"Vậy rốt cuộc anh bị sao vậy? Kỳ quái như vậy, nhìn anh hình như có đau eo, đau lưng, cả người đau nhức không thoải mái, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Nam Thừa Phong cũng nheo mắt nhìn Ninh Tước nhiều thêm chút, ánh mắt khó lường.
Ninh Tước nghe thấy giọng Lục Chỉ đầy quan tâm, mềm lòng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn.
"Không có gì, bé dễ thương, tôi chỉ là......"
Ninh Tước còn chưa dứt lời, quyển tạp chí trước mặt đột nhiên bị rút phắt ra.
Ninh Tước ngẩn người, đối diện đôi mắt to của Lục Chỉ, sững sờ, lập tức bưng kín mặt.
"A! Mắt anh làm sao vậy? Tím ngắt!" Lục Chỉ lo lắng đi lại gần nhìn hắn, quan tâm.
"Không, không có gì." Vẻ mặt Ninh Tước không muốn cậu biết được toàn bộ chân tướng.
"Làm sao vậy? Ai đánh anh?" Lục Chỉ quan tâm hỏi, "Anh là bạn của tôi và Thừa Phong, ai đánh anh, có muốn tôi ra mặt giúp anh không."
"Không, không có." Ninh Tước tỏ vẻ có nỗi niềm khó nói, thần sắc trên mặt thế nhưng hiện lên vẻ hơi xấu hổ.
Lục Chỉ càng nhìn càng lo lắng, nếu chỉ là bị thương nơi vành mắt thì cũng không vấn đề lớn gì, nhưng giờ tay cũng quấn băng vải, cả người đau nhức, thậm chí mông cũng không thoải mái, làm sao có thể không lo lắng được chứ.
Nam Thừa Phong càng nhìn càng thấy không đúng, nghi ngờ liếc hắn một cái, lại ôn nhu cười với Lục Chỉ: "Chỉ Chỉ, có thể lấy giúp tôi ly sữa chua trong tủ lạnh được không?"
Nam Thừa Phong chưa bao giờ nhờ Lục Chỉ lấy bất cứ thứ gì, Lục Chỉ ăn ý gật đầu, biết hắn là ngại Ninh Tước ngượng ngùng, vậy cậu sẽ lén hỏi hắn sau.
Cậu thấp giọng nói: "Anh ráng hỏi xem chuyện sao lại thế nhé? Nghiêm trọng lắm thì đưa ảnh đi bệnh viện nhé."
Nam Thừa Phong ngẩn ra, rũ mắt, cười cười.
Lục Chỉ vừa đi vào phòng bếp, sắc mặt Nam Thừa Phong chớp mắt trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn Ninh Tước cũng càng xăm soi, nhìn đến mức Ninh Tước chột dạ.
"Làm gì." Ninh Tước nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng vành mắt hắn sưng nên cái liếc mắt kia thoạt nhìn không hề có chút lực sát thương nào, còn có chút đáng thương.
Nam Thừa Phong ưu nhã lại khí thế ngồi xuống sô pha, thần sắc khó lường làm người cảm thấy nguy hiểm.
"Cậu là người bạn duy nhất của Nam Thừa Phong tôi." Hắn nói từng câu từng chữ, âm thanh bình đạm nhưng Ninh Tước vừa nghe tim liền đập bình bịch.
"Có phải Tiêu Cửu hay không?"
Ninh Tước không nghĩ tới câu tiếp theo của Nam Thừa Phong là câu này, nghe thấy hắn nhắc đến Cửu gia, sắc mặt biến đổi, càng thêm xấu hổ, thậm chí tránh né ánh mắt Nam Thừa Phong.
Nam Thừa Phong từ từ nheo mắt, "Thật là hắn à."
"Cái gì, không phải, đừng đoán mò." Ninh Tước nhanh chóng ngăn cản, muốn đứng dậy rời đi, kết quả vửa cử động, càng cảm thấy khó chịu.
Ngón tay đang nhẹ nhàng gõ nhịp của Nam Thừa Phong ngừng lại, ánh mắt đánh giá Ninh Tước, lạnh lùng nói, "Cậu đừng nói với tôi, cậu muốn đè Tiêu Cửu nhưng không thành, bị hắn đè ngược lại chứ."
Nhìn bộ dáng thảm hại này của hắn cùng sắc mặt vi diệu, khiến người khác không khỏi liên tưởng đến cảnh kia.
Đôi mắt Nam Thừa Phong ngưng trọng, nhìn không ra nha, Tiêu Cửu lợi hại vậy? Đánh thắng được cả Ninh Tước?
"Có phải tôi nên nhìn Ninh Tước cậu bằng ánh mắt khác hay không?"
Ninh Tước thiếu chút nữa hộc máu, mặt đỏ lên, chảy chù ụ.
"Nói bậy gì đó!"
Ninh Tước lập tức nhảy dựng, nhưng vẻ mặt trông vẫn có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
"Tôi chưa ăn em ấy đã là quá được, sao còn để bị ăn?"
"Vậy thì tốt, bằng không tôi thật sự phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác đấy." Nam Thừa Phong liếc hắn một cái, ánh mắt đó làm Ninh Tước thật muốn đánh người.
"Nếu không phải, vậy cậu ngượng cái gì ngùng, nói đi, bằng không để Chỉ Chỉ hỏi Tiêu Cửu, mặt cậu càng chịu không nổi." Nam Thừa Phong nhàn nhạt nói.
Ninh Tước siết chặt nắm tay, nghĩ nghĩ đúng là không còn đường lui, tức giận muốn ngất xỉu, tức giận nói: "Cậu không thể chừa cho tôi chút mặt mũi à."
"Không thể." Nam Thừa Phong quyết đoán, "Chỉ Chỉ rất quan tâm cậu, cậu không đi bệnh viện cũng không nói rõ tình huống, em ấy sẽ lo lắng." Hắn nói xong ném cho Ninh Tước ánh mắt "Làm vợ tôi lo lắng là không được."
Ninh Tước nhịn không được thầm mắng hắn tên thê nô, nhưng ngẫm lại bản thân cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, thật đúng là không có lập trường.
Hắn thở dài, dù sao cũng không giấu được, đơn giản nói ra thôi.
"Kỳ thật......" Sắc mặt Ninh Tước xấu hổ đến lạ, nghĩ đến cảnh tối qua lại lửa giận ngập trời, "Nói đi nói lại cũng do cậu làm hại."
Nam Thừa Phong nhàn nhã uống tách trà.
"Nếu không phải cậu nhắc nhở em ấy, em ấy sao lại bạo lực với tôi." Ninh Tước khó chịu nói, "Bất quá, vết thương này của tôi cũng không phải vì em ấy đánh, chỉ có vành mắt thôi."
Hắn nói đến đây không khỏi nhớ tới đêm qua Cửu gia rống giận, "Thích giả mù đúng không, ta cho ngươi biến giả thành thật!"
Sau đó...!nghĩ mà kinh.
"Nhưng chỉ đấm một cú thôi, sau đó tôi cản được, nói vì phá kỷ lục giúp em ấy mà tay tôi đau cứng, em ấy liền hết giận."
Ninh Tước nghĩ thầm Cửu gia chỉ tấn công hắn một lần, tính ra vẫn rất khách khí, chứng minh vẫn có tình nghĩa, hắn rất để ý điểm này, muốn nói cho rõ.
"Sau đó vì dỗ em ấy, tôi liền dọn cái máy chơi game ghi lại kỷ lục kia sang nhà em ấy, tôi đã đặt cái mới cho cậu rồi, rất nhanh sẽ có người mang lại đây."
"Không sao." Nam Thừa Phong biết cái máy chơi game kia có ý nghĩa với Ninh Tước, không quá để ý, dù sao có máy mới, hắn lại chơi đạt được kỷ lục cao hơn cho Chỉ Chỉ vui vẻ là được.
Ninh Tước cũng biết Nam Thừa Phong sẽ không tức giận, hai người làm bạn nhiều năm như vậy, chút ăn ý này vẫn phải có, cho nên mới tự làm chủ dọn cái máy sang nhà Cửu gia.
Kết quả không ngờ, sau đó lại......
"A, không ngờ cái máy game nó nặng như vậy, biết cậu không muốn người ngoài vào nhà, hai người chúng tôi liền thương lượng tự mình dọn qua, kéo cái máy đến cửa thang máy, bấm đi xuống tầng sẽ có người tới hỗ trợ, kết quả......" Ninh Tước thở dài.
"Thang máy kẹt không đi xuống được, tôi liền khiêng từ trên tầng xuống." Biểu tình Ninh Tước in đậm chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
"Cậu biết mà, sao tôi có thể để vợ tương lại chịu cực được, tôi bèn chủ động đề nghị đi trước, gánh phần lớn trọng lượng." Ninh Tước cười cười, "Cửu gia rất cảm động, nói tôi đã làm nhiều chuyện vì em ấy như vậy nhưng lại không có gì báo đáp, tôi được dịp hỏi em ấy luôn có muốn lấy thân báo đáp hay không, Cửu gia còn nghiêm túc suy nghĩ nữa cơ."
Ninh Tước nói đến điểm này, đắc ý nhìn Nam Thừa Phong, vẻ mặt "Cho cậu lại chê cười tôi, tôi tiến triển nhanh lắm nha."
Nam Thừa Phong từ từ uống trà, "Nếu đổi thành người khác tôi còn tin, với đầu óc Tiêu Cửu, cậu xác định hắn ta hiểu theo ý đó chứ?"
Ninh Tước tối sầm mặt, trừng mắt liếc Nam Thừa Phong một cái.
"Tôi đoán, sau đó cậu chính là vui quá hoá buồn, lăn từ trên lầu xuống đúng không, cho nên hắn đồng ý ở bên chiếu cố cậu?"
Nếu không phải đạt được chỗ tốt, Ninh Tước cũng sẽ không vui vẻ như vậy.
Nam Thừa Phong nhìn hai tay Ninh Tước, lắc lắc đầu.
Nói hắn tâm cơ, Ninh Tước cũng không thua kém chút nào.
Bất quá, tâm tình hắn tốt, cũng lười vạch trần cậu ta.
"Tật xấu lớn nhất của cậu chính là quá thông minh." Ninh Tước tức giận nói, thật là cái gì cũng không gạt được cậu ta, làm hắn có muốn đắc ý cũng không được.
"Được, điểm này tôi thừa nhận." Nam Thừa Phong gật đầu, khiến Ninh Tước tức giận lắc đầu.
"Vậy mông cậu lại sao thế? Vừa lúc té dập mông?" Nam Thừa Phong nhướng mày hỏi.
Sắc mặt Ninh Tước biến đổi, "Không có."
Nam Thừa Phong không hỏi nữa, vẻ mặt cậu tốt nhất thành thật cho tôi.
"Cái này tôi tuyệt đối sẽ không nói!" Ninh Tước kiên định có bức cũng không nhả, không nói chính là không nói, kiên quyết đối chọi đến cùng.
Nam Thừa Phong liếc hắn một cái, không hỏi lại nữa.
Ninh Tước ngẩn ra, "Không hỏi?" Bỗng nhiên trở nên tốt tính dữ vậy ta?
"Ừ." Nam Thừa Phong lên tiếng, dùng ngữ khí đồng tình với hắn, "Áo ngoài cũng không còn, tôi chừa cho cậu chút áo lót vậy."
Ninh Tước nhướng mày, "Vậy tôi đây còn phải cảm ơn cậu nhỉ."
"Đừng khách khí."