Nam Thừa Phong không nói, chỉ nhìn Lục Chỉ.
"Nhận chứ, nếu không hôm nay chúng cháu đã không tới rồi." Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn Nam đổng và Nam phu nhân, "Kỳ thật hôm nay cháu tới đây còn có chuyện quan trọng muốn nói với bá phụ và bá mẫu."
Nam đổng và Nam phu nhân nghe được, thoáng điều chỉnh lại cảm xúc, Lục Chỉ điều chỉnh tư thế càng thêm đoan chính, trịnh trọng mở miệng.
"Cháu muốn cầu hôn, cháu muốn được kết hôn với Thừa Phong, cháu hy vọng nhận được sự chúc phúc từ hai vị.
Xin hãy giao Thừa Phong cho cháu, cháu nhất định sẽ đối xử với anh ấy tốt nhất, chăm sóc anh ấy, không để anh ấy chịu bất kỳ uỷ khuất gì."
Nam đổng và Nam phu nhân giật mình, theo bản năng gật đầu, bọn họ nào có mặt mũi phản đối, cũng không có mặt mũi vui mừng vì thân phận của Lục Chỉ.
Lúc này bọn họ nghĩ chỉ cần Nam Thừa Phong không trách bọn họ là tốt rồi, nhiều năm như vậy, bọn họ cũng biết cách hành xử của mình không đúng, cũng từng cảm thấy có chút áy náy, nhưng thói quen cùng suy nghĩ bảo thủ khiến bọn họ không dám thừa nhận mình sai, dần dần, bọn họ đánh mất cơ hội được con trai tha thứ, con trai bọn họ có thể cả đời cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Nhưng so với không tha thứ, không xong chính là có thể trong lòng con bọn họ đã không còn bọn họ, hai chữ người nhà này với con mà nói, từ nay về sau chỉ đại biểu một mình Lục Chỉ, mà bọn họ, hữu danh vô thực.
Nghĩ vậy, Nam đổng, Nam phu nhân và Nam Tô cảm thấy áy náy, thống khổ, và bất an.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, nhiều năm như vậy bọn họ đã sớm tập thành thói quen phụ thuộc vào sự cường đại của Nam Thừa Phong, vậy mà ban đầu bọn họ lại muốn chia rẽ tình cảm của hắn, suy nghĩ đó buồn cười cỡ nào.
Không có Nam Thừa Phong, Nam gia bọn họ nói gì mà địa vị hôm nay, càng đừng nhắc đến chuyện hắn đưa tiểu thần tiên vào Nam gia.
Giờ phút này bọn họ rốt cuộc cũng cẩn thận suy nghĩ về những trả giá Nam Thừa Phong làm cho bọn họ, mà bọn họ lại làm tổn thương hắn.
Chỉ là, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng có hơi quái quái.
Con trai bọn họ Nam Thừa Phong cao lớn uy nghiêm như vậy, một người cường thế bá đạo lại bị vị tiểu thân tiên mặt búng ra sữa cao còn chưa đến ngực coi như đại cô nương nói gả cho cậu, thật sự có hơi kỳ quái.
"Xin hãy chăm sóc tốt cho em trai tôi, cảm ơn tiểu thần tiên, cảm ơn!" Nam Tô đột nhiên đứng lên khom lưng cúi người với Lục Chỉ.
"Đúng vậy, cảm ơn cậu chăm sóc con trai tôi." Nam đổng gật đầu, "Ba và mẫu...!không, ba và mẹ con chúc phúc hai con, hôn lễ hai con cứ giao cho ba và mẹ con chuẩn bị."
Nam phu nhân đứng lên, đi đến trước mặt Nam Thừa Phong, khẩn trương nuốt nước miếng, đưa tay cầm lấy tay hắn, kỳ thật bà rất sợ Nam Thừa Phong sẽ từ chối, nhưng cũng may hắn không có, hắn vẫn còn chừa mặt mũi cho người làm mẹ như bà.
Bà nắm lấy tay Nam Thừa Phong, rất ấm áp, một chút cũng không lạnh băng như bà tưởng tượng.
"Thật xin lỗi, mẹ thật xin lỗi con......" Nam phu nhân nức nở nói, "Mẹ biết nói gì cũng không bù đắp được tổn thương đã gây ra cho con, nhưng từ nay về sau, mẹ nhất định cố gắng làm một người mẹ tốt."
Nam Thừa Phong hờ hững nhìn bà, không nói một lời, trong ánh mắt cũng không có chút dao động.
Tim Nam phu nhân đau như dao cắt.
Nam đổng, Nam Tô cũng hiểu, như bọn họ nghĩ, Nam Thừa Phong sẽ không tha thứ cho bọn họ, cũng sẽ không để ý bọn họ, bọn họ chỉ sợ phải dùng cả đời để bồi thường bù đắp cho hắn.
*****
Nam Thừa Phong dừng xe dưới bãi đậu xe, hắn vặn chìa khoá tắt máy xe.
Nam phu nhân khóc thật lâu, nói hết mọi lời xin lỗi với hắn.
Nam đổng và Nam Tô cũng muốn bù đắp cho hắn.
Trước những chuyện này, nội tâm Nam Thừa Phong không chút dao động, hắn như cũ, như lời hắn nói, là không có cảm giác.
Thái độ của hắn làm Nam đổng, Nam phu nhân và Nam Tô cả đời đều thẹn với hắn, nhưng hối hận thì cũng đã chậm rồi.
Nam Thừa Phong tắt máy xe lại không bước xuống, mà xoay người sang ôm chặt lấy Lục Chỉ, hít một hơi thật sâu, giống như chỉ có như vậy mới có thể tồn tại.
"Không có em, anh biết làm sao bây giờ."
Lục Chỉ cũng ôm chặt lấy cổ hắn, "Vậy anh phải thật yêu thương em đó nha."
Nam Thừa Phong cười cười, ôn nhu quấn quấn sợi tóc sau ót cậu, "Ừ, anh yêu em."
Đây là lời hứa hẹn cùng tình cảm nặng nhất của hắn, lại không thể biểu đạt chút xíu tình cảm nội tâm của hắn.
Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên cổ, lên xương quai xanh, ôm mặt cậu bằng 2 tay, từ từ hôn lên môi.
Hắn hôn rất ôn nhu, Lục Chỉ nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, tim đập dần dần nhanh hơn, nhưng phần lớn vẫn là sung sướng.
"Chỉ Chỉ......" Nam Thừa Phong nuốt nuốt nước bọt, tình ý triền miên tràn ra, "Đêm nay, có thể không......"
"Cái gì?" Lục Chỉ không hiểu.
Tim Nam Thừa Phong đập như muốn đình công, hắn nghĩ tới nhiều lần bọn họ phát sinh tình huống tương tự, nhưng thật sự khi tiến thêm bước nữa, hắn phát hiện bản thân thế mà sẽ khẩn trương.
"Ngủ." Khi Nam Thừa Phong nói chữ này, tay ôm siết chặt eo Lục Chỉ.
Lục Chỉ gật gật đầu.
Nam Thừa Phong vui sướng.
"Chúng ta không phải mỗi ngày đều ngủ cùng nhau sao?"
"......" Nam Thừa Phong dở khóc dở cười.
"Không phải ý này, là......" Nam Thừa Phong cẩn thận suy nghĩ cách nói sao để Lục Chỉ hiểu được.
"Đó là gì?" Lục Chỉ không hiểu, chớp chớp mắt.
"Chính là......!Song tu." Nam Thừa Phong nói.
Phong thuỷ sư chú ý tu hành, hẳn là có cách nói song tu nhỉ?
"Song tu?" Lục Chỉ càng thêm khó hiểu, "Thừa Phong, anh muốn học phong thủy à?"
"......!Không có." Nam Thừa Phong nói.
"Ha ha, em cũng thấy như vậy, Thừa Phong đã đủ cường đại rồi, không cần học phong thuỷ đâu, dù sao ai cũng không thể làm gì được anh."
Lục Chỉ nói còn lộ ra ánh mắt sùng bái, biểu tình "Nhìn người của tôi mạnh thế nào này."
Nam Thừa Phong thật sự dở khóc dở cười, không thể không nói, ở phương diện nào đó Chỉ Chỉ của hắn cũng suy nghĩ đơn thuần như hắn.
Hắn dựa sát mặt Lục Chỉ, vuốt ve cậu.
"Chỉ Chỉ, tình cảm của chúng ta rất sâu đúng không?"
"Đúng!" Lục Chỉ gật đầu như trống bỏi.
"Anh muốn có em, em muốn có anh sao?"
"Đương nhiên." Lục Chỉ ôm hắn, "Thừa Phong là của em."
Nam Thừa Phong thoả mãn cười, "Khi hai người có tình cảm sâu đến mức muốn có được đối phương, không chỉ là mặt tâm hồn, còn là mặt thân thể......" Hắn nói tới đó, bỗng nở nụ cười, bỗng nhiên có loại cảm giác đang lừa gạt thiếu niên vô tri.
Hắn sờ tóc cậu, cười khẽ, "Chỉ Chỉ vẫn không hiểu? Không sao, sau này từ từ anh dạy em."
Dù sao từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường đơn thuần như vậy, không tiếp xúc với người phức tạp, không rành thế sự cũng là bình thường.
Nam Thừa Phong cảm thấy dù sao đã thích cậu không chịu được, hiện tại chẳng qua càng thích thêm hơn thôi.
Hắn sờ sờ cằm Lục Chỉ, tương lai rất dài, hắn rất chờ mong.
Mắt Lục Chỉ sáng lên, "A, em hiểu rồi, Thừa Phong đang nói làm t.ình đúng không?"
Nam Thừa Phong:???
"Em hiểu?"
"Hiểu a, cấp ba em có học môn sinh lý mà." Lục Chỉ cười nói.
Nam Thừa Phong:......!Sao hắn quên bén cái mục này.
Lục Chỉ ôm cổ hắn, cười haha, "Thì ra Thừa Phong nói song tu là chỉ ý này, cũng khó cho anh nghĩ ra được từ này."
Nam Thừa Phong bắt đắc dĩ cười, Lục Chỉ có đôi khi giống trẻ con, có đôi khi cái gì cũng hiểu rõ.
Hắn cười nhẹ nhàng, bỗng nhiên cơ thể đờ ra, Lục Chỉ đang nhẹ nhàng cắn lỗ tai hắn.
Tim Nam Thừa Phong đột nhiên tăng tốc, nhiệt độ cơ thể vừa mới bình ổn xuống lại lần nữa vọt lên.
"Chỉ Chỉ, em đang làm gì vậy?" Hắn khàn giọng nói, cố gắng kiềm chế xúc động.
"Khiêu khích anh a." Lục Chỉ mở to đôi mắt thiên chân vô tà nói như vậy làm Nam Thừa Phong cơ hồ hết đường chống đỡ.
"Ninh Tước nói như vậy anh sẽ rất vui, anh vui không?" Lục Chỉ sợ không có hiệu quả, còn cắn vành tai hắn, sau đó lại hỏi với vẻ mặt nghiêm túc, "Vui không? Vui không?"
Hô hấp Nam Thừa Phong đình trệ, gân xanh trên trán giật giật.
"Ninh Tước dạy em?"
"Dạ, đúng vậy." Lục Chỉ dẩu dẩu miệng, "Sao nhìn có vẻ không hiệu quả nhỉ?"
"Cái gì?" Nam Thừa Phong nói.
"Ninh Tước nói em làm như vậy anh sẽ rất vui, sẽ nằm xuống trở thành người của em, sao anh không nằm xuống, em phải làm sao đây?" Cậu vừa nói vừa ra vẻ buồn rầu, lại không phát hiện sắc mặt Nam Thừa Phong càng ngày càng đen.
Hắn hít một hơi thật sâu, nỗ lực nhịn xuống xúc động muốn xé Ninh Tước như xé cánh hoa, ôn nhu nói, "Cậu ta dạy sai rồi, như vậy không đúng."
"Vậy làm sao anh mới trở thành người của em được." Nam Thừa Phong bị cậu chọc bật cười.
Muốn nói Lục Chỉ không hiểu thì cậu lại biết biến thành Nam Thừa Phong thành người của cậu mà không phải là cậu trở thành người của Nam Thừa Phong.
Cậu nhưng thật rõ ràng thứ tự này.
"Anh dạy em." Nam Thừa Phong hơi cong miệng, đặt hai tay cậu ôm cổ hắn, treo hai chân cậu vòng qua eo hắn, ôm chặt lấy cậu, cúi đầu hôn môi cậu, "Làm như vậy."
Hai người hôn từ trong xe hôn đến trong thang máy, Lục Chỉ ôm chặt lấy Nam Thừa Phong, Nam Thừa Phong cũng ôm chặt hắn, mãi đến khi cửa thang máy mở ra, bọn họ mở cửa đi vào nhà.
Nam Thừa Phong biết trong nhà không có người, Ninh Tước bận theo đuổi Cửu gia, đêm nay hẳn sẽ nghĩ cách ăn vạ ở nhà hắn.
Trăng đêm nay thật tròn, là một ngày lành.
Nam Thừa Phong đi vào nhà, đèn trong nhà đều là đèn cảm ứng, vì thế căn nhà sáng trưng.
Hắn ôm Lục Chỉ đi từ huyền quan vào phòng khách đi hướng lên tầng hai.
Đây là lần đầu tiên của hai người, vô cùng quan trọng.
"Khụ khụ."
Nam Thừa Phong và Lục Chỉ hôn đến bất phân thắng bại, nghe thấy tiếng ho nhẹ lập tức tách ra.
"Bé dễ thương, Nam Thừa Phong, hai người về rồi."
Vừa nghe liền nhận ra là giọng Ninh Tước, hai người quay đầu nhìn hắn.
Lục Chỉ khó hiểu nói, "Không phải anh nói đêm nay không về mà ở......"
Lục Chỉ lắp bắp không tròn câu, bởi vì cậu nhìn thấy bên cạnh Ninh Tước xuất hiện một người ngoài dự tính.
"Đại sư huynh?!"
Mông Thần để chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cậu, "Chỉ Chỉ, đã lâu không gặp."
Nam Thừa Phong thấy sắc mặt Lục Chỉ cứng đờ, hiểu vấn đề, thả Lục Chỉ xuống, dắt cậu đi đến bên sô pha, cười với Mông Thần.
"Xin chào, đại sư huynh."
Mông Thần gật đầu, "Xin chào, Nam tổng."
Mông Thần là đại đệ tử Tiêu Dao Phái, lớn hơn Nam Thừa Phong 1 tuổi, khí tràng không thua kém hắn chút xíu nào, ít đi phần lãnh khốc, nhiều thêm phần uy nghiêm.
Lúc này Ninh Tước ngồi cách Mông Thần rất xa bởi vì người này vừa thấy liền biết không dễ chọc.
Ngoại hình Mông Thần anh tuấn, nhưng so với Nam Thừa Phong tuấn mỹ, Ninh Tước mị hoặc, sự tuấn lãng của Mông Thần lại càng trội hơn.
Nam Thừa Phong mỉm cười kéo Lục Chỉ ngồi xuống.
Ninh Tước nhìn Lục Chỉ, nhướng mày.
Bé dễ thương thế mà lại lộ ra dáng vẻ "Bé nhỏ yếu, đáng thương, và vô tội." Đây là khí tràng cường đại thường có của tiểu thần tiên sao?
"Đại sư huynh, sao huynh lại tới đây?" Trong cặp mắt to tròn của Lục Chỉ tràn ngập vẻ ngoan ngoãn.
Thần sắc Mông Thần bình tĩnh, lại không giận tự uy.
"Lâu rồi không gặp đệ, huynh đến xem đệ sống thế nào."
"Đệ khoẻ lắm." Lục Chỉ mềm mại nói.
Tuy rằng bình thường cậu nói chuyện rất mềm nhưng bây giờ còn mềm mụp hơn ngày thường.
Mông Thần gật đầu, không nói nữa.
"Đại sư huynh khoẻ