Hứa Bán Vân và Cao Triệt đang cân nhắc nên đối phó với Cửu gia kiểu nào, lỡ tránh vỏ dưa Nam Thừa Phong đối phó còn chưa xong lại đụng tới một vỏ dừa độ khó nhân đôi thì đắng quá.
Dọc theo đường đi ngoài hành lang, Hứa Bán Vân luôn quan sát Cửu gia chăm chú, một hồi lại nhìn Nam Thừa Phong, phải nói là không thừa chút thời gian rảnh nào.
Đi đến sảnh lớn dưới khách sạn, giám đốc khách sạn bỗng nhiên đi tới, trên tay ôm một bó hoa và một hộp giấy tinh xảo, đi đến trước mặt đoàn người, cúi chào Nam Thừa Phong, "Xin chào ngài, Nam tổng."
Lại cúi chào Cửu gia, "Xin chào ngài, Cửu gia."
Hứa Bán Vân và Cao Triệt hơi híp mắt quét qua hai người, xem ra là khách quen, rất có mặt mũi.
Mặt Thừa Phong không biểu tình, gật đầu đáp lại.
Cửu gia nhìn ông ta một cái, "Có chuyện gì sao?"
Giám đốc khách sạn cung kính cười nói, "Là thế này, Sầm ảnh đế biết Lục đại sư ăn cơm chỗ chúng tôi, cố ý nhờ chúng tôi mang hoa cùng bánh ngọt đưa tặng Lục đại sư."
"Sầm ảnh đế?" Cửu gia là người đầu tiên phản ứng lại, cảnh giác trợn tròn mắt, "Là ai?"
Ninh Tước vỗ vỗ vai hắn, "Tí nữa tôi kể cụ thể cho em."
Lục Chỉ chớp chớp mắt, "Anh ta tặng hoa cho tôi làm gì?"
Giám đốc cảm giác được bầu không khí không quá thích hợp, nói chuyện cũng cẩn thận hơn, "Sầm ảnh đế nói là cảm ơn ngài giúp đỡ, là một chút tạ lễ, biểu đạt tâm ý của cậu ấy."
Nói là tạ lễ nhưng hoa là hoa hồng trắng, mở hộp đồ ăn ra, bánh ngọt cũng là hình trái tim, cái này mang tâm tư gì, đã rõ như ban ngày.
Nhưng Lục Chỉ vẫn luôn không bắt được sóng tình cảm của người khách dành cho mình, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cảm thấy Sầm ảnh đế không cần phải một hai tạ lễ như vậy.
Cửu gia tức giận hừ hừ mũi, ảnh đế từ đâu ra? Muốn chết à, dám mơ ước Chỉ Chỉ của bọn hắn?
Lục Chỉ do dự có nên nhận hay không, Nam Thừa Phong đã nắm tay cậu, khẽ cười, "Nhận đi em."
Sau đó cười nói với Lục Chỉ, "Lát nữa anh thay em chuẩn bị một phần quà đáp lại hắn ta."
Lục Chỉ nãy giờ còn rối rắm lỡ không nhận thì có quá không cho Sầm ảnh đế mặt mũi hay không, nhưng sự kiện đó đã kết thúc, Sầm ảnh đế cũng đã làm từ thiện, nên không nhất thiết phải nhận tạ lễ nữa, Nam Thừa Phong làm vậy rất thoả đáng.
Lục Chỉ càng ngắm "cô vợ" tri kỷ hiểu chuyện của mình càng cảm thấy vui vẻ.
Đúng vậy, trong mắt Lục Chỉ, cậu là đàn ông con trai, đương nhiên Nam Thừa Phong sẽ là vợ cậu rồi.
Không có gọi là vợ bé nhỏ là vì Nam Thừa Phong cao hơn cậu rất nhiều, nhưng cái gốc cái sườn thì vẫn phải có.
Cửu gia thấy dáng vẻ chính cung nương nương hiền huệ của Nam Thừa Phong, cảm thấy rất khó chịu, trừng hắn một cái.
Chỉ là buổi quay sáng nay hắn không thể có mặt, nếu không hắn cũng sẽ biểu hiện thật tốt.
Ninh Tước nhìn hắn một cái, nhịn cười, không, mạch não của em làm không được đâu.
Cửu gia không nghe thấy Ninh Tước chọc chửi, đương nhiên sẽ không nổi khùng, trong lòng hừ hừ cân nhắc, hắn nhất định phải nắm cho chắc cơ hội chiều nay mới được.
Hứa Bán Vân quả thật muốn lên cơn, bên này đã có hai tên khó nhằn, sao lại ở đâu tòi ra thêm tên nữa thế? Cũng may người này không trực tiếp xuất hiện, nếu không không biết hắn phải bận đầu bận đuôi túi bụi đến mức nào nữa đây.
Cao Triệt vuốt vuốt lưng Hứa Bán Vân, "Tạm thời đừng nóng, tạm thời đừng nóng."
Mấy người đi tới cửa, tài xế Nam Thừa Phong lái xe qua đây, một người trên một chiếc xe khác nhanh chóng bước xuống, nhìn thấy Lục Chỉ liền nhào tới.
"Chỉ Chỉ!"
Hứa Bán Vân và Cao Triệt vừa nhìn thấy, lập tức lại hít sâu một hơi.
Sao Nam tam gia cũng ở đây? Hắn đến Hoa Quốc lúc nào! Thế mà lại quên bén mất hắn! Một tên, hai tên, ba tên, giờ đến tên thứ tư? Có còn để bọn họ sống với không hả?! Lúc trước khi Nam tam gia dây dưa với Chỉ Chỉ, đã bị hai người mặt nặng mày nhẹ không ít, hiện tại lại càng không được cho chút sắc mặt tốt nào.
Lục Chỉ vừa thấy Nam tam gia liền lui một chút nép ra sau Nam Thừa Phong.
Nam Thừa Phong lạnh lùng liếc Nam tam gia một cái, "Sau em lại ở đây?"
Nam tam gia uỷ khuất ngao ngao, "Anh, chuyện anh giao em làm xong hết rồi, em nhớ Chỉ Chỉ nên đến xem cậu ấy chút."
Lục Chỉ nép phía sau Nam Thừa Phong, thò đầu ra, "Xem tôi cái gì chứ."
Nam tam gia cười hắc hắc, "Đương nhiên là vì thích cậu rồi."
Cửu gia nhướng mày, mí mắt giật giật, "Cái quái gì thế? Đây lại là ai?" Rốt cuộc sao có nhiều tên quấy rối tòi ra dữ vậy.
Ninh Tước ráng nhịn cười mà mặt cứ run run.
Nam Thừa Phong nhìn dáng vẻ lửa giận công tâm của Hứa Bán Vân, mỉm cười, "Đây là em họ tôi."
"Ha ha, chúng tôi có biết nhau." Hứa Bán Vân tức giận nói, kỳ thật nhìn thấy Nam tam gia là bọn họ có hơi đau đầu.
Tên này hơi khó xử lý, bản lĩnh cậu ta thật ra không có gì, nhưng công phu dính người thì là đỉnh của chóp, bằng không cũng không dính đến mức Lục Chỉ chịu không nổi phải trốn nhà bỏ đi.
Nam tam gia vẫy vẫy tay với Hứa Bán Vân và Cao Triệt.
Hứa Bán Vân nghĩ đến những ngày bị hắn đeo như đĩa đói là muốn gặp ác mộng, nhỏ giọng nói với Nam Thừa Phong, "Nếu là em cậu vậy cậu tới thu phục đi, xem như là khảo nghiệm đầu tiên cho cậu."
Nam Thừa Phong mỉm cười gật đầu, quay mặt lại liền nói với Nam tam gia, "Gọi anh dâu."
Nam tam gia dẩu miệng, Hứa Bán Vân ồn ào nhao nhao, "Này! Tôi còn chưa......" Có chấp nhận cậu đâu, cái gì mà gọi anh dâu! Gọi anh dâu cái con khỉ! Hứa Bán Vân thật sự sắp lên cơn rồi.
Kết quả, còn chưa kịp dứt lời, Nam Thừa Phong đã nhìn hắn, hơi mỉm cười, "Bằng không sư huynh, "ngài" đến giải quyết chuyện này đi?"
Hứa Bán Vân thiếu chút nữa không thở ra được, một tên hai tên ba tên hắn còn chưa giải quyết xong, nếu lại đến một tên siêu dính người, vậy sẽ quậy hắn đến điên mất.
Hắn siết siết nắm tay, bớt một tên đỡ một tên, trước nhịn đã, dù sao đại Boss này cũng để dành giải quyết sau cùng.
Nam Thừa Phong hơi cong khoé miệng, nói với Nam tam gia, "Anh nói rồi, sau này gặp Chỉ Chỉ phải gọi là anh dâu."
Thời điểm khí tràng hắn giải phóng toàn bộ, bất luận là ai cũng sẽ cảm nhận được sự áp bách, đặc biệt Nam tam gia từ nhỏ đã siêu sợ hắn, càng trụ không nổi, uỷ uỷ khuất khuất, hốc mắt thiếu chút nghẹn đỏ, cắn răng cắn lợi khẽ phun ra một tiếng, "Anh dâu."
Nam Thừa Phong hài lòng cười, mặt Lục Chỉ đỏ bừng, lại nép trong lòng Nam Thừa Phong cười trộm.
Mà Cửu gia và Hứa Bán Vân, mỗi người bị Ninh Tước và Cao Triệt đè lại mới không manh động.
Nam Thừa Phong tiễn Lục Chỉ lên xe, sờ sờ tóc cậu, "Chiều nay em đi chơi vui vẻ nhé, kết thúc thì gọi anh đến đón em."
"Dạ dạ, nhất định ạ." Lục Chỉ giống như bé mèo nhỏ cọ cọ Nam Thừa Phong cho đã mới thả hắn ra, đóng cửa xe rồi vẫn nhìn qua cửa sổ, vẫy vẫy tay với hắn.
Không có Nam Thừa Phong, mọi người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra.
Kết quả, Hứa Bán Vân mới vừa thả lỏng một chút, Cửu gia đã xấn tới bên cạnh Lục Chỉ.
"Chỉ Chỉ, còn hai tiếng nữa mới tới show ảo thuật, chúng ta đi chỗ khác dạo chơi một vòng được không?"
Hứa Bán Vân cảnh giác, tức khắc ngồi thẳng dậy.
"Được, em định dẫn hai sư huynh đi khu triển lãm nghệ thuật gần đó, đi dạo tham quan một chút, tam sư huynh của em vẽ tranh đẹp cực." Lục Chỉ cười nói.
"Nga! Phải không?" Cửu gia cười nói với Hứa Bán Vân, "Không nghĩ tới tam sư huynh lại tài hoa đến vậy nha."
Hứa Bán Vân bắt đầu sôi máu, ai cho cậu gọi tôi là tam sư huynh, hắn điều chỉnh kế sách, cười cười với Cửu gia, "Nào dám, khách khí rồi.
Đúng rồi, còn chưa biết cậu làm gì, tôi nghe ai cũng gọi cậu là Cửu gia?"
Cửu gia cười cười, sờ cằm, "Tôi có nhiều đầu tư với sản nghiệp, trước mắt chủ yếu làm về mặt bất động sản."
"Còn làm cả tài chính, buôn bán, cả nghiệp vụ đòi nợ thuê, v.v." Ninh Tước bồi thêm một câu.
"Hửm?" Cao Triệt tò mò hỏi một câu.
Cửu gia trừng mắt liếc hắn một cái, Ninh Tước cười nói, "Còn có mở sòng bài cùng cho vay."
Hứa Bán Vân hít sâu một hơi, "Cậu......"
"Hợp pháp, hợp pháp, là ở Las Vegas, đều có giấy phép cả!" Cửu gia nhanh miệng nói.
Khoé miệng Hứa Bán Vân hơi hơi kéo lên, gật đầu.
Cửu gia thấy hai vị sư huynh không nói gì nữa, nhẹ nhàng thở ra.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Tước, bớt gây chuyện cho ông.
Sau đó, hắn vừa quay người lại, lập tức quay về vẻ nhốn nháo vui vẻ, dính Lục Chỉ cười đùa.
Đôi mắt Hứa Bán Vân vừa chuyển, không nói không rằng ngồi vào giữa hai người.
Cửu gia khó hiểu chớp chớp mắt nhìn hắn, khoảng cách quá gần, đôi mắt Cửu gia lại to, lông mi dài dày, kích thích quá, tim Hứa Bán Vân thiếu chút nữa lỡ nhịp.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Cao Triệt, hắn ngồi ngay thẳng lại, điều chỉnh lại trạng thái, "Là thế này, Cửu gia à."
"Vâng, sư huynh cứ nói." Cửu gia nghiêm túc nói.
Hứa Bán Vân nghĩ thầm, cậu có thể đừng gọi tôi là sư huynh được không.
"Chỉ Chỉ của chúng tôi là tâm can bảo bối của tất cả mọi người trong môn phái, chúng tôi đương