Mông Thần bình thản nói lý do thật sự là vì chuyện chung thân đại sự của Lục Chỉ mà mới đến Hoa Quốc.
Cảm giác được tiểu sư đệ vô cùng lo lắng và khẩn trương, Mông Thân ôn nhu sờ tóc Lục Chỉ.
"Đệ là huynh nuôi lớn, tình cảm của huynh với đệ chỉ sợ còn thân hơn em trai ruột một ít, chuyện của đệ còn quan trọng hơn chuyện của chính huynh."
Lục Chỉ mím môi, hai mắt ngập nước nhìn Mông Thần, nhìn thấy vẻ mặt càng ôn nhu của sư huynh, sư huynh cười cười, một tay nắm lấy tay Lục Chỉ, một tay khác sờ tóc cậu.
"Tuy rằng trong chúng ta đệ là nhỏ nhất, chủ kiến lại không thua bất kỳ ai, thậm chí còn cứng rắn hơn cả tam sư huynh một chút."
"Nhiều năm như vậy, tuy rằng các huynh sủng đệ, nhưng nghĩ đến tính tình của đệ, không muốn sủng hư đệ, đệ đồng thời cũng không làm các huynh thất vọng, trưởng thành xuất sắc hơn bất kỳ ai trong các huynh."
Mông Thần nói tới đây, gương mặt vốn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, vô thức không thể ức chế được sự kiêu ngạo.
"Nam Thừa Phong là đệ chọn, đệ là một đứa nhỏ có chừng mực, huynh tin tưởng đệ đã suy nghĩ cặn kẽ chứ không phải vì cảm xúc nhất thời mới ở bên hắn."
"Lần này huynh tới chỉ vì không yên tâm, muốn đích thân tiếp xúc với hắn, thật xem hắn là dạng người gì."
Mông Thần khẽ cười, "Huynh rất hài lòng."
Nỗi lo lắng của Lục Chỉ cuối cùng cũng thả xuống được, mặt đầy vui sướng, "Đại sư huynh là đồng ý chuyện đệ và Thừa Phong!"
Mông Thần sủng nịch cười cười, gật đầu.
Lục Chỉ vui mừng ôm Mông Thần, gương mặt nghiêm túc của Mông Thần hiện lên nụ cười hài lòng.
"Bất quá." Lục Chỉ nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, "Đệ tò mò á, đại sư huynh cảm thấy Thừa Phong tốt là bởi vì anh ấy giống huynh, đều rất lợi hại, cái gì cũng biết, cái gì cũng mạnh sao?"
Mông Thần cười cười, "Đương nhiên không phải."
"Huynh tìm hắn chơi cờ, đấu vật, vận động không phải để xem hắn mạnh thế nào, có thể thắng huynh hay không."
Lục Chỉ không hiểu, vậy vì sao?
"Huynh là muốn xem rốt cuộc hắn đặt nặng gì nhất."
"Trong lúc hắn thi đấu với huynh, vẫn sẽ để ý suy nghĩ của đệ, động thái của đệ, để ý đệ ăn cái gì, ăn ngon không, hắn đối với huynh tôn trọng, mà loại tôn trọng này là bởi vì hắn coi trọng đệ."
"Huynh vẫn luôn không nói thẳng mục đích của huynh, chỉ là muốn im lặng quan sát cuộc sống ở chung thường ngày của hai người."
"Hắn đối xử với đệ rất tốt, coi đệ vô cùng quan trọng, huynh rất hài lòng."
Lục Chỉ cười cười, "Dạ dạ, anh ấy đối với đệ tốt nhất."
Mông Thần gật đầu, "Huynh chúc đệ hạnh phúc."
"Cảm ơn đại sư huynh." Lục Chỉ ngoan ngoãn ụi ụi Mông Thần.
Mông Thần sờ tóc cậu, "Bắt đầu tu luyện đi, sau khi huynh rời khỏi đệ cũng phải nhớ rõ cần tu luyện thêm, huynh đã nói chuyện với Nam tổng, tuy rằng hắn sủng đệ, nhưng cũng biết lợi và hại, hắn sẽ giám sát đệ."
Lục Chỉ giật giật khoé miệng, mím môi.
Đại sư huynh đi chuyến này thế mà còn thu mua vợ cậu giám sát cậu tu hành.
"Dạ, đệ biết rồi."
Lúc này Mông Thần mới hài lòng, nhắm mắt lại tu luyện.
Ngày hôm sau, Mông Thần rời đi.
Nam Thừa Phong, Lục Chỉ, Ninh Tước muốn đi tiễn, vừa lúc Cửu gia không có việc gì nên đến tìm Lục Chỉ chơi.
Mông Thần nhìn Cửu gia, "Cậu là con trai Tiêu lão gia tử?"
Cửu gia gật đầu, "Đúng vậy, đại sư huynh."
Mông Thần khẽ cười, "Thì ra là cậu."
"Làm sao vậy?" Cửu gia chưa hiểu, "Anh quen biết phụ thân tôi à?"
"Đúng vậy." Mông Thần gật đầu, "Ông ấy hy vọng tôi có thể gặp mặt cậu."
"Gặp mặt?" Lục Chỉ hiếu kỳ hỏi.
Ninh Tước cũng dựng lỗ tai lên.
Mông Thần gật đầu, "Xem mắt."
Lời này tựa như sấm sét, đánh mọi người ở đây khiếp vía, ngoại trừ Nam Thừa Phong, tất cả đều biến sắc.
"Xem mắt?" Ninh Tước run run.
"A! Tôi biết rồi." Cửu gia bừng tỉnh, "Lần trước ba tôi nói tôi đến chỗ đó của ông, nói phải giới thiệu đối tượng hẹn hò chất lượng tốt cho tôi, thì ra là anh!"
Mông Thần gật đầu.
Khoé miệng Cửu gia hơi giật, chuyện gì thế này, đối tượng xem mắt ba hắn cứ ép giới thiệu cho hắn, thế mà là đại sư huynh của Lục Chỉ? Trách không được ba hắn có lần nói đối phương là phong thuỷ sư, nhất định hắn sẽ thích.
"Rốt cuộc cũng gặp được cậu." Mông Thần đưa tay, mắt mang ý cười.
"A, à, đúng vậy." Cửu gia xấu hổ nắm tay hắn, theo bản năng nhìn sang Ninh Tước.
Lúc này lông mày Ninh Tước không hẹn đã run lên, tim bắt đầu bình bịch, quậy cả buổi thì ra không phải tình địch của Nam Thừa Phong mà là của hắn? Hắn theo bản năng nhích lại bên người Cửu gia, còn ôm cánh tay Cửu gia, lập tức công khai biểu thị chủ quyền của mình.
Cửu gia trừng mắt liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói, "Thả tay ra."
Lúc này Ninh Tước không bị Cửu gia doạ, kiên định ôm Cửu gia.
Cửu gia nhíu mày, phản rồi? Nhưng không biết vì cái gì, hắn lại không nhắc lại.
Mông Thần có thể không để ý đến sóng ngầm mãnh liệt giữa Ninh Tước và Cửu gia, gật nhẹ đầu, "Sắp tới giờ, mọi người bảo trọng."
Hắn lại nhìn Lục Chỉ, "Chỉ Chỉ, nửa năm sau huynh đến đón đệ về."
"Dạ." Lục Chỉ ngoan ngoãn đáp.
Mông Thần cuối cùng cũng nhìn Cửu gia, "Lần này tôi có việc cần rời đi trước, có thời gian chúng ta sẽ gặp lại."
Giọng Mông Thần thế mà có chút ôn nhu, mặt Ninh Tước đen thêm 1 độ.
Cửu gia ngẩn người, "Hả? À."
Ninh Tước khẽ cười, "Được đấy, lần gặp tới nói không chừng là ngày tôi kết hôn với Tiêu Cửu đấy."
Cửu gia trừng hắn một cái, kết hôn? Nằm mơ đâu đó?
Mông Thần khẽ cười, "Nếu thật sự có ngày này, tôi sẽ chuẩn bị đại lễ."
"Vậy cảm ơn anh." Ninh Tước nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười.
Mông Thần gật đầu, xoa xoa tóc Lục Chỉ, xoay người đi lên máy bay.
Mãi đến khi máy bay của Mông Thần rời đi, thần kinh căng thẳng của Ninh Tước mới thoáng thả lỏng.
Cửu gia liếc hắn một cái, "Anh muốn ôm tới khi nào?"
Sắc mặt Ninh Tước vẫn có chút không tốt, "Em không quan tâm tôi chút nào sao."
"Quan tâm anh cái gì?" Cửu gia không hiểu đầu cua tai nheo.
"Tôi khẩn trương vì em như vậy, em lại chẳng quan tâm gì tới tôi." Ninh Tước bĩu môi.
"Khẩn trương? Khẩn trương cái gì?" Cửu gia hỏi.
"Em đúng là đầu gỗ?" Ninh Tước tức giận nói.
"Anh nói tôi đầu gỗ?" Cửu gia mở to hai mắt nhìn.
"Ài, ai biểu tôi cứ phải thích đầu gỗ em vậy chứ." Ninh Tước nói, còn liếc mắt nhìn Cửu gia một cái.
Lời hắn như một dòng nước mát, nháy mắt dập tắt lửa giận của Cửu gia.
"Ít lời buồn nôn!" Cửu gia trừng mắt liếc một cái, tai lại đỏ lên.
Ninh Tước vẫn còn thở dài, "Hầy, ba vợ tương lai của tôi lại tìm cho tôi một tình địch đáng gờm như vậy, ai oán thay, quá ai oán."
Cửu gia bộp hắn một cái, "Tình địch cái gì, chỉ là muốn giới thiệu làm quen, còn chưa có làm quen đâu."
Ninh Tước ôm cánh tay hắn, ăn vạ trên vai hắn, "Cửu caca, em làm bà xã tôi đi?"
Cửu gia trừng mắt, "Anh nói mê sảng gì đó, tôi làm bà xã anh?"
"Thì ra Cửu caca muốn người ta làm vợ em à? Cố cũng có thể nè." Ninh Tước cười hì hì nói.
"Ai nói? Ai?" Cửu gia nói, "Anh còn muốn xoay đầu óc tôi vòng vòng à, nói cho mà biết tôi thông minh lắm đó." Không đợi Cửu gia suy nghĩ, Ninh Tước nhân cơ hội hôn một cái lên mặt hắn, sau đó rất thức thời nhanh chóng lùi nhanh lại một bước.
Cửu gia ngẩn ra, hơi hơi nheo mắt.
"fufu~ bọn họ có mùi lắm nha." Lục Chỉ nhìn hai người nở nụ cười.
Nam Thừa Phong cười nói, "Không nghĩ tới đại sư huynh của em và Tiêu Cửu còn có tầng duyên phận này."
"Đúng vậy, em cũng không ngờ, thật quá trùng hợp." Lục Chỉ chớp chớp mắt, "Anh lo lắng à?"
Nam Thừa Phong gật đầu, "Ninh Tước thật sự rất thích Tiêu Cửu, mà đại sư huynh em là một người vô cùng ưu tú, với anh mà nói, thật sự là một cường địch, anh nghĩ Ninh Tước cũng sẽ để ý."
"Này, thật ra, trước khi gặp được anh, em vẫn cho rằng đại sư huynh là người lợi hại nhất trên đời." Lục Chỉ nói.
Nam Thừa Phong nghe được, khoé miệng khẽ cong lên, "Vậy sau khi gặp anh thì sao?"
Lục Chỉ ôm hắn, "Dù sao đại sư huynh cũng không có ở đây, anh lợi hại nhất!"
Nam Thừa Phong không so đo lý do thoái thác của cậu, cuối đầu hôn cậu.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn Ninh Tước và Cửu gia, Ninh Tước từng giúp hắn nhiều như vậy, đến lúc hắn cũng nên giúp người anh em tốt của hắn rồi.
*****
Cuộc thi đấu phong thuỷ cuối cùng cũng đi đến vòng thi cuối cùng, những thí sinh còn trụ lại là ba người Phong Thương Hải, Xích Tiêu Tử, và Mộ Ly tranh vị trí quán quân.
Lần này sử dụng phương thức thức livestream toàn bộ quá trình thi đấu trên internet, tạo nên một làn sóng nhiệt độ cực cao trên mạng, không đợi livestream phát đã kéo lên một luồng thảo luận kịch liệt.
Ba người đều là ứng cử viên sáng giá cho vị trí quán quân, nhưng nhân khí Mộ Ly vẫn dẫn đầu một đoạn xa.
Cũng không phải vì Mộ Ly là diễn viên, mà nổi bật hơn là biểu hiện trầm ổn lại mạnh mẽ hắn thể hiện trong chương trình.
Những vai diễn của Mộ Ly đều bị đào ra từng cái từng cái, nhận được sự khẳng định cực cao với kỹ thuật diễn của hắn.
Là một diễn viên, Mộ Ly lại bùng nổ trong chương trình phong thuỷ, nhân khí vốn chưa từng được sơ múi trên bảng xếp hạng Weibo, bỗng chốc xông thẳng lên vị trí thứ hai, vị trí đầu bảng vẫn thuộc về Sầm ảnh đế.
Bất quá, đây là vì tiểu thần tiên không phải nghệ sĩ, không có tên trong bảng đơn nghệ sĩ, ngay cả Sầm ảnh đế cũng cảm thấy nếu không phải vậy thì vị trí đầu bảng của hắn đã đổi chủ rồi, nhưng nhường cho tiểu thần tiên, hắn vinh hạnh còn không hết.
Sầm ảnh đế vươn cành olive cho Mộ Ly, mời hắn gia nhập đoàn phim điện ảnh sắp tới của hắn sau khi kết thúc thi đấu.
Từ tuyến 18 chỉ có thể diễn vai quần chúng, đến được ảnh đế chỉ đích danh hợp tác diễn đại IP điện ảnh đầu tư lớn, sự thăng cấp địa vị này khiến bố cục giới giải trí thay đổi.
Mộ Ly là hậu nhân Mộ Sơn Phái, từ nhỏ đã có thể câu thông hai giới âm dương, cộng thêm biến cố gia đình, làm hắn vốn trầm mặc ít nói lại càng trở nên u buồn, tiến vào giới giải trí cũng là vì kiếm tiền để chị gái được sống thoải mái.
Bởi vậy hắn rất khó tin tưởng người khác, ngoại trừ chị gái và Lục Chỉ, cũng chỉ có Trịnh Doanh Doanh vẫn luôn đối xử thân thiện với hắn.
Cũng may, dưới sự cổ vũ của bọn họ, hắn từ từ thử bước ra ngoài thế giới cô độc của mình, thử tiếp xúc với người khác, thử kết giao bạn bè, ví dụ như Sầm ảnh đế, Vu Tư Điềm, và mấy tuyển thủ Xích Tiêu Tử, Lộ Hoằng Nhã, Thuỷ Văn Hiên, v.v.
Người đã từng khinh thường hắn, từng cướp tài nguyên của hắn, sau khi biết hắn quen Sầm ảnh đế, đặc biệt là rất thân thiết với tiểu thần tiên, thì vô cùng hoảng sợ, vội không ngừng nghĩ cách nịnh bợ hắn, muốn hoà hoãn quan hệ với hắn.
Nhưng Mộ Ly cự tuyệt hết thảy, hắn vẫn giống như cũ làm theo ý mình, không trở mặt với ai, cũng không thân cận với ai, không tham gia xã giao, chuyên tâm làm việc, không làm việc thì sẽ tu luyện hoặc dành thời gian bên chị gái và bạn bè.
Tới hôm thi đấu, Mộ Ly đi đến trước đài truyền hình thì gặp được Lục Chỉ và Nam Thừa Phong.
"Mộ Ly, hôm nay là vòng chung kết, khẩn trương không?" Lục Chỉ đi lên ôm chằm hắn một cái, kéo hắn lại ngồi xuống sô pha.
Phong Thương Hải ghen ghét không sai, Lục Chỉ thật sự thích Mộ Ly nhất, cũng không vì gì khác, một là vì hắn quả thật thiên tư hơn người, không giống những phong thuỷ sư bình thường kia, hai là nội tâm hắn rất thuần, không lẫn tạp chất, làm người khác cảm thấy hắn khó tiếp cận.
Nam Thừa Phong khẽ cười, kéo Lục Chỉ lại bên cạnh.
Mộ Ly không cười quá lâu nhưng khoé miệng vẫn khẽ cong, "Cũng ổn, không quá khẩn trương."
Lục Chỉ cười cười, cậu biết tính cách Mộ Ly vô dục vô cầu, sợ là không có quá ham m.uốn thắng bại với vị trí quán quân.
Bỗng nhiên có tiếng đập cửa làm mọi người chú ý.
Đoàn người đi vào, Lục Chỉ cười cười, "Sao cậu lại tới đây?"
Người đi vào là người từng bị Lục Chỉ và Nam Thừa Phong liên tiếp "vùi dập", sau đó một lòng nghe lời cha, hợp tác với Nam Thừa Phong cũng theo hắn học tập, đồng thời bởi vì Thẩm Khương quý Lục Chỉ, nên vẫn giữ liên lạc với cậu.
Sau khi biết Lục Chỉ và Nam Thừa Phong ở bên nhau, so với Thẩm Khương và Lữ Hoằng, cậu ta là người ít khiếp sợ nhất.
Cậu ta cảm thấy người ưu tú hấp dẫn người ưu tú là chuyện bình thường.
"Có văn kiện cần Nam tổng ký tên, tôi