"Tức chết tôi rồi."
Lục Chỉ và Nam Thừa Phong nhìn con người "tụng kinh" không ngừng nghỉ, nóng nảy xoay vòng vòng trước mặt bọn họ, quay sang nhìn nhau.
"Làm sao vậy?" Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong, "Khó lắm mới thấy được Ninh Tước bực bội như vậy á."
Ninh Tước vẫn luôn là loại người khó nắm bắt, gặp chuyện cũng không tỏ vẻ nóng nảy bất an, phần lớn đều xử lý bằng thái độ hoặc trêu chọc hoặc ngả ngớn.
Hôm nay khác thường như vậy đúng là kỳ dị lạ thường.
Nam Thừa Phong cười, vừa muốn mở miệng liền nghe thấy Ninh Tước tức giận nói.
"Còn không phải do đại sư huynh bé dễ thương cưng sao."
Ninh Tước đại để thấy đi qua đi lại vẫn bực bội chịu không nổi như cũ, nên đi đến sô pha ngồi xuống bên cạnh Lục Chỉ.
"Đại sư huynh của tôi?" Lục Chỉ bất ngờ.
"Đúng vậy." Ninh Tước mặt ủ mày ê.
"Đại sư huynh làm sao vậy?" Lục Chỉ nghe vậy càng thêm tò mò.
"Đại sư huynh của cưng và Cửu gia hẹn xem mắt." Ninh Tước nói ra những lời này, cảm thấy ngực mình thật đau nhói.
Lục Chỉ nghe được, hít một hơi thật sâu, "Sao lại có chuyện này, sao tôi lại không biết?!"
Ninh Tước nghe vậy, nheo mắt nhìn cậu, "Biểu cảm kinh hỉ này của cưng là ý gì?"
Lục Chỉ lập tức điều chỉnh biểu cảm, cười cười với hắn, "Đừng nóng giận nha, tôi chỉ cảm thấy quá kinh ngạc."
Ninh Tước đương nhiên không thể nổi giận với bé dễ thương và Nam Thừa Phong, nhưng hắn thật bực bội không thôi.
"Bé dễ thương à, cưng nói tôi làm sao bây giờ đây!" Ninh Tước nói, "Cửu gia vẫn mãi không đồng ý với tôi, nếu em ấy coi trọng đại sư huynh của cưng thì tôi làm sao bây giờ!"
"Cái gì mà làm sao bây giờ nha?" Lục Chỉ hỏi.
Ninh Tước biết lời cậu nói có ẩn ý, thái độ trở nên nghiêm túc.
"Bé dễ thương, nói lời thật lòng với cưng nhé." Ninh Tước nói.
"Đời này ngoại trừ Tiêu Cửu, tôi chưa từng thích bất kỳ ai, nếu em ấy thật sự ở bên đại sư huynh cưng, đời này tôi cũng chỉ có thể cô độc một mình tới già."
Lục Chỉ chớp chớp mắt, nhìn Nam Thừa Phong.
"Anh thích Cửu gia đến vậy sao?"
"Đương nhiên, em ấy là người tôi thích nhất, là người duy nhất." Ngữ khí Ninh Tước nghiêm túc như phát lời thề độc.
"Tôi tin anh." Lục Chỉ nở nụ cười.
Ninh Tước cười, lại thở dài, phiền muộn nói, "Nhưng hiện giờ em ấy đang xem mắt với đại sư huynh, tôi đúng là có hơi hoảng."
Nếu là người khác đương nhiên Ninh Tước không thèm để ý, tất nhiên đầy tự tin có thể đánh bại đối phương.
Nhưng gặp người như Mông Thần, hắn đúng là không tự tin cho lắm.
Mông Thần tựa như bẩm sinh chú định đã có thể khống chế toàn diện, thành thục quá mức, nếu ở tình huống khác, Ninh Tước sẽ rất vui khi gặp được đối thủ mạnh như vậy, sẽ cảm thấy kí.ch thích.
Nhưng Tiêu Cửu không phải là đồ vật tăng sự kí.ch thích, mà là người hắn thật lòng thật tình thích.
Hắn càng quý trọng lại càng khẩn trương, lại càng hoảng loạn, tâm cứ xoắn thành một cục.
"Đừng có gấp." Lục Chỉ trấn an, "Bọn họ chỉ là xem mắt, còn chưa chính thức bên nhau mà."
"Không được, tôi chịu không nổi." Ninh Tước cảm thấy bản thân không thể tiếp tục ngồi chờ chết, cần phải hành động ngay.
"Cậu tính làm thế nào?" Nam Thừa Phong xoa xoa tóc Lục Chỉ, nhìn hắn, "Cậu sẽ không định đi theo dõi bọn họ đấy chứ?"
"Đúng là đang có ý này!" Mắt Ninh Tước sáng lên.
"Theo dõi!" Lục Chỉ kinh ngạc.
Vì Cửu giá, Ninh Tước đều biến thành dạng này luôn rồi.
"Đúng vậy.
Theo dõi.
Tôi đi ngay bây giờ." Ninh Tước nói xong, trực tiếp đi ra ngoài cửa.
"Anh biết bọn họ ở đâu à?" Lục Chỉ hỏi.
"Tôi nói trợ lý Thân tra địa chỉ rồi nhắn cho cậu." Nam Thừa Phong phất phất tay với Ninh Tước.
Ninh Tước quay đầu cười, chỉ chỉ hắn, "Anh em tốt, không uổng công lúc trước hỗ trợ cậu."
Ninh Tước nói xong, không quay đầu lại mà đi luôn.
Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong, rồi thu hồi ánh mắt.
"Em sao vậy?" Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Nam Thừa Phong ôm cậu ngồi xuống đùi mình.
"Em đang nghĩ, một bên là đại sư huynh, một bên là Ninh Tước, còn một bên là Cửu gia, đều là người quan trọng với em, em không thể thiên vị bỏ người này chọn người kia được." Lục Chỉ thở dài, cũng vào thế khó xử.
"Ừ." Nam Thừa Phong cười, "Một là anh vợ, một là anh em."
"Anh không thiên vị?" Lục Chỉ nghiêng đầu liếc hắn.
Nam Thừa Phong cười, "Em không cho anh thiên vị anh liền không thiên vị, vợ là lớn nhất."
"Sửa lại! Sửa lại!." Lục Chỉ trợn tròn mắt nói, "Là chồng, anh nằm dưới, anh mới là vợ em."
Nam Thừa Phong nghĩ đến tối hôm qua cậu ngồi trên người mình xin tha, nở nụ cười.
Lục Chỉ dựa vào ngực hắn, "Đi giúp Ninh Tước đi, lúc trước anh ấy đã giúp chúng ta nhiều như vậy."
"Còn về phần đại sư huynh, huynh ấy mạnh như vậy, có thể xử lý ổn thoả."
"Ừm, đều nghe em." Nam Thừa Phong cúi đầu hôn môi cậu.
Ninh Tước dựa theo địa chỉ trợ lý Thân đưa cho hắn, tìm được đến một tiệm cà phê, hắn đội mũ mang kính râm lên rồi đi vào, tìm một góc ngồi, bắt đầu tìm kiếm thân ảnh hai người họ.
Ninh Tước dùng quyển menu che mặt, ánh mắt quét khắp ngõ ngách.
Kỳ thật hai người kia rất dễ tìm, những người ngoại hình khí chất lồ lộ như vậy đặt ở đâu cũng đều phá lệ bắt mắt phát sáng vô cùng.
Rất nhanh Ninh Tước đã tìm thấy Mông Thần và Cửu gia.
Không biết Mông Thần nói gì mà Cửu gia cười rất vui vẻ.
Ninh Tước lập tức căng thẳng, Cửu gia ở bên hắn cũng chưa từng cười tươi như vậy đâu.
Sau đó, hắn thấy Cửu gia vươn tay ra đưa cho Mông Thần, đôi mắt phượng của Ninh Tước chớp mắt trừng thành hai viên bi, mắt đầy hung quang, nếu là ban đêm, chỉ sợ quán cà phê này không cần bật đèn cũng sáng trưng.
Người phục vụ đi tới muốn hỏi hắn gọi món gì, thấy ánh mắt hắn tức khắc lui trở về.
"Làm gì đó! Tự nhiên động tay động chân!" Ninh Tước cảm thấy ngực như đang bị tảng đá lớn đè lên, hắn thấy Mông Thần nắm tay Cửu gia, lập tức cảm thấy bản thân sắp sửa bùng nổ.
Đầu óc Ninh Tước loạn rối nhùi, sao phát triển nhanh đến vậy, Cửu gia sẽ không thật sự coi trọng hắn ta chứ! Trong lòng Ninh Tước tuột dốc không phanh, hoàn toàn trống rỗng.
Hắn chỉ biết Cửu gia thích thể loại bé dễ thương, nhưng không chắc Cửu gia có thích thể loại như Mông Thần hay không!
Ninh Tước hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại tự nhủ bản thân cần bình tĩnh, tiếp tục nhìn chằm chằm Mông Thần và Cửu gia.
Dù sao cũng không thể từ bỏ, hắn nhất định phải nỗ lực đến giây phút cuối cùng.
Không biết Mông Thần nói gì đó, rồi buông tay Cửu gia ra, kỳ quái chính là sắc mặt Cửu gia lại trầm xuống, nét mặt đầy ưu sầu.
Ninh Tước ngước nhìn, lòng càng thêm luống cuống.
Hắn phát hiện, so với ghen tuông, nhìn Cửu gia như vậy càng làm hắn đứng ngồi không yên.
Ninh Tước nhìn chằm chằm Cửu gia không chớp mắt, tuyệt không bỏ qua dù chỉ một chút biểu tình nhỏ nhất.
Mông Thần nói gì đó, Cửu gia tựa hồ thở dài, gật đầu nói mấy câu.
Mông Thần vỗ vỗ tay hắn, lại nói mấy câu.
Ánh mắt Ninh Tước chuyển sang bàn tay đó, hận không thể đục nguyên cái động trên đó.
Mông Thần thoáng quét ra phía sau một chút, khoé miệng hơi cong lên, nói với Cửu gia.
"Cậu và ba mẹ ruột không duyên không phận, không cần nhớ mong trong lòng.
Chuyện cậu nên làm đã làm được, làm nhiều lại không hay, ngược lại sẽ là suy yếu duyên phụ tử của cậu và Tiêu lão gia tử."
Cửu gia vừa nghe, nhất thời trừng lớn mắt, "Không được!" Ba hắn mới là người quan trọng nhất trên đời, ai cũng không thay thế được.
Mông Thần cười, vỗ vỗ vai hắn, "Cho nên, nên buông xuống thôi.
Tuy rằng ba mẹ ruột cậu vứt bỏ cậu, nhưng cậu chú định cả đời phú quý, Tiêu lão gia tử mới là cha mẹ chú định của cậu.
Mặc dù cậu là con nuôi ông ấy, cũng không ảnh hưởng đến duyên phận và quan hệ của hai người."
Tâm Cửu gia dần dần bình ổn.
Bởi vì bị ba mẹ ruột vứt bỏ, Cửu gia mất đi một loại tín nhiệm.
Mặc dù Tiêu lão gia tử đối xử với hắn còn tốt hơn con ruột, nhưng tóm lại trong lòng hắn đã có một vết sẹo, làm hắn mất đi cảm giác an toàn.
Hắn bức thiết khát vọng một gia đình vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ hắn, nhưng hắn lại không tin người khác có thể cùng hắn xây dựng được một gia đình như vậy.
Hắn cảm thấy Lục Chỉ có thể, Lục Chỉ thiện lương đáng yêu, thậm chí còn cường đại, tất cả đều mang đến cho hắn sự trấn an chắc chắn.
Nhưng bọn họ chú định chỉ có thể làm bạn bè.
Không thể không nói, đối với Cửu gia đây là một sự tiếc nuối.
"Cảm ơn anh." Cửu gia nói với Mông Thần, "Tôi sẽ quý trọng quan hệ với ba tôi." Hắn quả thật cũng bên buông bỏ chuyện ba mẹ ruột.
"Tôi đã cho người sắp xếp cho bọn họ, về sau sẽ không bao giờ gặp lại nữa, không cần thiết."
Mông Thần nhìn hắn một cái, nắm tay hắn, gật đầu.
Cửu gia cổ quái ngẩng đầu nhìn Mông Thần, "Đại sư huynh, cho dù thích chọc hắn cũng nên một vừa hai phải."
Tuy rằng Cửu gia tâm sự nặng nề, nhưng cũng đã sớm chú ý tới Ninh Tước ngồi ở một góc.
Hắn rất khó để không chú ý đến Ninh Tước, hết cách rồi, gương mặt đầy oán niệm kia cơ hồ muốn bao trùm nguyên quán cà phê, bên cạnh Ninh Tước cũng không ai dám ngồi xuống, tay hắn bị nhìn chằm chằm sắp thủng lỗ luôn rồi.
"Đùa vui lắm." Mông Thần nói.
Cửu gia nhìn hắn, "Nhìn anh có vẻ nghiêm túc không ngờ anh cũng ham vui như vậy."
Mông Thần cười, rũ mắt, trong giọng nói lộ ra một chút tiếc nuối.
"Thật sự không suy xét một cơ hội cho tôi sao?"
"Nói thật, nếu không phải chúng ta gặp nhau quá muộn, có lẽ tôi là người thích hợp nhất với cậu."
Cửu gia cười cười, lúc này, hắn chủ động cầm lấy tay Mông Thần.
"Cảm ơn anh, đại sư huynh."
Tuy rằng Mông Thần tiếc nuối, cúi đầu nhìn Cửu gia đang nắm tay mình, vẫn mỉm cười.
Ngọn lửa trong lòng Ninh Tước như sắp bùng lên tận đỉnh đầu.
Mông Thần này sờ tay, lại vỗ vai đã quá thể, cũng đủ khiến hắn bùng lửa 8 trượng, vừa thấy Cửu gia trở tay nắm tay Mông Thần, tim Ninh Tước lập tức đau nhói.
Oán niệm nồng đậm, đầu cũng ủ rũ xuống.
Nhớ lại những năm đó khi Ninh Tước hắn làm đặc công, dù vào sinh ra tử cũng chưa từng sợ hãi, hiện tại ngón tay lại phát run vì lo sợ.
Ninh Tước vẫn đi theo Mông Thần đưa Cửu gia về tận nhà, thấy Cửu gia bỗng nhiên đỏ mặt, sau đó hai người đứng trước cửa nhà Cửu gia ôm nhau.
Cái gì chứ cái này không nhịn được nữa, Ninh Tước lập tức vọt qua.
Mông Thần nhìn Ninh Tước lao tới lôi người trong ngực hắn ra, cười như không cười, "Ninh Tước? Trùng hợp vậy."
"Đúng vậy, rất trùng hợp nha, đại sư huynh." Ninh Tước nghiến răng nghiến lợi.
Cửu gia thấy Ninh Tước, mở to hai mắt nhìn, thế mà Ninh Tước thật sự chạy vọt lại đây.
Hai phút trước.
Mông Thần đưa Cửu gia đến nhà.
"Cảm ơn anh, đại sư huynh." Cửu gia nói, bước xuống xe.
Mông Thần cũng xuống xe, đi đến trước mặt hắn, "Quả nhiên kiên trì, theo một đường đến tận nơi này."
Cửu gia thở dài, cười với vẻ bất đắc dĩ nói, "Đại sư huynh, anh đùa đủ rồi chứ."
Mông Thần gật đầu, "Chút tâm ý này còn không có, hắn sao xứng thắng tôi được chứ."
Mặt Cửu gia đỏ bừng, hơi cúi đầu, không nói chuyện.
Mông Thần thấy Cửu gia thẹn thùng, cười cười, "Đưa Phật đưa đến Tây thiên, thôi giúp cậu tới cùng vậy."
"Hả?" Cửu gia không hiểu ý của hắn.
Bỗng nhiên, Mông Thần ôm chặt hắn, hắn chưa kịp phản ứng, một bóng người đã vọt tới kéo hắn ra khỏi lồng ngực Mông Thần.
Cửu gia quay sang nhìn, là Ninh Tước.
Mông Thần nhìn Ninh Tước như sắp bùng nổ, có thể chọc một người luôn ngả ngớn thành như vậy, Mông Thần cảm thấy rất thành tựu.
Mông Thần khẽ cười, "Sao anh ở chỗ này vậy?"
"Tôi chờ Cửu gia." Đầu óc Ninh Tước loạn cào cào, lặp đi lặp lại đều là hình ảnh hai người họ ôm nhau, như muốn châm ngòi hắn nổ tung.
"Ha." Mông Thần gật đầu, nhìn sang Cửu gia, "Hôm nay tôi rất vui, vô cùng vui khi có thể xem mắt với em.
Hẹn em lần sau gặp."
Cửu gia giật mình, "Hả? À, lần sau gặp."
Ninh Tước hung tợn, còn có lần sau?!
Mông Thần lái xe rời đi, Cửu gia nhìn Mông Thần rời đi, lại nhìn Ninh Tước còn nắm tay hắn chặt cứng, né tránh.
"Này, nắm chặt vậy làm gì, thả ra."
Sắc mặt Ninh Tước âm trầm, không nghe lời Cửu gia, xoay người bấm mật mã mở cửa biệt thự, kéo Cửu gía đi vào.
"Này, anh làm gì đó!" Cửu gia quát, "Anh buông tôi ra!"
Hắn khi dễ Ninh Tước lâu như vậy, đây là lần đầu tiên biết sức Ninh Tước mạnh dữ, mạnh đến mức hắn không cách nào thoát ra được.
Bỗng nhiên Ninh Tước quay đầu, Cửu gia bị thần sắc hắn làm cho sững sờ, chưa thấy hắn tức giận như vậy bao giờ.
Ninh Tước dùng một tay khiêng Cửu gia lên vai, đi vào trong nhà.
Cửu gia ngẩn ra, sao thành thế này? Sao hắn lại bị một tên đàn ông khiêng lên vai.
Nhưng không biết có phải ánh mắt vừa rồi của Ninh Tước quá đáng sợ không, thế mà hắn không dám phản kháng chút nào.
Đi đến sô pha, Ninh Tước mới thả Cửu gia xuống.
Cửu gia bình tĩnh lại, có chút không vui, huýt sáo một tiếng, muốn triệu tập tập đoàn mèo trong nhà ra giáo huấn tên đột nhiên nổi khùng này.
Tập đoàn mèo của Cửu gia nhào ra, Ninh Tước trừng mắt một cái, bùng nổ toàn bộ khí tràng, một đám mèo mập béo tròn hung dữ tham sống lập tức tán như chim loạn, chỉ để lại một mình Cửu gia huýt sáo cả buổi cũng không gợn được bọt sóng.
"Không có nghĩa khí!" Cửu gia buồn bực, bình thường cho ăn bao nhiêu là cá khô, đúng là bạch nhãn lang.
Ninh Tước ngồi bên hắn không nói tiếng nào.
Không khí áp lực quá, Cửu gia có hơi chịu không nổi, trừng mắt liếc Ninh Tước một cái.
"Anh sao thế, hung dữ với tôi vậy làm gì!"
Nói xong Cửu gia còn muốn quở trách mấy câu, bỗng nhiên, Ninh Tước dính lại sát trước mặt Cửu gia, đột nhiên Cửu gia bị đẩy xuống sô pha, bị Ninh Tước hung hăng cưỡng hôn.
"Này! Ngô ——! "Cửu gia bị hôn đến nói không ra lời.
Giờ khắc này, Cửu gia cuối cùng cũng nhận ra, mỗi lần đánh nhau với Ninh Tước hắn đều thắng, thì ra là vì Ninh Tước nhường hắn.
Hiện tại, hắn bị Ninh Tước đè dưới thân, bị áp chế không hề có chút sức phản kháng.
"Tên khốn." Cửu gia vừa né tránh thoát được mắng một câu, lại bị Ninh Tước đè xuống hôn càng thêm hung ác.
Mãi đến khi Ninh Tước thiếu chút nữa bị tức giận làm choáng váng đầu óc, nhịn không được xử tử hình Cửu gia tại chỗ, hắn mới giật mình khắc chế bản thân thả Cửu gia ra.
Ninh Tước hít một hơi thật sâu, tuy rằng hắn thật sự tức giận, nhưng hắn càng không đành lòng phát sinh quan hệ lần đầu tiên dưới tính huống như vậy.
Sắc mặt Cửu gia cực kỳ khó coi, nhưng hắn nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Ninh Tước, vẫn lựa chọn không mở miệng.
Một lát sau, rốt cuộc Ninh Tước cũng điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Cửu gia, cúi đầu xin lỗi, "Thật xin lỗi, doạ em rồi."
Cửu gia nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn có vẻ khôi phục lại bình thường, thử mắng hắn một câu, "Anh bị điên à."
Ninh Tước không cãi lại, sắc mặt bình thản như cũ, Cửu gia thấy thế càng bạo gan mắng thêm.
"Sao anh lại thế này......"
Cửu gia mắng cả buổi, hận không thể mắng cho sạch sẽ toàn bộ tức giận ban nãy.
Bỗng nhiên, cơ thể Cửu gia bị ôm chầm.
Cửu gia ngẩn ra, trong nháy mắt, cơ hồ hắn nghe thấy Ninh Tước nói.
"Tôi yêu em."
Cửu gia:???
Một câu "Anh bị điên à" của Cửu gia lại đổi lấy một câu "Tôi yêu em."
Cung phản xạ của