****"Đau quá...!nơi này là đâu, sao mình lại ở đây?"Sau gáy Hồ Ấu Lăng đau đớn, tên kia không biết thương hương tiếc ngọc một xíu nào cả, đối với mỹ nhân như cô mà lại ra tay tàn bạo như vậy, sau này nhất định sẽ độc thân cả đời..."Xiềng xích màu đen kia rốt cuộc là thứ gì, loại hơi thở đó...!tuyệt đối không phải thứ thông thường, mình dính líu tới thứ như vậy, sau này không biết sẽ như thế nào đây."Sau khi ý thức khôi phục được một chút, Hồ Ấu Lăng cũng thấy rõ tình cảnh của mình, nơi này là một phòng giam có một phòng vệ sinh nhỏ, có một chiếc giường có vẻ rất cứng và một ngọn đèn."Tên bi3n thái kia tính kim ốc tàng kiều à? Nơi này cũng quá đơn sơ rồi đi, muốn nuôi mình thì ít nhất cũng phải bố trí như khách sạn năm sao chứ?"Sau khi quan sát bố cục trong phòng giam, Hồ Ấu Lăng bắt đầu nhìn ra bên ngoài phòng giam, ngoài hành lang có hai thi thể.Một là gà trống lớn bị rạch cổ, một cái xác khác là con rùa đen đã bị ăn mòn hơn phân nửa, chỉ còn mỗi lớp xác ngoài còn nguyên vẹn."Đó là...!Bá Kê Song Sát của núi Tề Linh!"Hồ Ấu Lăng từng ở núi Tề Linh, đương nhiên cũng biết tới danh tiếng của Bá Kê Song Sát, tổ hợp này tuy hơi ngốc một chút, tính cách cũng có vấn đề, nhưng thực lực thì là thật.Một mình cô đấu với một trong hai người cũng có thể ngang tay được, nhưng nếu là tổ hợp hai người thì có thể phát huy hiệu quả một cộng một lớn hơn hai, cô căn bản không phải đối thủ.Trong giới quái vật cấp thấp ở núi Tề Linh, hai chúng nó cũng coi như có chút tiếng tăm, không quản làm gì vẫn luôn ở cùng nhau, tên bi3n thái kia cư nhiên có thể gi3t chết hai con quái vật này?Trước đó Hồ Ấu Lăng vẫn cảm thấy Ôn Văn nhờ vào đánh lén mới có thể thắng được mình, vì thế không coi Ôn Văn là anh hùng, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút may mắn khi mình không rơi vào kết cục tương tự."Ít ra thì bọn mày cũng chết chung một chỗ."Sau đó, Hồ Ấu Lăng nhìn sang phòng giam bên cạnh, bên cạnh phòng cô nhốt một gốc cây sồi rất lớn, mặc dù cô chưa từng thấy qua nhưng chắc hẳn là một gốc thụ yêu.Mà ở đối diện cây sồi là một con thực hủ yêu trông khá đần, ánh mắt đờ đẫn, vẫn luôn duy trì tư thế đứng, ngồi không tốt sao?Còn có một quỷ hồn nhỏ yếu, thứ này không cần phải để ý tới...Cuối cùng là một nữ vampire trông có chút chật vật, giống như loài yêu quái bọn họ, vampire cũng là huyết thống quái vật thời viễn cổ lưu lại trên thế giới này, có thể xem là chủng tộc quái vật lớn được bảo tồn.Thế nhưng...!sao có cảm giác nữ vampire này có chút quen mắt vậy nhỉ?"Xin hỏi, nơi này là nơi giam giữ quái vật của Hiệp Hội Thợ Săn à? Tôi nghe nói Hiệp Hội Thợ Săn chỉ giam giữ những quái vật quý hiếm thôi mà, loại hồ yêu bình thường như tôi sao lại có tư cách bị giam ở đây chứ?"Hồ Ấu Lăng dùng giọng điệu ngọt ngào nũng nịu nói, không quản là người hay quỷ, chỉ cần nghe thấy âm thanh của cô bình thường đều không chán ghét nổi.Thế nhưng cô vừa nói xong liền cảm nhận được một ánh mắt tràn đầy địch ý, nó tới từ phòng giam của nữ vampire kia!"Nè chị ơi, tui với chị đều là người gặp khó như nhau, không cần phải nhìn tui căm thù như vậy đâu." Hồ Ấu Lăng ra vẻ đáng thương nói với Đào Thanh Thanh.Trước đó Hồ Ấu Lăng hôn mê nằm dưới đất đưa lưng về phía cô, bây giờ đứng dậy thì Đào Thanh Thanh liền nhận ra, cô hừ khẽ một tiếng, sau đó từ miệng phun ra hai chữ: "Con đ*!""Ai u, không nói tiếng nào còn không nhận ra, thì ra là mày à, con ả máu lạnh không có kinh nguyệt, không ngờ mày cũng bị bắt vào đây." Hồ Ấu Lăng lập tức chuyển từ trạng thái đáng thương sang hùng hổ, khiêu khích nói với Đào Thanh Thanh.Nói ra thì hai bọn họ đã từng gặp nhau một lần.Mấy năm trước, lúc Đào Thanh Thanh mới vừa bị chuyển hóa