Sau khi ăn mặc chỉnh tề, hai người tay nắm tay tới chỗ Tức Mặc Dao dùng bữa, một nhà ba người cùng vui vẻ ăn cơm. Ăn tối xong, Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu lại ngồi nói chuyện với nhau một lúc, chờ đến lúc tiếng mõ báo canh giờ vang lên, hai người tiếp tục nắm tay nhau đi tới thiên sảnh nghị sự, bất ngờ thấy có bốn người đang chờ ở trong. Ba người trong đấy Mẫn Tiên Nhu biết, theo thứ tự là Triệu Nham tướng quân - thủ vệ Hộ thành, Quách Trinh tiên sinh - mưu sĩ đứng đầu vương phủ, và Vệ Tự tướng quân - thống lĩnh thị vệ. Và một vị lão giả tinh thần quắc thước râu tóc bạc trắng, mặc dù Mẫn Tiên Nhu chưa từng gặp nhưng cũng có thể đoán được đó là ai, người đã già mà vẫn còn tinh thần minh mẫn vậy thì đâu có ai khác ngoài vị phụ tá đã qua bốn đời Đoan vương, Mã lão tướng quân năm nay bảy mươi sáu tuổi.
Bốn người thấy Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu đến, cùng khom người thi lễ. Trạm Hi ý bảo bọn họ không cần đa lễ, rồi sai người nâng đến một bàn bản đồ địa hình cực lớn đặt trước mặt mọi người, chỉ vào phần núi non trên đó ngẩng cao đầu nói: "Bổn vương quyết định khởi binh lật đổ chính quyền tàn bạo, trả thái bình cho thiên hạ. Các vị ở đây đều là cánh tay phải, là trọng thần đứng đầu của bổn vương, mong tất cả toàn tâm toàn ý góp sức cùng bổn vương chung vai phấn đấu, dựng nên nghiệp lớn."
Gương mặt của bốn người đều tỏ vẻ hưng phấn, hô vang: "Nguyện thề sống thề chết đi theo vương gia."
"Được." Trạm Hi ra lệnh: "Triệu Nham tướng quân, tướng quân hãy trở về Hộ thành chờ đợi bổn vương, trong vòng năm ngày, bổn vương sẽ dẫn theo mười vạn đại quân tới Hộ thành cùng tướng quân hợp lại. Mã lão tướng quân, lệnh ông mang mười lăm vạn đại quân tới trấn thủ ở phương Bắc, phải đảm bảo chắc chắn Đoan của chúng ta được an toàn. Quách tiên sinh, lệnh tiên sinh trấn thủ ở vương phủ, tất cả vấn đề về thủ tục điều hành, điều phối lương thảo dựa cả vào tiên sinh. Vệ Tự tướng quân, tướng quân hãy sai người ngay lập tức diệt trừ hết mọi mật thám của triều Tấn ở Đoan này, nhất là đám nữ nhân trong phủ kia. Bổn vương muốn lấy máu của bọn chúng để tế cờ." Bốn người cùng hô tuân lệnh. Mẫn Tiên Nhu thấy khí thế trầm ổn của Trạm Hi tỏa ra khi đứng trước các vị đại thần, trong lòng không khỏi thầm vui vẻ, Hi Hi của nàng quả nhiên phi phàm.
Trạm Hi lại nói: "Bốn vị có điều gì muốn nói không?"
Trước nay Triệu Nham vẫn luôn cẩn thận, nói: "Vương gia, tuy hiện nay ở Nhạn Linh Quan chỉ có hai vạn nhân mã, nhưng có Lý Lãng trấn thủ, hơn nữa cũng chỉ cách kinh thành có vài ngày lộ trình, quân tiếp viện có thể quay về cực nhanh. Mạt tướng xin đề nghị chúng ta không nên tấn công trực tiếp Nhạn Linh Quan. Mạt tướng có phát hiện được một con đường nhỏ cách Nhạn Linh Quan chừng trăm dặm, có thể đi vòng qua Nhạn Linh Quan."
Trạm Hi cười: "Bốn phía xung quanh Nhạn Linh Quan đều là núi non trùng điệp, sợ là con đường nhỏ này cũng rất gập ghềnh đi? Mười vạn quân của bổn vương cùng mười vạn quân của Triệu Nham tướng quân, tổng cộng có hai mươi vạn người, nếu muốn đi qua con đường nhỏ ấy, lại không để địch phát hiện, vậy phải tiêu hao bao nhiêu thời gian?"
Triệu Nham đáp: "Nếu hành quân ban đêm lâu hơn chút, thì ước chừng chỉ mất mười lăm ngày."
Trạm Hi thoáng liếc qua Mẫn Tiên Nhu, ý bảo nàng lên tiếng. Mẫn Tiên Nhu biết đây là Trạm Hi cho mình cơ hội lập uy, vì thế cười tiếp lời: "Thời gian còn lại của Mẫn Thuân không nhiều, một khi lão băng hà, Mẫn Huyễn sẽ ngay lập tức thừa thế đăng cơ, khống chế binh mã trong kinh; chắc chắn Mẫn Dục và Mẫn Vĩ cũng khởi binh, khi đó thiên hạ sẽ rơi vào đại loạn, Bắc Địch mà còn thừa cơ tiến vào, thì với thực lực của chúng ta, chẳng biết sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian và vũ lực nữa mới có thể ổn định toàn cục, đây là hạ sách." Nàng quét mắt nhìn bốn người, trong giọng nói chứa đựng sự uy nghiêm, "Mưu đồ của ta là trong vòng nửa tháng sẽ lao thẳng tới kinh thành, khống chế toàn trung nguyên, gϊếŧ Mẫn Vĩ. Ở Bắc ngăn Bắc Địch, ở Nam kháng Mẫn Dục."
Quách Trinh nói: "Cách của công chúa đương nhiên rất tốt, nhưng để thực hiện được lại quá khó khăn."
Trạm Hi nắm lấy tay Mẫn Tiên Nhu, cười ngạo nghễ: "Lòng của công chúa và bổn vương vẫn luôn là một, hơn hai năm qua, nàng đã ở kinh thành bố trí mọi việc cho bổn vương. Mọi người không cần đắn đo, nếu bổn vương muốn khởi sự, đương nhiên đã có sách lược vẹn toàn. Bổn vương chỉ mong tương lai khi hàng thần của triều Tấn muốn gia nhập chúng ta, mọi người có thể đối đãi với bọn họ thật bao dung."
Bốn người mơ hồ có chờ mong, Triệu Nham lại càng hưng phấn dị thường, dường như ông đã hiểu ra điều gì đó.
Thình lình có tiếng vỗ tay từ ngoài cửa, mọi người quay đầu lại nhìn, Trạm Hi vui mừng gọi: "Phụ vương." Mẫn Tiên Nhu thoáng bẽn lẽn, đỏ mặt tránh ở sau lưng Trạm Hi. Nếu nàng đã mở miệng gọi Tức Mặc Dao là 'mẹ', thì đương nhiên bây giờ cũng phải gọi Trạm Tuân là 'cha', có điều đang ở nơi đây sao nàng có thể không biết xấu hổ mà mở miệng gọi.
Trạm Tuân nhìn Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu thầm khen ngợi, Đến cùng đã không uổng bao công sức và khổ tâm của mình, hai đứa trẻ được rèn luyện đã trở nên trưởng thành hơn. Trạm Tuân vui mừng nói: "Hi nhi, con hãy đưa Quách tiên sinh theo cùng, một khi vào kinh thành rồi, sẽ có rất nhiều chuyện cần đến Quách tiên sinh giúp xử lý. Còn ở vương phủ này, đã có phụ vương đứng ra trấn thủ." Lời này làm tất cả những người ở đây cực kỳ phấn chấn, dù bốn người kia không biết rõ vì sao tiên vương đã mất lại có thể 'đột nhiên' sống lại, thế nhưng có tiên vương ở nơi này, tiến có thể công, lui có thể thủ, bọn họ chẳng còn lo lắng chi. Có điều Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu lại hiểu được, đây cũng là một bài học phụ vương muốn dạy cho mình thuật làm vua là, muốn dùng người thì phải tin người, nhưng cũng cần đề phòng người. Tuy Quách Trinh và Mã lão tướng quân đều cực kỳ trung thành, nhưng vẫn phải đề phòng bọn họ có thể liên thủ mưu đồ soán ngôi, đây cũng là nỗi bi ai của người đứng trên đỉnh cao quyền lực, không thể hoàn toàn tín nhiệm một ai. Đây cũng là lo lắng lớn nhất của Trạm Tuân đối với các nàng, tách các nàng rời xa nhau để rèn luyện cho hai người biết cách tin tưởng đối phương, đừng dễ dàng tin lời kẻ khác châm ngòi, để các nàng có thể trở thành một đôi tình lữ hoàn toàn một lòng tin vào người yêu, không rơi vào cảnh trở thành kẻ cô độc. Nghĩ thế, tay của hai người không tự chủ mà siết chặt thêm.
Bốn người kia vừa định lĩnh mệnh rời đi, Trạm Hi lại nói: "Vệ Tự, có hai người trong đám nữ nhân ở phủ bổn vương muốn tự mình xử lý." Vệ Tự chắp tay lĩnh mệnh, sau đó lui đi.
Sau khi bốn người kia đi rồi, Trạm Tuân mới quay đầu nhìn con gái: "Con cứ đi xử lý chuyện của con, phụ vương có chuyện muốn nói với Tiên Nhu."
Trạm Hi gật đầu, nàng biết tối nay "đại thanh tẩy', cũng là lúc vạch mặt cùng triều Tấn, tin tức phụ vương còn sống có thể bị lộ hay không đã không còn quan trọng.
.
Men theo bờ ngọc hồ sau hậu hoa viên, nàng bước vào trong mật thất, nữ tử thế thân kia đang ngồi đọc sách dưới đèn, vô cùng bình tĩnh. Thấy vương gia đến, nữ tử kia liền cung kính quỳ xuống thi lễ.
Trạm Hi thở dài, cảm xúc trong lòng ngổn ngang, nhất thời chưa biết nên cất lời thế nào. Nữ tử lại mỉm cười nhìn Trạm Hi, nói: "Vương gia, ngài không cần phải nói gì cả. Dân nữ biết, khi hôm nay không cần phải giả dạng vương gia đi triệu kiến mấy nữ tử kia cũng có nghĩa là sứ mệnh của dân nữ đã xong. Dân nữ đã chuẩn bị kỹ càng."
Trạm Hi chậm rãi móc ra một bọc giấy đặt lên bàn, sóng lòng hơi cuồn cuộn, "Độc này không mùi không vị, cũng không đau đớn." Nàng thật sự không muốn gϊếŧ nữ tử vô tội này, nhưng nếu lưu lại, ngộ nhỡ sau này có kẻ biết bí mật, bắt lấy nữ tử này giả danh thành mình đi làm chuyện xấu, vậy thì đúng là một mối họa lớn. Nếu nàng đã quyết định khởi sự, vậy thì không thể lưu lại một tai họa ngầm.
Nữ tử nhận lấy gói thuốc, nét mặt yên lặng, sau đó khẩn cầu: "Cầu vương gia, để cho dân nữ được gặp nàng lần cuối."
Đương nhiên Trạm Hi biết 'nàng' mà nữ tử chỉ là ai, lòng càng quặn thắt, "Ngươi đi theo ta." Trạm Hi dẫn nữ tử đi tới trước một căn phòng ở nơi cực kỳ hẻo lánh, ai thán nói: "Nàng ấy ở bên trong, ngươi vào đi thôi."
Nữ tử cảm kích nói với Trạm Hi: "Dân nữ đa tạ ân điển của vương gia." Dứt lời, đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng, ở trên bàn được bày sẵn rượu cùng vài món ăn tinh xảo, có một vị nữ tử thanh nhã thoát tục mặc xiêm y đơn giản ngồi bên giường, đang dịu dàng nhìn nữ tử mới bước vào phòng.
Hai người cứ si ngốc nhìn nhau một hồi lâu như vậy, thẳng đến khi vành mắt của cả hai đều tràn đầy nước mắt, mới cùng nở nụ cười. Nữ tử mới bước vào nói: "Ngọc Cơ, ta không phải là..." Nàng nghẹn ngào, cố gắng khống chế âm điệu, "Ta muốn nói cho