****Sau khi viết xong, Ôn Văn lắc lắc cổ tay, đứng viết chữ như vậy có chút mỏi tay.
"Trước đây thì viết báo cáo cho cảnh sát, bây giờ viết báo cáo cho Hiệp Hội Thợ Săn, ở địa bàn của chính mình vẫn phải viết báo cáo! "Viết thì được rồi đó nhưng lại thêm một việc thì Ôn Văn có chút khó chịu, nếu có một cấp dưới giúp Ôn Văn xử lý công việc trong trạm thu nhận lớn như vầy thì tốt biết bao nhiêu.
"Xong, tư liệu cũng bổ sung xong rồi, bây giờ cũng nên xem thử xem đôi cánh này có thể mang tới chỗ tốt gì cho mình.
"Ôn Văn mong đợi triệu hồi găng tay Tai Họa, muốn chọn phòng thu nhận ZH-0001, nhưng anh tìm một hồi vẫn không tìm được chọn lựa này.
Dự cảm không may hiện lên trong đầu Ôn Văn.
"Lẽ nào! hố hàng rồi? Mình bận rộn một phen như vậy, cái cánh thép này lại không dùng được?"%!.
&!.
@@0Sau khi phát ti3t một chuỗi ngôn từ ô uế khó nghe, Ôn Văn trầm mặc rời khỏi kho hàng.
Không thể sử dụng sức mạnh của cánh thép làm tâm tình của Ôn Văn rất khó chịu, bận rộn vất vả lâu như vậy chỉ mong có thêm một năng lực, kết quả lại công dã tràng.
Nhưng chỉ cần anh tích cực bắt quái vật, có được càng nhiều quyền hạn hơn thì nhất định có thể sử dụng được những thứ được thu nhận này.
Nếu đôi cánh thép tạm thời không dùng được, Ôn Văn sẽ kiểm tra những thu hoạch khác.
Trang bị của nhân viên quản lý kho hàng cũng được đặt trong một cái vali màu bạc, giống như vali trang bị của nhân viên thu nhận, bên trong là giày và một bộ áo blouse trắng hoàn chỉnh, không có [email protected] lót.
Cái áo này có lẽ là dành cho nhân viên nghiên cứu trạm thu nhận mặc, nhưng nó khác với áo blouse mà bác sĩ thường mặc, phong cách thoải mái hơn một chút, bình thường mặc ra ngoài cũng được.
Sờ vào có cảm xúc không khác biệt gì với đồ của nhân viên thu nhận, nhưng xét về công năng trọng điểm thì có chút khác biệt.
Ngoại trừ quần áo thì còn một tấm thẻ màu bạc, trên đó viết tên và mã số nhân viên của Ôn Văn.
Vào thời khắc nguy hiểm có thể phát huy công dụng khác với huy hiệu nhân viên thu nhận, Ôn Văn vừa đeo tấm thẻ này lên ngực áo liền cảm nhận được sự khác biệt.
Anh trở nên càng bình tĩnh hơn, lực chú ý cũng mạnh hơn!Hai phương diện này Ôn Văn vốn đã mạnh mẽ hơn người bình thường, có thêm tấm thẻ tên này thì cảm giác đó lại càng rõ ràng hơn.
Cảm nhận một chốc, Ôn Văn gỡ xuống, bỏ vào trong túi.
Anh quyết định chỉ đeo nó vào lúc cần thiết, quá lãnh tĩnh và tập trung cũng không phải chuyện tốt, trạng thái lúc bình thường của Ôn Văn đã đủ dùng rồi.
Về phần chiếc áo khoác trắng kia! E rằng chỉ có thể dùng làm áo ngủ mà thôi!.
Đêm khuya, dưới ánh đèn bàn sáng ngời, Ôn Văn dùng dao cẩn thận khắc trên bảng tre, anh muốn khắc ký hiệu trong phòng giam Tai Họa - 0001.
Anh muốn thử hiệu quả của ký tự khi khắc lên mảnh trúc này, chỉ là hiệu quả cũng không rõ rệt lắm.
Năng lực của găng tay Tai Ách rất mạnh, nếu có đầy đủ thời gian, Ôn Văn tin tưởng mình sẽ mạnh hơn phần lớn người siêu năng, nhưng ngoại trừ Trạm Thu Nhận Tai Ách, anh muốn có thêm một chút năng lực thuộc về mình.
Anh sẽ không ký gửi hết toàn bộ hi vọng vào Trạm Thu Nhận Tai Ách không rõ nguồn gốc kia, anh muốn cho dù một ngày nào đó trạm thu nhận biến mất thì mình vẫn nắm được quyền chủ động trong tay!Tôi muốn! dùng cây gậy sắt này để làm gì!.
Có điện thoại, Ôn Văn đặt miếng thẻ trúc trong tay xuống, biết là có vụ làm ăn mới, anh chỉ có một chiếc điện thoại, rất hiếm người liên lạc với anh mà không phải vì công việc.
Không có người thân, không có bạn bè, thậm chí liên hệ với bạn học cũng sớm bị chính anh cắt đứt, ngoại trừ công việc thám tử này, Ôn Văn của ngày xưa mà mọi người biết chỉ là một con người có cũng như không mà thôi.
Cho dù có một ngày anh chết đi ở một góc tăm tối nào đó, cùng lắm chỉ có người tiếc hận mà thôi, sẽ không có ai buồn đau! "Tìm tôi có việc gì sao, Lâm đại đội trưởng?" Ôn Văn cười cười nghe điện thoại, vui vẻ tiếp chuyện khách hàng là tố chất quan trọng đối với công việc.
"Ừm, Ôn thám tử, tôi có chuyện muốn nhờ cậu.
" Lâm Triết Viễn có chút mệt mỏi nói, đã nhiều ngày rồi anh không