Sau khi đoàn người về phủ, sắp xếp cho con gái xong, Trạm Tuân mới về phòng, kể cho thê tử nghe những chuyện hôm nay được chứng kiến. Tức Mặc Dao khẽ giật mình, "Hai ngày trước không nhìn ra, cứ tưởng rằng con bé chỉ là một công chúa được dạy bảo theo nề nếp cũ, không ngờ lại có trí tuệ đến vậy."
"Còn chưa hết đâu, tuyệt nhất chính là tư duy của con bé rất cẩn thận, còn muốn viết biên nhận làm chứng, hoàn toàn không hề giống cách làm của một đứa trẻ con." Trạm Tuân cảm thán, "Nếu có thể đào tạo, để con bé làm phụ tá cho Hi nhi, giúp Trạm thị của ta tranh giành thiên hạ thì thật sự là, thật sự là..." Trạm Tuân kích động tới đi qua đi lại.
Làm sao Tức Mặc Dao không hiểu phu quân, "Mình muốn nuôi cấy con bé thành quân cờ, đặt ở hoàng cung làm việc cho mình sao? Sao mình có thể nhẫn tâm ra tay tính toán với một đứa trẻ ngây thơ vậy chứ? Tuổi con bé chỉ bằng Hi nhi, nếu có người đối xử với Hi nhi như vậy, trong lòng mình sẽ cảm thấy thế nào?"
Bị người thương quở trách, Trạm Tuân vội dỗ dành: "Ta cũng chỉ nhất thời nói bậy, con bé là một công chúa thông minh như vậy, ta dùng gì để kiềm chế được đây? Ngộ nhỡ bị phản tác dụng, Hi nhi không phải là người chịu thiệt thòi à?" Trạm Tuân nhanh chóng tìm đề tài khác, "Hôm nay nàng với Đoan phi thế nào rồi?"
Tức Mặc Dao biết chính sự quan trọng hơn, không dỗi nữa, trải một tấm bản đồ lên bàn. Trạm Tuân tới gần nhìn, vừa mừng vừa sợ, ngón tay lướt qua từng đường vẽ, vẫn có chút không tin ngây ngô hỏi lại: "Đây là thật sao?"
"Không biết nữa, cứ sao chép thành vài bản rồi phái người đi âm thầm xác minh xem." Tức Mặc Dao bình tĩnh nói: "Có điều nàng ấy chịu đưa tấm Sơn hà xã tắc địa lý đồ này cho chúng ta, cũng đã thể hiện rõ thành ý."
Trạm Tuân lúc này mới bình tâm lại, "Nàng ấy chỉ là một Đoan phi nho nhỏ, làm sao có được tấm bản đồ quý báu dường này, đây chính là tấm bản đồ mà triều Tấn phải dùng mấy trăm năm cùng tốn bao tâm huyết và nhân lực mới vẽ ra được. Có nó thì chúng ta hành quân đánh giặc sẽ thắng to, làm sao Mẫn Thuân có thể dễ dàng để người trộm đi được?"
"Theo lời nàng ấy nói, ở mặt ngoài Mẫn Thuân tỏ ra vô cùng ân sủng nàng ấy, thực tế thì lại chán ghét cực kỳ. Có lẽ đám hạ nhân phía dưới không biết rõ điều ấy, nên với thân phận của mình, nàng ấy vẫn có thể tùy tiện ra vào một số nơi quan trọng trong cung như ngự thư viện. Theo lý, ngự thư viện này vốn phải là một nơi cần được bảo vệ nghiêm ngặt, đáng tiếc triều cương bại hoại, đương nhiên cũng chẳng có người muốn quản nơi này. Thiếp thật muốn đi xem nơi ấy một lần." Tức Mặc Dao khẽ thở dài: "Vốn Đoan phi trong lúc rảnh rỗi chỉ định tới đó tìm vài quyển sách đọc gϊếŧ thời gian, ai ngờ lại phát hiện được tấm bản đồ này. Nàng ấy cũng là người cơ trí, ngay lập tức giấu tấm bản đồ này đi."
Trong lòng Trạm Tuân hiểu rõ, "Cơ trí? Sợ là có tư tâm đi. Ngày hôm nay nàng ta gặp mặt cha mẹ mình thế nào?"
"Cũng không có gì, đơn giản chỉ là ôm nhau cùng khóc." Tức Mặc Dao thở dài, "Lúc trước Điền Phù đưa cho cha nàng ấy một khoản tiền, thật ra chính là để mua nàng ấy. Bây giờ ông ta cần gì phải cố giả vờ thương yêu con gái làm chi đây?"
Trạm Tuân cười nhạo: "Ta đã bảo ở Đoan của ta sao có chuyện trắng trợn cướp đoạt dân nữ. Điền Phù kia chỉ biết mỗi phương pháp nịnh nọt bợ đỡ đó thôi, hắn cứ tưởng dâng lên mỹ nữ tuyệt sắc sẽ lấy được lòng Mẫn Thuân, cuối cùng Mẫn Thuân có buồn liếc mắt tới không? Ngay cả đến sở thích của Mẫn Thuân là ưa nam sắc cũng không biết điều tra cho kỹ. Không nói chuyện này nữa, điều kiện mà Đoan phi hiến tấm bản đồ này là gì?"
"Hy vọng được vương gia che chở, hai mẹ con họ không muốn trở về kinh thành." Lời của thê tử vừa thốt ra khỏi miệng, trong lòng Trạm Tuân đã có tính toán: "Tính của nàng mềm lòng, nếu đã nhận tấm bản đồ này, nói vậy nàng đã đồng ý rồi phải không?"
Tức Mặc Dao thật có chút tức giận, "Nếu ngài đã có ý định khác, vậy thiếp liền mang tấm bản đồ này trả lại cho nàng ấy, tránh làm nhỡ việc lớn của vương gia."
"Lại nữa kìa, ta chỉ tùy tiện hỏi chút thôi." Trạm Tuân ôm lấy thê tử, cười trừ: "Giữ hai mẹ con bọn họ lại không phải chuyện khó. Chẳng qua Mẫn Thuân đột nhiên cho phép một sủng phi trên danh nghĩa về thăm nhà, tất có kỳ quặc, để ta xem xét kỹ hơn."
Tức Mặc Dao thở phào, "Thiếp cũng thấy hai mẹ con họ thật đáng thương. Mình cũng biết thật ra Mẫn Thuân cực kỳ chán ghét bọn họ, nếu không còn giá trị lợi dụng, hai mẹ con họ sớm muộn gì cũng gặp tai họa."
Trạm Tuân suy nghĩ một lúc, nói: "Ba con trai của Mẫn Thuân đều tự mình gầy dựng thế lực không nhỏ, mục đích chính là muốn chiếm lấy ngôi vị hoàng đế kia. Được làm vua thua làm giặc, dù có thắng cũng sẽ không buông tha kẻ thua, cho nên bọn hắn đều chỉ đang nhẫn nhịn, một khi thấy thời cơ đến là ngay lập tức vùng lên. Mẫn Thuân cho con mình có quyền quấy phá, nhưng đối với ta lại khác hoàn toàn. Gần đây hắn đã hạ lệnh cho Lý Lãng dẫn hai mươi vạn quân tinh nhuệ đến đóng ở Nhạn Linh Quan. Hừ, Nhạn Linh Quan chính là cửa ngõ mà quân Đoan muốn tiến công kinh thành nhất định phải đi qua, trong khi Bắc Địch đã rành rành lộ ra lòng muôn dạ thú, vậy mà toàn bộ quân tinh nhuệ nhất của triều Tấn lại không đi chống kẻ thù bên ngoài, mang đến phòng ta? Lần này lấy danh nghĩa là đưa Đoan phi về thăm quê nhà, thực ra muốn tới dò la, chỉ cần ta hơi có dị động, thì hai mươi vạn đại quân kia chắc chắn sẽ lập tức lao thẳng tới đất Đoan này. Lý Lãng là mãnh tướng đệ nhất triều Tấn, Mẫn Thuân quả thật quá coi trọng ta."
Nghe phu quân nói vậy, Tức Mặc Dao liền biết người thương đã phái ám vệ đi điều tra rõ hết mọi chuyện, cũng yên lòng hơn: "Thiếp biết chuyện của Đoan phi đã làm khó mình, cũng biết mình ôm chí lớn, chỉ là hy vọng mọi việc mình làm có thể cân nhắc suy tính nhiều hơn cho Hi nhi."
Trạm Tuân đáp: "Đấy là đương nhiên, tất cả những chuyện ta đang làm đây không phải đều vì Hi nhi sao. Nếu muốn nhẹ nợ, ta đã tùy tiện chọn đại một hoàng tử, nâng hắn lên ngôi báu là xong rồi, cần gì phải mệt mỏi như giờ."
Hai người đang cùng tâm sự thì Trạm Thành tới cửa bẩm báo: "Vương gia, Tần tiên sinh