****Ôn Văn ở trong Trạm Thu Nhận Tai Ách hơn nửa ngày mới quay trở ra, sau khi ra ngoài liền mở máy tính, mỗi ngày anh đều xem tin tức quan trọng, thuận tiện tìm hiểu những chuyện xảy ra xung quanh.
Hiện giờ khắp nơi trong thành phố Phù Dung Hà đều tràn ngập bầu không khí bi thương, sự kiện tử vong quy mô lớn như vậy, cho dù là Hiệp Hội Thợ Săn thì cũng không dễ che đậy.
Chỉ có thể thông báo là khu vui chơi Phù Dung Hà xảy ra một vụ hỏa hoạn, rất nhiều người đã mất mạng, vườn trưởng xảy ra tai nạn trước đó trở thành đối tượng gánh vác hết thảy trách nhiệm và tiếng xấu.
Nhưng L tiên sinh động tay động chân ở khu vui chơi nhiều như vậy, nếu nói vườn trưởng hoàn toàn không hay biết gì thì cũng không quá hợp lý, vì thế để ông ta gánh tội cũng không oan uổng.
Mặc dù chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ nhưng khi tất cả người sống sót đều tin rằng đây là một vụ hỏa hoạn thì những lời phản đối nhỏ nhoi khác không thể gây ra bất kỳ tác dụng gì.
Ôn Văn rất thích xem dạng tin tức như thế này, bởi vì nó có thể làm anh nhận thức rõ được thế giới này không giống như mình vẫn thấy, phải duy trì tâm tư như thế mới có thể bảo trì được lý trí khi gặp phải thứ gì đó vượt khỏi thế giới quan của mình.
Hơn nữa nó cũng làm anh ý thức được, anh đang cứu vớt người khác chứ không phải theo đuổi k1ch thích cho chính mình! Đối với anh mà nói, ém nhẹm tin tức không phải chuyện không thể tiếp thu, mặc dù rất nhiều người sẽ tìm ra vô số lý do để phản đối chuyện này, nhưng Ôn Văn biết, có một số chuyện không thích hợp tuyên truyền cho mọi người.
Đã xử lý qua không ít vụ án nên Ôn Văn hiểu rõ, con người dễ dàng lợi dụng tin đồn như thế nào, lại dễ dàng vì tin đồn điều khiển mà làm ra chuyện ngu xuẩn như thế nào.
Trên thực tế, phần lớn mọi người đều rất dễ bị lời đồn có dụng ý lôi kéo, mà thú vị là theo căn cứ khoa học điều tra thì phần lớn mọi người vẫn luôn cho rằng mình không dễ bị lời đồn ảnh hưởng, ngược lại chỉ lo lắng người khác bị ảnh hưởng.
Nếu ai ai cũng khôn khéo như vậy thì mỗi khi tin đồn xuất hiện, người tin tưởng nó từ đâu ra chứ?Cho nên, Ôn Văn hiểu rất rõ phong tỏa tin tức là cần thiết, dù sao thì anh vẫn có những con đường mà người thường không thể tiếp xúc được, chí ít thì tin tức mà anh có được có độ chân thật rất cao.
Không ảnh hưởng tới sự phát triển của mình, mạng giao tiếp tin tức cũng không bị ảnh hưởng, đương nhiên cũng lười để ý chuyện phong tỏa tin tức.
Sau đó Ôn Văn ở nhà đợi vài ngày, suốt khoảng thời gian này anh vẫn luôn đeo thẻ nhân viên quản lý kho hàng trên ngực, nó giúp anh bảo trì trạng thái cực kỳ chú tâm để nghiên cứu chuyện khắc ký hiệu lên vũ khí.
Bản thân Ôn Văn vốn đã rất lý trí, có thêm tấm thẻ ảnh hưởng thì lại càng giống một cái máy hơn là con người, có thể nghiên cứu mớ ký tự khô khan kia cả mấy ngày mà không hề buồn chán.
Đó cũng là nguyên nhân Ôn Văn không thích sử dụng thẻ bài này, trạng thái này thật sự không thú vị, chuyện gì khi quá quá cũng không nhất định là chuyện tốt, lý trí cũng vậy.
Nghiên cứu cường độ cao suốt vài ngày, Ôn Văn đã có được chút thành quả, nếu tiếp tục nghiên cứu thêm thì một ngày nào đó nhất định sẽ chế tạo được vũ khí có ký tự của riêng mình.
Đồng thời sau khi uống sau phần máu còn dư lại của gà yêu, Đào Thanh Thanh đã chìm vào giấc ngủ say, sau lần ngủ say này cô sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa, mà Ôn Văn cũng sẽ mạnh hơn.
Hơn nữa Ôn Văn phát hiện chỉ cần cho Hồ Ấu Lăng ăn thức ăn bình thường thì cô ta cũng sẽ không suy yếu, chỉ là không hấp thu được dương khí thì sẽ không thể tiếp tục mạnh mẽ hơn mà thôi, vì thế Hồ Ấu Lăng thật sự rất dễ nuôi, chỉ cần mỗi ngày hai bữa cơm.
Ban đầu Hồ Ấu Lăng vẫn còn kén ăn, sau khi Ôn Văn dứt khoát bỏ đói một hai ngày, cô ta liền ngoan ngoãn.
Không quản là người hay quái vật thì đều giống nhau, không dạy bảo một chút thì không biết mình họ gì.
"Ừm! mấy ngày nay ở nhà tới mốc meo rồi, cũng