****Rất nhanh, lại vài ngày trôi qua, mấy ngày nay Ôn Văn không đi khắp nơi tìm kiếm quái vật nữa mà ở trong nhà làm cá mặn, trạm thu nhận đang tiến hành thăng cấp, anh thật sự không có nổi nhiệt tình để săn bắt quái vật.
"Thật là, Trạm Thu Nhận Tai Ách này không nhân tính hóa chút nào, có thăng cấp thì tốt xấu gì cũng cho tao biết tiến độ chứ, chả biết ngày nào tháng nào mới thăng cấp xong.
"Ôn Văn vừa xỉa vừa lôi một mảnh trúc ra khắc ký tự cuối cùng, sau đó thử truyền sức mạnh của quỷ hút máu vào trong ký tự mình đã khắc.
Mảnh trúc an tĩnh một hai giây, sau đó bắt đầu lách tách bén tia lửa làm Ôn Văn có chút luống cuống, chỉ một chốc lát sau toàn bộ thẻ trúc đã cháy đen.
"Thất bại! ""Có lẽ cũng không tính là thất bại, dù sao thì! không phải lần này đã có phản ứng rồi à.
" Ôn Văn nhặt mảnh vỡ đưa lên mũi ngửi một chút, cảm thấy mùi vị không tệ lắm.
Đột nhiên, điện thoại của Ôn Văn đổ chuông, là Lâm Triết Viễn gọi tới.
"Alo, Lâm đội trưởng, có chuyện gì thế, điện thoại của tôi sắp bị anh gọi hỏng luôn rồi.
"Trong mười cuộc điện thoại của Ôn Văn thì có hết bốn cuộc là co Lâm Triết Viễn gọi tới, bốn cuộc còn lại là những người khác của Hiệp Hội Thợ Săn, hai cuộc cuối cùng mới là điện thoại riêng của Ôn Văn.
"Trên quốc lộ từ thành phố Phù Dung Hà đi theo hướng thủ đô tới thành phố Thịnh An đã có mười mấy người mất tích, theo điều tra thì có lẽ là sự kiện siêu nhiên, cậu có thể tới đó xử lý một chút không?""Oh!.
cũng được.
"Ôn Văn suy nghĩ một chút liền đồng ý, chính mình không đi tìm là một chuyện, nhưng có việc mà không làm lại là một chuyện khác, Ôn Văn đang muốn thử uy lực của vũ khí vừa mới có được, vì thế đi một chuyến cũng tốt.
Lâm Triết Viễn cười nói: "Tốt lắm, trưa hôm nay các cậu sẽ xuất phát.
""Các cậu?" Ôn Văn nhíu mày, có thêm người khác thì sẽ không tiện hành động cho lắm.
"Đúng vậy, Lâm Lộ với Diêm Tu sẽ đi chung với cậu, sau sự kiện L tiên sinh lần trước, thành phố Phù Dung Hà an tĩnh không ít, cho nên lần này ba người bọn cậu coi như đi giải sầu một chuyến.
""Nhưng mà! " Ôn Văn tùy tiện muốn tìm lý do cự tuyệt.
"Đừng có nhưng nhị nữa, cậu đã đáp ứng rồi.
" Lâm Triết Viễn cúp máy làm Ôn Văn không thể nói ra lời tiếp theo.
Anh châm thuốc, đứng bên cửa sổ phun ra làn khói.
Lâm Triết Viễn rất thích đứng ở vị trí này nhìn thành phố này, nhiệm vụ của anh là bảo vệ nó, chỉ khi đứng ở đây anh mới có chút cảm giác thỏa mãn.
Vụ án mất tích trên đường quốc lộ mà anh vừa nói rốt cuộc có phải ảnh hưởng của sức mạnh siêu nhiên hay không, kỳ thực vẫn chưa thể xác định.
Người mất tích khá hỗn loạn, có tài xế đường dài, có tình nhân đi du lịch, thậm chí có cả cảnh sát tới điều tra tình huống, tất cả đều sống không thấy người chết không thấy xác, không tới một tuần đã mất tích mười mấy người.
Có lẽ chỉ là cướp bóc thông thường, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng dù thế nào thì cũng cần phái người đi điều tra một phen.
Nhưng cấp bậc vụ án như thế này thì không cần ba người cùng đi, Lâm Triết Viễn phái ba người đi là có tính toán khác.
Diêm Tu vừa mới tới phân hội Hiệp Hội Thợ Săn, có chút cao ngạo, nhìn ai cũng chướng mắt, vì thế để cậu ta cùng người khác chấp hành nhiệm vụ một phen để bào bớt tâm tính.
Mà Ôn Văn vẫn không chịu gia nhập hiệp hội, để bọn họ hành động giúp đỡ lẫn nhau để gia tăng hảo cảm với hiệp hội, khi hảo cảm tăng tới một mức độ nhất định, nói không chừng cậu ta sẽ chịu gia nhập.
Về phần Lâm Lộ, Lâm Triết Viễn phái cô em này tới đề đề phòng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Lâm Lộ tuy tuổi còn nhỏ, tính tình hơi hời hợt nhưng hiện giờ cũng đã là một thợ săn có uy tín!.
với lại, mấy ngày gần đây Lâm Lộ vẫn gào la đòi ra ngoài giải sầu, Lâm Triết Viễn bị làm ồn có chút đau đầu, vì thế liền phái đi luôn.
Chuyện chú Cung bị tập kích, Lâm Triết Viễn không còn hoài nghi Ôn Văn nữa, chí ít thì không còn nghi ngờ như trước.
Thời gian có thể chứng minh rất nhiều chuyện, biểu hiện của Ôn Văn trong khoảng thời gian này Lâm Triết Viễn đều thấy rõ ràng, anh có thể xác nhận Ôn Văn không có vấn đề quá lớn, vì thế phải cố gắng thuyết phục Ôn Văn gia nhập hiệp hội.
Kỳ thực anh rất xem trọng Ôn Văn, bởi vì trên người Ôn Văn có một