"Mấy người đang làm gì? Cười cái quái gì mà cười, tâm thần à?" Vẻ mặt Vương Nhạc mờ mịt nhìn hai người bọn họ.
Phong Khuông cùng người áo đen sửng sốt.
Bỗng nhiên, ngực người áo đen đau nhói, hô hấp nghẽn lại, hộc ra một ngụm máu lớn.
"A!"
Ngụm máu này hắn phun xuống tận dưới tầng, làm mọi người bên dưới kinh hãi.
"Ông bị điên à, không có giáo dục gì cả, sao lại phun máu vào người dưới lầu vậy!" Mấy nữ sinh bên dưới la to.
Người áo đen cảm thấy trước mắt một mảng mơ hồ, liếc qua nhìn Phong Khuông, lại nhìn xuống dưới lầu.
Lục Chỉ với vẻ mặt nhàn nhã đang dựa vào người Nam Thừa Phong uống Starbucks.
Mà đám Phong Thương Hải, Mộ Ly, Xích Tiêu Tử cũng lộ ra vẻ mặt chế giễu, cơ bản không có bị thương do các fans bị bức đến đường cùng mà cầm đồ ném.
Lại nhìn ra bên ngoài trung tâm thương mại, cơ bản không phải trời xanh mây trắng, hết thảy đều bình thường, chợt cảm thấy khiếp sợ.
Phong Khuông lập tức cúi đầu xem Weibo, những bài Weibo về hải thị thận lâu đều biến mất toàn bộ, giống như cơ bản chưa từng được đăng.
"Sao lại thế này?!"
Fans dưới lầu đứng trong đại sảnh, vây quanh nhóm người tiểu thần tiên, dùng ánh mắt chán ghét như nhìn thấy bệnh nhân tâm thần nhìn hai người bọn họ.
"Tự nhiên đứng ra chửi tiểu thần tiên, tôi thấy hai người điên rồi đúng không."
"Nói chúng tôi phản bội, chúng tôi phản bội cái gì? Chúng tôi vĩnh viễn là fans tiểu thần tiên!"
"Tiểu thần nói chờ một chút người làm chuyện xấu sẽ tự lộ diện, thế mà là sự thật! Tiểu thần tiên quá lợi hại!"
Phong Khuông kinh hoảng trắng bệch, "Có ý gì? Đây là có ý gì?"
"Tu vi, tu vi của ta lại tổn thất hơn phân nửa." Sắc mặt người áo đen âm trầm nói.
"Chẳng lẽ......" Phong Khuông bừng tỉnh.
"Đúng! Nó phá ảo thuật của ta, còn kéo hai chúng ta vào ảo thuật của nó!" Người áo đen cũng vừa mới suy nghĩ cẩn thận, bởi vì cơ bản hắn không thể tin được hắn sẽ bị kéo vào ảo cảnh của chính mình.
Đời này ngoại trừ sư phụ, còn chưa ai kéo được hắn vào ảo cảnh!
"Không thể nào, không thể nào! Sao nó làm được!" Người áo đen phẫn hận nhìn Lục Chỉ.
Lục Chỉ không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn, trong mắt ngập ý cười, ngược lại làm người áo đen hơi rụt cổ.
"Ta còn chưa tìm các ngươi, vậy mà các ngươi đã tự đưa mình tới cửa." Lục Chỉ hơi mỉm cười, người áo đen thấy trái tim giống như bị đè ép rất khó chịu.
"Bằng ảo thuật của các ngươi cũng muốn trị ta sao? Mục Tam, chơi ảo thuật vui không?"
"Mày!" Cơ thể người áo đen hơi run run, đó là cảm giác áp bách sinh ra khi đối chọi với một loại thực lực quá mức trên cơ.
"Hắn chính là Mục Tam?!" Fans từng xem chương trình chớp mắt hiểu rõ, "Thì ra là hắn đã hại chúng ta mệt nhọc lâu như vậy!"
"Đánh hắn!" Các fans kích động vọt lên tầng 2 muốn □□ hắn và Phong Khuông.
Hai người cả kinh, tức khắc nghĩ cách chạy trốn.
"Chạy trốn nơi đâu?" Hai người dùng ảo thuật tránh thoát fans, chạy trốn tới cầu thang, vừa vặn bị Long Tổ đã sớm mai phục trong đấy bắt lại.
"Long Tổ!" Phong Khuông thấy hoa văn trên quần áo bọn họ, mặt cắt không còn miếng máu.
Người áo đen giãy giụa muốn công kích người Long Tổ, thì bị người chặn lại.
"Đừng giãy giụa, Lục đại sư đã sớm tính chuyện các ngươi còn hậu chiêu nên đã chặt đứt sạch sẽ toàn bộ rồi, bây giờ các ngươi trốn không thoát đâu." Tổ trưởng Long Tổ cười cười, "Mục Tam, ngươi chạy trốn lâu như vậy, cuối cùng cũng bị chúng ta bắt được."
"Kỳ thật chỉ với ảo thuật lần này của ngươi, chúng ta cơ bản không nắm chắc bắt được ngươi."
"Nhưng ngươi quá ngu, trêu chọc ai không trêu, lại đi trêu chọc tiểu thần tiên? Đáng đời lắm biết không?"
Long Tổ bí mật áp giải hai người lên xe, thấy nhóm người Lục Chỉ đi tới, lập tức lộ vẻ mặt sùng bái vô hạn.
"Lục đại sư, thật sự ít nhiều đều nhờ ngài, ngài thật sự quá lợi hại!"
"Không cần khách khí." Lục Chỉ cười cười, nhìn Phong Khuông và người áo đen sắc mặt ảm đạm ngồi trong xe.
Hai người thấy Lục Chỉ, lập tức theo bản năng lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng rất mau lại biến thành tàn nhẫn không cam lòng, trong lòng thề nhất định sẽ phải tìm cơ hội ngóc đầu trở mình.
"Đúng rồi, còn có chuyện tôi muốn thỉnh ngài hỗ trợ." Tổ trưởng Long Tổ cung kính.
"Là muốn lập trận không cho bọn họ thoát được à?"
"Ai nha, không hổ là tiểu thần tiên, tôi vừa mở miệng ngài đã biết ngay, thật đúng là như vậy." Tổ trưởng Long Tổ cười nói.
"Ừ, được." Lục Chỉ kéo Nam Thừa Phong, "Thừa Phong sẽ giúp chứ."
Mệch cách Nam Thừa Phong thật sự dùng quá tốt, đỡ tốn không ít sức lực, nên Lục Chỉ đặc biệt thích.
"Được." Nam Thừa Phong cười, đương nhiên không dị nghị.
Hắn thích Lục Chỉ nhờ hắn hỗ trợ, có thể giúp được Lục Chỉ, hắn vui vẻ hơn hết thảy.
"Ngươi, các ngươi có ý gì?!" Người áo đen cảm giác được không đúng, lập tức hỏi.
"Chính là không cho loại tai hoạ các ngươi trốn thoát a." Tổ trưởng Long Tổ cười lạnh.
"Hừ, bằng các ngươi, làm nổi không?" Người áo đen khinh thường, trong lòng lại hoảng sợ.
"Chỉ bằng tiểu thần tiên búng tay một cái đã phá nát hai cái trận pháp của người, làm ngươi bị phản phệ tiêu biến hơn nửa tu vi, người nói xem, có làm được hay không?" Tổ trưởng Long Tổ hỏi lại.
Lúc này, người áo đen không nói được nửa chữ, trong lòng chỉ còn hoảng loạn.
"Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ!" Phong Khuông kéo người áo đen.
"Ta biết thế nào!" Người áo đen hất hắn ra, "Nếu không phải cứu em trai ngươi, chúng ta sao lại rơi vào kết cục này!"
"Tiểu thần tiên! Tiểu thần tiên, cậu buông tha chúng tôi đi!" Người áo đen cùng đường, cầu khẩn.
"Tôi hối hận, tôi không nên khiêu khích cậu, tính kế tu vi của cậu, tôi hối hận rồi! Cậu tha cho tôi đi!"
Tổ trưởng Long Tổ không để ý hắn, đóng cửa lại, trên cửa dán lá bùa tiểu thần tiên đưa, người áo đen và Phong Khuông đừng hòng nghĩ đến trốn thoát được.
"Tiểu thần tiên! Tôi không nên trêu chọc cậu! Tôi sai ròi! Cậu tha cho tôi đi!" Người áo đen không ngừng đập cửa xe, mãi đến khi chiếc xe càng ngày càng xa rồi biến mất khỏi tầm mắt, tiếng kêu gào ầm ĩ của hắn mới biến mất.
"Tiểu thần tiên! Ký tên cho bé với!"
Tiểu thần tiên, Mộ Ly, Phong Thương Hải, Lộ Hoằng Nhã và những người khác đột nhiên biến mất, các fans tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện bọn họ đã ra bên ngoài trung tâm thương mại.
"Đệch, chạy nhanh đi!" Xích Tiêu