Đảo mắt đã tới tiết Thanh Minh, Mẫn Tiên Nhu lấy lý do muốn đi tế mẫu phi lại tới chùa Vân Tịnh một chuyến, còn tự mình khen ngợi công tiến cử của Không Minh đại sư. Có điều lần này nàng không ngủ lại, chỉ ở tầm nửa ngày liền lên đường trở về. Lúc đoàn xe mới vừa vào cổng thành phía Nam thì bị chặn lại, hóa ra có hai đám lưu manh đang đánh nhau vì chuyện bài bạc thắng thua. Hộ vệ của phủ công chúa đương nhiên tới xua đuổi, đám lưu manh thấy tình thế không ổn mới bỏ chạy tứ tán. Một tên lưu manh trong số đó có làn da hơi trắng nõn chợt cuống lên, "Đại ca, bọn nó chạy rồi, miẹ nó, bọn nó còn chưa trả đủ bạc cho chúng ta, mau đuổi theo thôi đại ca."
Một tên lưu manh khác có dáng vẻ hơi thấp bé, làn da ngâm đen, kéo tên trắng nõn lại, bình tĩnh nói: "Được rồi nhị đệ. Chơi bạc cũng giống như làm người, cái gì cũng nên lưu lại ba phần đường sống. Hôm nay bọn nó thua thảm rồi, nếu giờ còn ép nữa, không chừng sẽ làm ra mấy chuyện tồi tệ khác đấy. Nếu như để thanh danh của huynh đệ chúng ta bị vấy bẩn, người ta sẽ nói ra nói vào chúng ta vì mấy đồng tiền lẻ mà ép người khác tới đường cùng, thì liệu sau này ai còn đánh bạc với chúng ta nữa? Lúc đó chúng ta biết chơi thắng ai đây?"
Hai huynh đệ này vốn không có giáo dưỡng, nên nói chuyện rất to, vừa hay những lời ấy truyền vào trong xe ngọc, để Mẫn Tiên Nhu đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thấy rất rõ. Lòng khẽ động, nàng lệnh Dậu Dương: "Phái người đi tra xét thật kỹ hai huynh đệ này." Từ nhỏ Dậu Dương đã đi theo Mẫn Tiên Nhu nên rất nhanh lĩnh hội được ý tứ, lĩnh mệnh đi ra. Lúc thuộc hạ bên ngoài thình lình nhận được mệnh lệnh như vậy, còn không hiểu nổi có việc gì.
.
Chỉ khoảng một canh giờ sau, Dậu Dương đã tới phục mệnh: "Hai huynh đệ này tên là Chu Văn, Chu Võ, đời đời sống ở kinh thành, là lưu manh vô lại nổi danh phía thành Nam, chuyên tổ chức bài bạc lừa bịp tống tiền. Chỉ có điều, hai người này lại vô cùng hiếu thuận với người mẹ góa phụ." Nàng vừa nói xong, thì nghe thấy Võ Sư Đức ở bên ngoài cầu kiến, liền thoáng liếc nhìn công chúa, thấy nàng khẽ gật đầu mới đứng dậy ra truyền cho vào.
Võ Sư Đức cười tiến vào, khom người thi lễ, "Công chúa, Triệu Phúc Toàn này vậy mà rất có lòng, đưa tới cho chúng ta hẳn hai tờ thánh chỉ trống." Có thể thấy tâm trạng ông đang rất tốt, hai tay dâng thánh chỉ lên cho Thân Cúc.
Mẫn Tiên Nhu nói: "Ông đến thật đúng lúc. Lát nữa Dậu Dương sẽ dẫn ông đi gặp hai người. Ông mang bọn họ vào vương phủ tới gặp bổn cung, đừng để những người khác phát hiện."
Võ Sư Đức suy nghĩ một chút, nói: "Ở trong thành, chúng ta có một cửa tiệm tơ lụa dùng làm nơi liên lạc bí mật, tôi sẽ dẫn hai người kia vào đó, rồi giả dạng thành người giúp việc trộn lẫn với vài người giúp việc khác theo xe Dậu Dương cô nương vào phủ. Bất kể ai nhìn thấy cũng đều chỉ coi là người đưa tơ lụa tới cho công chúa thôi, tuyệt đối sẽ không nhận ra điều gì bất thường."
Sau khi nhận được sự đồng ý của Mẫn Tiên Nhu, Võ Sư Đức mới cùng Dậu Dương rời đi.
.
Lúc dùng xong bữa tối, thì ông dẫn hai huynh đệ kia vào. Người là ca ca lập tức quỳ xuống lạy, chỉ có người là đệ đệ thì vẫn còn nhìn Mẫn Tiên Nhu tới ngây người, không hề có phản ứng. Người ca ca thấy thế liền sợ hết hồn, liều mạng đấm thật mạnh vào đầu gối đệ đệ, lúc này người đệ đệ bị đau mới quỳ, đầu cũng bị ca ca đè nghiến xuống đất. Hai huynh đệ không dám thở mạnh.
Tất cả những hành động ấy chỉ diễn ra chớp nhoáng, nhưng lại khiến mắt Mẫn Tiên Nhu lóe lên ý muốn gϊếŧ người, có điều cũng mau chóng kiềm lại, "Nói vậy hẳn hai huynh đệ các ngươi đã biết bổn cung là ai. Trong tay bổn cung có một tương lai xán lạn, không biết hai người các ngươi có nguyện ý nắm lấy?
Ca ca Chu Văn vội vàng phục lạy liên hồi, "Nguyện ý nguyện ý, tiểu nhân nguyện ý."
Mẫn Tiên Nhu sai Thân Cúc đưa cho bọn họ một túi bạc, "Bổn cung muốn các ngươi lẫn vào Ngự Lâm quân, đi làm lính canh cổng thành, hơn nữa phải ở Tây Hoa Môn, và sau này không được đánh bạc nữa." Giọng điệu nàng bỗng lạnh lùng, "Đã bước chân vào vương phủ, sẽ chẳng có đường lui. Là người của bổn cung thì tuyệt đối không được phép phản bội, nếu không..." Nàng dừng lại, Võ Sư Đức lập tức tiếp lời: "Thế gian này muốn một người biến mất dễ như trở bàn tay, có điều chỉ cần các ngươi làm tốt, thì ngày sau nhất định sẽ được vinh hoa phú quý cả đời."
"Huynh đệ tiểu nhân cũng chỉ vì không còn đường sống mới phải làm những việc mất mặt kia. Nếu công chúa đã cho cơ hội, nhất định huynh đệ tiểu nhân sẽ tận tâm báo đáp, tuyệt đối chỉ nghe lệnh của công chúa thôi. Mong công chúa yên lòng." Chu Văn gấp đến độ lời cũng nói thành lộn xộn, nhưng ý tứ thì khá rõ ràng.
Mẫn Tiên Nhu không nhiều lời, sai người dẫn hai huynh đệ kia đi, y theo cách cũ trở về tiệm tơ lụa, đợi đến nửa đêm không còn bị ai giám thị mới thả cho về. Chu Võ xoa bóp túi tiền, cười hì hì nói, "Còn tưởng rằng bị bắt cóc chứ. Hóa ra là được thần tài rớt từ trên trời xuống mời."
Chu Văn lập tức giật phắt lấy túi tiền, "Số tiền này cũng không phải là thứ tốt dễ lấy, là đặt cược bằng đầu đấy. Khó có được quý nhân coi trọng chúng ta, chúng ta phải tận tâm làm cho tốt. Từ hôm nay trở đi, có hành động gì cũng phải cẩn thận."
"Đại ca, đệ hiểu mà. Ván bài này cái chúng ta đặt không phải tiền mà là mạng. Nếu thắng, chúng ta sẽ được thăng chức rất nhanh, còn nếu thua, thì mười tám năm sau lại là một hảo hán." Chu Võ vỗ ngực, hào khí ngất trời, "Chỉ là giờ chúng ta phải làm sao để thành lính?"
Chu Văn ước lượng tiền trong túi, cười, "Dùng bạc nịnh bợ người xin việc, ai mà không biết làm."
Chu Võ vươn tay đoạt lại túi tiền, mở ra nhìn rồi cười nham hiểm cực kỳ vô lại, "Đại ca, ca thấy công chúa chưa? Nếu như ---" còn chưa nói dứt đã bị Chu Văn tát một cái thật mạnh. Chu Văn hung tợn nhìn trừng trừng, "Tao cho mày biết, có những chuyện có nghĩ cũng không được nghĩ."
Trước nay Chu Võ vẫn rất sợ huynh trưởng, uất ức kêu: "Chỉ là nói thôi mà."
"Họa từ miệng mà ra. Mày muốn chết thì cút xa ra, đừng có làm liên lụy tới tao và mẹ." Chu Văn rất tức giận. Trong đêm đen, hai người hoàn toàn không biết toàn bộ những lời đối thoại ấy của mình đã bị người của Võ Sư Đức đi theo nghe hết.
.
Sau khi nghe người mình về bẩm báo, Võ Sư Đức cảm thấy công chúa làm việc này thật quá thừa, sáng sớm đã tới xin cầu kiến, kể lại một lần tất cả những gì biết được tối qua, rồi hỏi: "Công chúa, trong Ngự Lâm quân chúng ta cũng có người, sao người phải dùng hai tên lưu manh không đáng tin ấy?"
"Bổn cung biết ông thắc mắc..." Mẫn Tiên Nhu cũng kể lại những lời mình nghe được lúc ở trong xe ngọc, "Là một tên cờ bạc mà vẫn giữ được sự thanh tỉnh, chỉ cần cho hắn cơ hội, không chừng sẽ nhận được kết quả bất ngờ. Còn tên huynh đệ kia của hắn, ông phải cho người giám sát kỹ."
"Tôi sẽ cho người thời khắc theo dõi hai huynh đệ đó, chỉ là..." Võ Sư Đức khó hiểu, "Chỉ dựa vào mấy lời hắn nói thôi sao? Công chúa, thế không phải rất qua loa ư? Hơn nữa chỉ là loại lính gác cổng thành nho nhỏ thì nào đáng công chúa phải tiêu hao tâm lực."
Chỉ vừa sáng sớm nên