Từ đó về sau, mối quan hệ giữa quân Đoan và quân Tấn bắt đầu tiến vào thời kỳ tương đối hòa thuận. Mẫn Tiên Nhu được giữ lại trên núi Tê Ngô để Tức Mặc Uyển rèn giũa, vì thế Trạm Hi cũng không chịu đi về. Trạm Tuân nuông chiều con gái, nên cũng cho ở lại, nhưng như vậy chỉ khổ cực cho Tức Mặc Dao. Nàng vừa lo lắng cho người thương, vừa lo cho con gái, nên phải thường xuyên chạy qua chạy lại giữa Ích Dương và núi Tê Ngô. Trạm Tuân đã nhiều lần khuyên bảo nhưng Tức Mặc Dao không nghe, chỉ đành để tùy ý nàng.
Thời gian như thoi đưa, khi Trạm Hi và Mẫn Tiên Như được tám tuổi, Trạm Tuân đưa tới bốn tiểu cô nương tầm tuổi hai người, cho bọn họ làm tỳ nữ hầu hạ bên cạnh. Thân Cúc và Dậu Dương đi theo Mẫn Tiên Nhu, còn Ngân Nguyệt và Tử Đoan đi theo Trạm Hi. Nhưng ba người Thân Cúc, Dậu Dương và Tử Đoan lại rất thường xuyên vắng mặt, chỉ có mỗi Ngân Nguyệt là ngày đêm ở cạnh, có điều Ngân Nguyệt này dù nhỏ tuổi nhưng lại già dặn dị thường, chưa bao giờ chịu làm trái quy củ, Trạm Hi từng cố gắng trêu chọc vài lần mà vẫn không có kết quả, từ đó cũng buồn chán để mặc nàng.
Tuổi thơ vui vẻ cứ như vậy trôi qua cực nhanh, giờ Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu sắp được mười lăm tuổi. Mấy năm qua, tình cảm giữa hai người ngày càng nồng đậm, Trạm Hi có cái gì tốt đều trước tiên để dành cho Mẫn Tiên Nhu. Tức Mặc Dao nhìn ở trong mắt, lo tại trong lòng, rất nhiều lần đề cập chuyện này với Trạm Tuân, nhưng Trạm Tuân lại tỏ ra không để ý.
.
Năm Trường Thọ thứ năm mươi, Mẫn Thuân tổ chức đại thọ bảy mươi tuổi, hạ chiếu truyền tất cả các vương gia đưa theo thế tử đến kinh chúc thọ. Sau khi nhận được thánh chỉ, Trạm Tuân lập tức dẫn Tức Mặc Dao cùng lên núi Tê Ngô, lúc nhìn thấy hai vị nữ tử trẻ tuổi đứng trước mắt, Trạm Tuân cũng phải giật mình sững sờ. Sao Tức Mặc Dao không nhận thấy vẻ mặt ấy của vương gia nhà mình, khi về phòng rồi, mới trêu ghẹo: "Bị sắc đẹp làm choáng váng à?"
Sắc mặt Trạm Tuân nghiêm túc: "Diện mạo của Hi nhi giống ta, tuấn mỹ như vậy, ta cực kỳ vui mừng. Còn Mẫn Tiên Nhu dù có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng ta cũng nhìn con bé từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể kinh ngạc. Có điều cái khiến ta ngạc nhiên chính là, hành động cử chỉ và thần thái giữa hai đứa sao lại hòa hợp đến từng động tác như vậy? Tình cảm của Hi nhi và Tiên Nhu đã sâu đậm tới vậy rồi sao?"
Tức Mặc Dao bất mãn: "Thiếp đã nhiều lần đề cập chuyện này với mình, nhưng mình cứ chẳng thèm để ý, giờ mới biết lo âu ư? Hai đứa nhỏ đã thế rồi, không bằng tác thành cho chúng đi. Từ khi mình còn nhỏ, phụ vương và mẫu hậu đã nói cho mình biết về bí mật của Trạm thị, nhưng đến tận giờ mình vẫn giấu giếm với Hi nhi, không chịu cho con biết, như thế sẽ chỉ làm Hi nhi lo lắng."
Trạm Tuân lắc đầu: "Ta chỉ muốn thử hai đứa một lần, nếu ngay đến cửa ải của cha mẹ cũng không vượt qua được, thì sau này sao có thể làm nên nghiệp lớn. Nếu cho Hi nhi biết phụ vương của con bé thật ra là nữ tử, vậy Hi nhi ngoài việc thấy trong lòng vui vẻ thoải mái, còn sẽ sinh ra tính ỷ lại. Con bé sẽ nghĩ, dù sao trên đời này vẫn còn phụ vương và mẫu hậu giống mình, thì mình chẳng cần phải sợ gì nữa. Đó chính là điều mà ta không muốn thấy nhất ở Hi nhi. Ta muốn Hi nhi của ta có thể hiên ngang đứng trên chỗ cao chịu đựng được hết mọi rét lạnh cắt da cắt thịt, cho dù tất cả những người trong thiên hạ này có dùng ngòi bút làm vũ khí đi công kích, thì con bé vẫn có thể kiêu ngạo coi khinh hết thảy..." Trạm Tuân còn nói thầm trong lòng: Như thế mới có thể trở thành bậc quân vương chân chính trong thiên hạ.
Tức Mặc Dao bất đắc dĩ nhìn người thương: "Đây chính là con gái của mình đấy, vậy mà vẫn có thể nhẫn tâm với con bé vậy sao?"
"Bây giờ ta không tàn nhẫn với con bé, chẳng lẽ muốn trong tương lai nhìn cảnh con bé bị người khác nhẫn tâm làm hại hay sao?" Trạm Tuân phất tay ngăn cản, "Nàng đứng nói nữa, cứ gọi Hi nhi và Mẫn Tiên Nhu tới đây."
Tức Mặc Dao thầm thở dài, chỉ đành sai người gọi Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu tới. Khi hai người đến, thấy vẻ mặt Trạm Tuân nghiêm nghị, trong lòng rất nghi hoặc. Trạm Hi bước đến gần, nở nụ cười tươi, định làm nũng như lúc bé muốn chọc cho phụ vương vui, thì lại thình lình nghe Trạm Tuân nói: "Nữ tử mười bốn tuổi đã trưởng thành. Phụ vương đang tính tìm một mối hôn sự cho con."
Trạm Hi thoáng lặng người, rồi ngay tức thì cười nói: "Trong lòng con gái đã có ý trung nhân, xin phụ vương đừng nên nhọc lòng."
Trạm Tuân chưa buồn nâng mắt, chỉ uống trà chậm rãi bảo: "Những năm qua, bên cạnh con ngoài mấy tỳ nữ kia, thì cũng chỉ còn Vĩnh Bình công chúa. Phụ vương thật không biết con đã để mắt đến vị nam tử nào?" Trạm Tuân đặc biệt nhấn thật mạnh hai từ 'nam tử'.
Trạm Hi vui cười: "Người con để mắt chính là Vĩnh Bình công chúa, nếu không phải nàng nhất quyết không cưới."
Trạm Tuân không ngờ Trạm Hi cứ vậy mà nói thẳng ra, ngẩn người một lúc, sau đó giả vờ tức giận quát: "Việc lσạи ɭυâи tà đạo như vậy, mà con cũng dám nói ra."
Trạm Hi vẫn giữ nụ cười: "Phụ vương lập con gái làm thế tử, sớm đã nhận đủ loại chê trách trong thiên hạ, vậy mà vẫn còn để ý tới việc lσạи ɭυâи tà đạo nho nhỏ này sao?"
Trạm Tuân bị con gái hỏi vặn đáp trả, có chút cứng lưỡi, nhưng trong lòng lại thầm khen ngợi sự lanh trí của con gái, "Hai đứa chưa tiếp xúc với nam tử bên ngoài, có lẽ lầm tưởng tình tỷ muội thân thiết thành tình yêu thôi. Tương lai hai đứa sẽ nhận ra rằng, trên đời này đâu đâu cũng có các nam tử vĩ đại."
Trạm Hi vẫn cười giả lả: "Lời ấy của phụ vương sai rồi, thị vệ trên núi Tê Ngô này ai chẳng là nam tử tài giỏi bậc nhất, nhưng con gái cũng nào có động lòng với bọn họ."
Trạm Tuân hỏi: "Con không sợ làm phụ vương với mẫu hậu đau lòng sao?"
Trạm Hi vẫn cười: "Phụ vương không sợ làm con gái đau lòng sao?"
"Nếu phụ vương bắt buộc con phải lập gia đình..." Trạm Tuân chỉ mới nói một nửa, đã nhận thấy con gái cười hệt như hồ ly: "Phụ vương phái người dạy võ nghệ cho con, chẳng phải hy vọng tương lai con gái không bị hiếp bức sao? Hơn nữa, chuyện đáng sợ nhất trên thế gian này chẳng qua cũng chỉ là cái chết mà thôi, thế thì còn gì phải sợ?"
Trạm Tuân gằn giọng quát: "Da thịt máu tóc đều là do cha mẹ ban cho. Con cái dám lấy cái chết ra uy hiếp cha mẹ, là tội bất hiếu."
"Cho nên nha, nếu phụ vương còn muốn con hiếu thuận, thì phải để cho con sống tốt, mà để con sống thật tốt chính là phải cho con ở bên Tiên Tiên." Trạm Hi cười vô cùng xán lạn.
Trạm Tuân bất lực, "Con đường đường là thế tử, sao lại học cái dạng vô lại này?"
Trạm Hi cười gian trá, "Còn không phải học từ phụ vương sao? Bình thường phụ vương vô lại thế nào khi dỗ dành mẫu hậu chứ?"
Sắc mặt Trạm Tuân trầm xuống, "Phụ vương hỏi con, giữa phụ vương, mẫu hậu và Mẫn Tiên Nhu, con cần ai?"
"Đều cần."
"Giữa thiên hạ và nữ tử này, con chọn bên nào?"
"Tiên Tiên."
"Con là con gái ta, đương nhiên bổn vương sẽ không nỡ làm gì con. Nhưng còn với nàng thì..." Trạm Tuân liếc về phía Mẫn Tiên Nhu, "Nếu bổn vương phái người gϊếŧ nàng, con sẽ làm sao?"
Trạm Hi bắt đầu trở nên nghiêm túc, "Con sẽ báo thù cho Tiên Tiên, sau đó gϊếŧ phụ vương, cuối cùng tự sát."
"Nếu nàng làm