cướp ngôi đã phút chốc bùng lên. Nhưng sau khi biết Mẫn Thuân hạ lệnh phạt đánh Hàn Lượng Tiết thừa sống thiếu chết, lòng hắn đã thoải mái hơn. Đám triều thần có quan hệ thân thiết với hắn đều là cao thủ đo đếm lòng người, nhìn thấy hắn như thế liền lũ lượt kéo tới nịnh bợ. Mẫn Huyễn rất háo hức thu xếp mọi chuyện chu toàn, duy chỉ có một điều khiến hắn tiếc nuối chính là Mẫn Tiên Nhu không đến đây tham dự. Hắn đã sớm sai người dọn dẹp sạch sẽ một khu viện biệt lập, vốn định nhân dịp hôn lễ sẽ mời Mẫn Tiên Nhu đến phủ của hắn, để hai huynh muội có cơ hội gần gũi nhau hơn, nhưng kết quả bởi cơn tức giận của Mẫn Thuân mà mộng tưởng đẹp đẽ đành vỡ tan. Hắn cũng tự trách bản thân quá nóng vội, vốn tự nhủ phải tiến hành từng bước một, vậy mà vẫn không khống chế được lòng? Được rồi, đại trượng phu có thể co có thể giãn, chờ ngôi vị hoàng đế đã chắc chắn vào tay thì tính tiếp vậy. Không phải hiện giờ cũng có một tiểu mỹ nhân đang chờ mình đó sao? Nghĩ đến đây, Mẫn Huyễn bỗng cảm thấy hạ thân bắt đầu nóng rực, nói mấy câu qua quýt với mọi người liền vội vàng đi về nội viện.
Nạp thiếp thua kém rất nhiều so với cưới chính thê, không phải là chuyện gì đáng nói nên mọi nghi thức đều được lược giản. Trong tân phòng, hỉ nương và nha hoàn thấy hắn đến, liền biết điều nhanh chóng lui ra. Mẫn Huyễn nóng vội vén khăn voan lên, dung nhan xinh đẹp kia để cho lòng hắn phải rung động, vừa định tâm sự vài lời tình tứ, thì thấy mặt cô dâu ướt đẫm lệ. Hắn rất khó chịu, giọng điệu cũng trở nên trầm thấp, "Ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ còn nhớ tới thanh mai trúc mã của ngươi?"
Giọng của Liễu Ngọc Lăng đầy nghẹn ngào, bi thương đáp, "Nếu Hoàng gia đã có ý nghi ngờ thiếp thân, thì thiếp thân xin nguyện dùng cái chết để chứng minh cõi lòng." Nói rồi, lao mạnh đầu đụng vào góc bàn.
Mẫn Huyễn không ngờ nàng sẽ làm vậy, kinh ngạc định ngăn lại nhưng chẳng kịp, thấy cả người Liễu Ngọc Lăng mềm oặt, liền vội chạy tới ôm nàng lên giường. Nhìn trên vầng trán nhẵn nhụi của mỹ nhân đã chảy máu tươi, Mẫn Huyễn đặt tay dưới mũi nàng thăm dò, mặc dù hơi thở yếu ớt nhưng vẫn có, nên yên lòng. Mỹ nhân lúc này như nhành liễu yếu ớt để Mẫn Huyễn vạn phần thương tiếc, không khỏi thở dài dịu dàng nói: "Nàng đây là tội tình gì? Có chuyện gì thì cứ nói rõ ràng ra, bổn cung cũng không phải người không thông tình đạt lý."
Liễu Ngọc Lăng nỗ lực mở mắt, nước mắt lăn dài, "Hoàng gia đối với Ngọc Lăng tình thâm ý trọng, nếu Ngọc Lăng còn không biết phân biệt, vậy chẳng phải còn không bằng loài heo chó sao? Chỉ là Ngọc Lăng... Ngọc Lăng quả thực có chuyện rất khó nói."
Mẫn Huyễn cười an ủi, "Từ hôm nay, bổn cung đã là phu quân của nàng, ông trời của nàng, còn cái gì mà không nói được chứ?"
Liễu Ngọc Lăng giống như rất kinh ngạc nhìn chằm chằm Mẫn Huyễn, rồi đột nhiên chẳng buồn để ý tới vết thương, vội vàng nhảy xuống giường quỳ gối bên chân Mẫn Huyễn, giống như đã hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Hoàng gia, Ngọc Lăng thật ra là, thật ra là có..."
Mẫn Huyễn thấy nàng cứ ngập ngừng ấp úng, không kiên nhẫn hỏi: "Đến cùng là nàng có chuyện gì? Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nàng cứ vậy là sao?"
"Có... chuyện khó nói ạ." Trên mặt Liễu Ngọc Lăng đầy tràn vẻ cực kỳ xấu hổ, "Thiếp thân có bệnh không tiện nói ra."
"Bệnh không tiện nói ra?" Mẫn Huyễn lặng người, "Bổn cung chỉ từng nghe nói nam tử có bệnh không tiện nói ra. Nàng là nữ tử, còn có bệnh gì mà không tiện nói ra đây? Không phải là không thể sinh đẻ đi? Nếu thế cũng không sao, thị thiếp của bổn cung đông đảo, không thể sinh đẻ cũng không phải chuyện gì lớn." Nói rồi liền cúi người muốn ôm Liễu Ngọc Lăng, nhưng lại bị tránh thoát.
Mặt Liễu Ngọc Lăng đã đỏ bừng, nói cà lăm: "Thiếp thân có, có, có...mùi hôi."
Mẫn Huyễn ngạc nhiên: "Nàng bị hôi nách? Không thể nào, hay là nàng không muốn động phòng cùng bổn cung, nên mới cố ý lừa gạt? Nếu có bệnh như thế, thì sao cha nàng còn dám gả nàng cho bổn cung?"
"Nếu Hoàng gia không tin, thì có thể nghiệm chứng." Liễu Ngọc Lăng hai tay run run, hồi hộp cởi bỏ y phục, lúc cởi hết quần áo trong, chỉ còn lại áσ ɭóŧ thì nàng đã thấy Mẫn Huyễn nhíu mày, mắt lộ ra vẻ chán ghét thì vội vàng khoác quần áo lên.
Mẫn Huyễn cực kỳ tức giận, "Thật to gan, cha ngươi dám gạt bổn cung."
Liễu Ngọc Lăng quỳ trên đất khóc không thành tiếng, "Hoàng gia minh giám, việc này không ai biết cả. Bệnh này của thiếp thân cũng không phải bẩm sinh, mà bắt đầu xuất hiện kể từ ba năm trước, khi mẹ ruột của thiếp thân mất. Vì thiếp thân quá nhớ thương mẫu thân, nên thường tự mình chăm sóc cho chậu hoa cỏ mà mẫu thân yêu thích nhất khi còn sống, nhưng lại chẳng ngờ bị con gì đó không rõ cắn, mà người nổi ngứa. Lúc đầu thiếp thân không để ý, sau khi hết ngứa, thân thể lại dần sinh ra một mùi khác thường. May mà mùi ấy không quá đậm, chỉ cần mặc quần áo có xoa phấn thơm thì người ngoài sẽ không thể phát hiện. Chỉ là, hôm nay là đêm động phòng, thì bất kể có che lấp cỡ nào cũng sẽ lộ ra."
Mẫn Huyễn thấy nàng khóc đầy đáng thương, tâm phiền ý loạn, nhưng vẫn rất hoài nghi, "Chẳng lẽ nha hoàn bên người nàng không giúp nàng tắm rửa thay quần áo? Như thế nào lại không ai biết? Nàng không đi tìm đại phu xem bệnh sao?"
"Hoàng gia, đâu có nữ nhi nhà nào trên người có loại bệnh thế này còn mặt mũi đi tìm đại phu chứ?" Liễu Ngọc Lăng vô cùng thương tâm, "Bên người thiếp thân cũng chỉ có một nha hoàn là Đào Nhi, bình thường chỉ hầu hạ việc rửa mặt chải đầu. Lúc tắm rửa thì thiếp thân tự cởϊ qυầи áo vào trong nước rồi mới để nàng tới hầu hạ. Bệnh này rất quái lạ, chỉ cần rửa mình thì mùi sẽ tạm thời biến mất, lại thêm thiếp thân cố ý che giấu, nên đến giờ mới vẫn là bí mật."
Mẫn Huyễn biết nhà họ Liễu này cũng không được coi là nhà lớn cổng cao, chẳng qua chỉ là một viên quan chuyên đi nịnh bợ để kiếm lợi, nên có thể hiểu được vì sao bên người Liễu tiểu thư chỉ có một nha hoàn, nhưng hắn vẫn nửa tin nửa ngờ hỏi: "Nếu thế, vậy sao nàng còn viết thư cho thanh mai trúc mã kia của nàng, muốn cùng hắn bỏ trốn?"
"Hoàng gia..." Liễu Ngọc Lăng vừa quẫn vừa thẹn vừa ngượng lại vừa hối, nhỏ giọng khóc ròng: "Mặc dù thiếp thân không phải là tiểu thư khuê các, nhưng dù gì cũng là sinh ra trong nhà dòng dõi thư hương, nếu không phải vì vạn bất đắc dĩ thì cớ sao làm ra chuyện vô liêm sỉ dường vậy? Vốn thiếp thân định sau khi người Viên gia đưa thiếp thân rời đi, sẽ tìm một am ni cô để thanh đăng cổ phật sống đến hết đời, nào đâu chẳng thể như nguyện, thiếp thân rơi vào đường cùng chỉ đành chết. Nhưng ngày ấy ngẫu nhiên gặp công chúa, thiếp thân như thấy được thần nữ, bất giác kể ra nỗi ưu thương trong lòng. Công chúa khuyên giải thiếp thân, nói rằng Hoàng gia là người rất trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ không vì loại bệnh này mà ghét bỏ thiếp thân. Thêm việc dù đêm đã khuya mà hoàng gia vẫn tới thăm thiếp, còn nói những lời thâm tình, lúc ấy thiếp thân mới nguôi dần ý muốn chết. Hoàng gia ngài cũng hiểu, ngài là hậu duệ thiên hoàng quý tộc dáng vẻ đường đường, lại đối xử nhu tình như nước với thiếp thân, ước mong cả một đời của nữ tử cũng đâu có gì hơn điều ấy. Dù có đổi lại bất cứ nữ tử nào khác trong thiên hạ, cũng sẽ chẳng có ai bỏ ngài mà chọn kẻ khác?"
Mẫn Huyễn khi nghe đến đoạn thanh đăng cổ phật đã thấy chán ghét muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng khi nghe được hai chữ công chúa thì tiếp tục ngồi xuống, biết được đánh giá của công chúa về hắn liền không kìm được nở nụ cười