Đáng tiếc giờ phút này tâm trạng của vị Thánh Khải đế mới đăng cơ đang rất buồn bực, Trạm Hi nhìn tấu chương Quách Trinh dâng lên mà cười khổ không thôi. Ngôi hoàng đế này nàng chỉ mới ngồi vài ngày, đã phải đối mặt với một đống tình huống khó giải quyết. Chẳng những ngân khố quốc gia đã rống tuếch, mà triều đình còn thiếu nợ rất nhiều, nói cách khác, lão hoàng đế Mẫn Thuân đã mượn tiền bạc của phú thương các nơi để ăn chơi đàng điếm. Đoan của nàng dù có giàu có bao nhiêu, cũng chẳng đủ lấp đầy cái lỗ thủng này. Hiện giờ tân hoàng đăng cơ, các nơi đều tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm nàng, xem nàng làm việc thế nào, chỉ hơi không cẩn thận thì e rằng sẽ bị quay về tình hình những năm cuối triều Tấn. Nàng thật vất vả mới khiến cho thế cục an ổn một chút, quyết không thể để biến cố lại xảy ra. Nghĩ vậy, Trạm Hi trấn định cười, "Quách tướng nghĩ thế nào?"
"Theo thần thấy, dù thế nào Mẫn Thuân cũng không thể dùng nhiều bạc đến thế, rõ ràng đây là do các tham quan cấu kết với gian thương báo cáo láo số lượng. Bây giờ cứ loan tin, hoàng thượng định tra rõ thực hư việc này, nếu làm thế trước hết sẽ kéo dài thêm được chút thời gian, sau đó lại giúp chúng ta có thể tìm ra cách giải quyết chu toàn. Việc quan trọng nhất bây giờ là cần để cho dân chúng đón xong năm mới. Dù sao người thiếu nợ cũng là hoàng đế tiền triều, hiện nay cho dù chúng ta không trả, đám phú thương cũng chẳng dám làm gì. Tuy vậy việc khó xử trước mắt chính là bộ Lại và bộ Hộ lại nằm trong tay hai nhà Đổng - Mã, quả thực đang khó càng thêm khó." Quách Trinh hiện giờ đã là Binh bộ Thượng thư kiêm Tả trung ngự sử, còn đảm nhận vị trí Nội các đại thần, tương đương với thừa tướng một nước. Sở dĩ y có chức vụ thế này là do Trạm Hi không theo thể chế của Tấn áp dụng ngay chức quan thừa tướng, đây chính là kết quả thảo luận giữa nàng và Mẫn Tiên Nhu, hoàng triều mới lập, nếu chưa ổn định, quyết không để cho ai ngay từ đầu đã có được quyền lực thông thiên.
"Trẫm cũng biết dân chúng kiếm sống gian nan, chính là lương thực đâu? Lương thực được chuyển vận tới từ Đoan đã sớm dùng hết. Có muốn tiếp tế đi nữa cũng phải tốn thêm thời gian, dùng cái gì để làm yên ổn lòng dân?" Trạm Hi ngồi trên thư án ưu sầu. Nơi này vốn tên là điện Thanh Hoa, trước đây chẳng hề được sử dụng nhiều. Nhưng sau khi Trạm Hi tới thấy nơi này là điện lồng điện, nội điện còn cực ấm áp, cho dù giữa mùa đông cũng không hề lạnh, lại thêm được nối liền với hậu cung, rất thuận tiện cho Mẫn Tiên Nhu lui tới, nên nàng liền khâm định nơi này làm Thượng thư phòng.
Quách Trinh cũng lắc đầu thở dài. Đang nói thì có một hoạn quan tiến vào báo Vệ Tự đang ở ngoài điện xin yết kiến.
Vệ Tự hiện nay đã là Tổng thống lĩnh thị vệ, trên người khoác triều phục võ tướng, toát lên vẻ uy nghiêm giỏi giang. Phẩm cấp quan của hắn là nhất phẩm, so ra còn lớn hơn cả vị nhị phẩm Quách Trinh này. Vừa thấy hoàng thượng, hắn lập tức quỳ xuống vấn an, nét mặt vẫn là trước sau không biểu cảm, "Thần tới là muốn xin chỉ thị của hoàng thượng, hiện giờ nên xử trí hai quân Ngự Lâm và Thủ Kinh thế nào?"
"Hai quân này thanh danh quá xấu, cái tên Ngự Lâm và Thủ Kinh cũng đừng dùng nữa, đổi thành Kinh Kỳ vệ đi, chia ra làm ba nhánh ngoại – trung – nội, mỗi nhánh năm vạn quân. Nội quân bảo hộ Hoàng thành, trung quân bảo vệ xung quanh kinh sư, ngoại quân đóng ngoài ngoại thành. Ngươi hãy ghép bọn chúng chung với binh mã của chúng ta, sau đó huấn luyện cho trẫm ra một đội tinh binh." Trạm Hi chợt nghĩ ra một ý, liền ra lệnh: "Vệ Tự, truyền chỉ thông báo khắp thiên hạ, hai quân Ngự Lâm, Thủ Kinh của tiền Tấn ỷ thế hiếp người, khiến cuộc sống dân chúng lầm than. Hiện nay triều Đoan đã lập, trẫm tuyệt đối không dung thứ những việc ác như thế. Cho phép người dân được quyền đứng ra chỉ điểm và đấu tố, phàm là ai từng làm việc ác, đều quyết nghiêm trị không tha." Nàng quay sang cười nói với Quách Trinh: "Quách tướng, Vệ đại tướng quân đã đưa tới cho trẫm một kế sách rất hay."
Quách Trinh lập tức rõ ràng, cười đáp: "Hoàng thượng tuổi trẻ anh minh. Kế này rất tốt, vừa có thể rửa sạch đám sâu mọt của tiền triều nhà Tấn, lại vừa tịch biên được từ đám sâu mọt này số lớn thuế ruộng. Vậy có thể miễn cưỡng ứng phó được cái ăn cho dân chúng ở kinh đô và vùng lân cận rồi. Còn nơi khác..." Quách Trinh cười y hệt hồ ly, "Hoàng thượng, thần nghĩ, không bằng để cho bộ Hộ ra mặt lệnh cho các phủ huyện tự trù lương cứu dân, rồi ghi chép lại chiến tích ấy của các quan lại dùng cho khảo hạch sau này."
"Quách tướng, sợ là kế này ngươi đã sớm chuẩn bị?" Trạm Hi cười ha ha. Nàng sao không biết kế này 'ác độc'. Bộ Hộ là do Mã Cường nắm giữ, bộ Lại thì ở trong tay Đổng Bình. Cả thiên hạ này ai không biết hai nhà Đổng – Mã bất hòa. Nếu việc này làm không tốt, dân chúng sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây là do hai đảng phái ấy không màng đến dân sinh mà đấu đá nhau. Có kêu ca cũng chỉ biết nhắm vào hai nhà Đổng – Mã, đến lúc đó, nàng vừa có thể nương theo sự phẫn nộ của dân chúng để loại bỏ những người không cần thiết, vừa có thể thu được lòng mang ơn của vạn dân.
"Hoàng thượng, thần cũng tin là ngài đã sớm hiểu thấu tâm tư thần." Quách Trinh khom người cười nói. Trong lòng y biết rõ, hoàng thượng đã sớm muốn 'bổ đao' xuống hai nhà Đổng – Mã, thử nghĩ trên đời này 'lợi khí' sắc bén nhất là gì? Là ý dân! Dân chúng là dễ gạ gẫm nhất nhưng cũng khó lừa gạt nhất, chỉ cần ai là người cho họ một thiên địa bừng sáng, thì bọn họ nhất định coi người đó như thần minh. Nhưng nếu người nào đã làm mất lòng