Thời gian nhàn hạ luôn trôi qua rất nhanh, lúc Vệ Tự dẫn Đào Thanh Sơn đến, Trạm Hi đang cùng Mẫn Tiên Nhu dùng bữa tối. Vệ Tự là tâm phúc, vì có quan hệ tới Trạm Vinh, nên Trạm Hi cũng đối đãi với Đào Thanh Sơn đặc biệt, vì thế cho bọn họ vào trong điện gặp. Sau khi hai người thỉnh an Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu xong, liền đứng thẳng cúi đầu cung kính.
Trạm Hi cầm trà lên nhấp một ngụm, nói: "Đào Thanh Sơn, trẫm cho ngươi năm ngàn tinh binh, bí mật trú đóng ở gần bên Dự Bình, giám thị chặt chẽ huynh đệ Chu thị, đừng để bất kỳ ai biết. Ngươi có làm được không?"
"Bẩm hoàng thượng, có thể." Đào Thanh Sơn trả lời dứt khoát.
"Được." Trạm Hi quay sang nói với Vệ Tự: "Hãy chọn cho huynh đệ họ Chu ít binh mã từ đám gối thuê hoa nhìn thì khá mà không dùng được kia đi."
"Tuân chỉ." Vệ Tự vĩnh viễn chỉ làm không hỏi.
Sau khi bàn giao xong chính sự, Trạm Hi khẩn cầu Mẫn Tiên Nhu cùng đi bộ về cung Thanh Y, Mẫn Tiên Nhu nhéo cánh tay nàng, "Em biết ngay là Hi Hi ấp ủ suy tính này mà."
"Sau khi ăn tối xong càng nên vận động." Trạm Hi ôm người yêu, nhàn nhã dạo bước trên đường tẩm cung hoa lệ, tâm tình hết sức thư thái.
.
Mấy ngày sau đó, Trạm Hi vẫn thật thư thái, vây cánh bên Đổng thị dường như đã biết an phận. Trong lòng Mã Cường hiểu rõ, hoàng thượng không thèm để ý mặt mũi Đổng gia khăng khăng xuất binh, nhưng lại đồng ý yêu cầu tuyển tú của Đổng gia. Thủ pháp vừa đánh vừa lôi kéo này vận dụng rất chuẩn, khiến người Đổng gia chỉ có thể câm miệng. Có điều chỉ thế mà sẽ khiến Đổng Hoa từ bỏ ý đồ? Nhất định sẽ phải tạo chút loạn cho hoàng thượng mà xem. Trong lòng ông có chút chờ mong, đợi chờ chứng kiến chuyện cười của hoàng thượng, ai bảo hoàng thượng làm hại con trai ông thảm như vậy. Đúng như ông mong ước, ngày hai mươi chín tháng Giêng, Tôn Đạt Lý đến Thượng Thư phòng yết kiến, nói đã chọn ra ba mươi nữ tử đưa vào cung, xin mời hoàng thượng tới tuyển tú, để kịp chúc mừng sinh nhật ở hai ngày nữa.
Trạm Hi nhận ra dụng tâm của ông, cười nhạt: "Tôn Đạt Lý cùng theo trẫm đi đi."
Chương Thành ở bên lại nhíu mày khuyên nhủ: "Hoàng thượng thứ tội, lão nô cả gan nói một câu, việc tuyển tú vốn là của nội cung, Tôn đại nhân nhận việc này vốn đã có chút không ổn, hiện giờ tú nữ vào cung, Tôn đại nhân lại tiếp tục tới nhìn, thật rất không hợp lễ."
Tôn Đạt Lý cúi đầu không nói lời nào. Trạm Hi biết bởi vì ông sợ người của mình không được chọn, nên mới cố ý muốn đi theo. Không buồn để ý tới ông, nàng liền lên đường tới cung Duyệt Nhan. Ba mươi tú nữ dưới sự dẫn dắt của một lão mama nhất tề quỳ xuống dập đầu.
Trạm Hi lượn quanh các nữ tử này một vòng, thoáng liếc qua Tôn Đạt Lý đang đứng ngoài cửa cung không dám tiến, khẽ nhếch miệng, dừng lại trước một nữ tử lộ vẻ mặt bi thương, dịu dàng hỏi: "Chỉ cầu cùng một người đến già không chia lìa. Trẫm cũng là nữ tử, làm sao lại không biết điều này? Nữ tử có thể được nắm tay người thương sống trọn một đời một kiếp mới là hạnh phúc nhất. Trẫm cũng không phải loại phong lưu háo sắc, những mỹ nhân lòng không cam tình không nguyện trẫm cũng chẳng muốn đưa vào hậu cung tăng thêm phiền não cho mình. Trẫm biết, các ngươi đều thân bất do kỷ, trẫm sẽ thế các ngươi làm chủ, ai không muốn tiến cung cứ việc bạo gan nói ra, trẫm thứ tội cho các ngươi." Âm điệu khi nói câu cuối cùng ấm áp hệt gió mùa xuân.
Tú nữ kia không chịu nổi hấp dẫn trước giọng nói đó, trộm nhướn mắt nhìn lên, thần thái chói ngời ấy nhất thời làm nàng thẹn thùng tới mặt ửng đỏ tay chân luống cuống, thấy trong mắt hoàng thượng như có ý cổ vũ, lại nhớ tới người yêu si mê lưu luyến không thôi, đột nhiên có dũng khí, yếu ớt mở miệng: "Hoàng thượng, dân nữ —— "
"Yên tâm, người không muốn tiến cung, trẫm sẽ cho các ngươi một đạo thánh chỉ, cho phép các ngươi được tự mình quyết định nhân duyên, bất kể ai cũng không được can thiệp. Trẫm còn sẽ phái người che chở đưa các ngươi về tận quê cũ, còn lệnh phủ huyện địa phương phải để ý chăm sóc nhiều hơn, để các ngươi không có nỗi lo sau này." Trạm Hi không tin điều kiện như vậy lại không đánh động được các nữ tử vốn không tình nguyện này.
Tú nữ ấy mở to hai mắt, mừng rỡ đến phát khóc, "Hoàng thượng, dân nữ nhớ nhà."
"Cho phép ngươi về nhà." Trạm Hi thân thiết cười nói. Lệ này vừa mở, đại đa số các nữ tử còn lại cũng theo đó dập đầu, thỉnh cầu về nhà.
"Chương Cố, đưa các tú nữ muốn về nhà này trước đi nghỉ ngơi, sau đó lệnh cho Kinh Kỳ vệ mang theo thánh chỉ, đường hoàng đưa các nàng về." Trạm Hi cố ý liếc mắt về phía Tôn Đạt Lý, thấy ông cúi đầu không phản ứng gì, lại nhìn tới những nữ tử đang quỳ gối còn lại, trong lòng thầm hiểu, trên mặt vẫn mỉm cười: "Đưa danh sách cho trẫm xem."
Cái tên xếp đầu trên bản danh sách chính là Hà Thục Ninh, con gái của Hà Lượng ở phủ Hà Gian. Trạm Hi cười nói: "Hà Lượng hảo thần tốc. Trẫm mới vừa đồng ý tuyển tú, đã vội vàng đưa con gái đến kinh rồi."
"Bẩm hoàng thượng," Một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần gật đầu cười nhẹ, cung kính thi lễ: "Dân nữ tới nhà thân thích ở kinh thành ăn Tết, vừa hay gặp kỳ tuyển tú này. Dân nữ ngưỡng mộ hoàng thượng, nên đã tự nguyện tiến cung."
"Mồm miệng lanh lợi, không tệ." Trạm Hi ý vị sâu xa mà nhìn Hà Thục Ninh, ngoài miệng lại hỏi: "Kỳ Ngọc Huệ, con gái Kỳ Hoài Quan?"
Một nữ tử mi mục như vẽ thi lễ đáp: "Bẩm hoàng thượng, dân nữ đúng là con gái