Đang lúc cả hai hoảng sợ, bỗng nhiên.
"Ha ha ha ha ha." Lục Chỉ ôm bụng cười lớn, "Nói giỡn đó."
Thư Uyển nhẹ nhàng thở ra, cũng nở nụ cười, nhưng sau đó cô nhịn không được vẫn lén nhìn đánh giá Lục Chỉ một cái, nghi ngờ cậu thật sự thấy được đồng nghiệp đã mất, hoặc là thật sự có bản lĩnh, tính được đi.
Cửu gia sắc mặt âm trầm, Lục Chỉ thè lưỡi với hắn, nhỏ giọng nói, "Thì ra anh không sợ người chết, chỉ sợ ma quỷ nha."
"Chơi vui nhỉ?" Cửu gia nâng nâng mày, cảm thấy tay chân bắt đầu ngo ngoe rục rịch, thật muốn đè cậu ấy ra đánh mông, nghiêm túc giáo huấn một trận.
"Chơi vui lắm." Lục Chỉ nhún vai, khoé miệng còn vươn ý cười chưa tan, lại làm Cửu gia nhìn đến ngứa ngáy trong lòng.
Chỗ này trước kia là văn phòng của chủ nhiệm bộ môn của thực tập sinh kia, ông ta có chút thực quyền, nhưng cũng...!rất háo sắc, thực tập sinh kia......" Thư Uyển không nói tiếp, nhưng ai nghe đều hiểu rõ, lại là vấn đề quy tắc ngầm, làm người khinh thường, chẳng khác gì chuột sống lúc nhúc dưới cống ngầm.
"Sau sự kiện đó, ông ta liền dọn qua văn phòng khác." Thư Uyển dẫn bọn họ đi qua, thở dài, hiển nhiên cảm thấy khổ sở cho thực tập sinh kia.
"Cô rất khổ sở?" Lục Chỉ nhìn cô một cái.
"Thỏ từ hồ bi đi." Thư Uyển thở dài.
"Nhưng cô cũng rất sợ mà." Lục Chỉ nhìn chằm chằm, "Vì cái gì?"
Thư Uyển cả kinh, ánh mắt Lục Chỉ như muốn xuyên thấu tận linh hồn cô, cô rũ mắt xuống, nhất thời thế nhưng không dám nhìn lên.
Lục Chỉ không tiếp tục truy vấn, chỉ là giơ tay cầm lấy một lá bùa dán trên cửa, "Lá bùa này ai dán ở đây?"
"Là chủ nhiệm kia mời thầy phong thuỷ đến dán, nói là để áp tà khí." Thư Uyển vội vàng giải thích.
Cô ấy rõ ràng sợ hãi chuyện oan quỷ lấy mạng này, lại không có ngăn cản Lục Chỉ gỡ lá bùa trên văn phòng chủ nhiệm xuống, Cửu gia nhìn cô ta một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Thất đạo giả quả trợ, đạo lý đơn giản, vậy mà vẫn được tiếp tục sử dụng đến ngày nay.
Gừa: "Đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ." – Mạnh Tử
Giải nghĩa: Làm theo đạo lý thì được nhiều người giúp, làm trái đạo lý thì ít người chịu giúp.
– Mạnh Tử
DỊCH THÀNH VĂN VẦN LỤC BÁT
Hợp cùng đạo lý ở đời
Chắc rằng sẽ có nhiều người giúp ta
Nếu làm trái đạo nhân hòa
Ít người giúp sức khó mà thành công
"Cậu đang làm gì đấy?" Một tiếng nói lớn vang lên, Thư Uyển vừa thấy người tới, khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch, "Không tốt, là chủ nhiệm, ông ấy không cho phép chúng tôi lén thỉnh thầy phòng thuỷ lại đây."
"Ai cho cậu tuỳ tiện gỡ lá bùa của đại sư xuống!!"
"Thật xin lỗi, chủ nhiệm, bọn họ là......" Thư Uyển sợ tới mức thân hình run lên, vội vàng chạy qua.
"Mấy cậu là ai, thật to gan!" Chủ nhiệm đối với lời Thư Uyển mắt điếc tai ngơ, cắt ngang không chút nể nang, có thể thấy cô trong mắt ông ta chẳng có mấy cân mấy lạng.
Ông ta bước nhanh qua, đang muốn chỉ mũi vào giáo huấn hai người, đến khi thấy rõ dung mạo của bọn họ, cơn tức giận bỗng chốc phanh gấp lại, ánh mắt nhất thời sáng lên.
"Hai cậu là...? Nghệ sĩ công ty tuyển? Người đại diện là ai?"
"Không, chủ nhiệm..." Thư Uyển vội vàng muốn giải thích.
Ai ngờ lại bị ông ta trực tiếp cắt ngang, lúc này đây, thái độ của ông ta nhu hoà hơn rất nhiều, "Muốn làm minh tinh là giấc mơ tốt, nhưng đây không phải nơi hai cậu có thể tuỳ tiện đến, càng không thể tuỳ tiện sờ soạng lung tung."
Chủ nhiệm hiển nhiên xem Lục Chỉ và Cửu gia thành người đến đài truyền hình tìm cơ hội nổi tiếng, "Hai cậu nếu muốn làm nghệ sĩ, tôi có thể giúp hai người, chỉ với gương mặt này, muốn thành siêu sao lưu lượng hàng đầu cũng không thành vấn đề."
Cửu gia khinh thường nhìn lão, một ánh mắt cũng không thèm bố thí, so với loại hình đáng yêu như Lục Chỉ, chủ nhiệm dường như càng có hứng thú với loại hình cao lãnh tuấn mỹ như Cửu gia hơn, "Tên nhóc này lớn lên cũng thật xinh đẹp a, có muốn tới tham gia tiết mục của tôi không? Tôi có thể khiến cậu bạo hồng nha."
Ánh mắt lão ái muội trần trụi đến Lục Chỉ còn nhìn ra được trong hồ lô của lão giấu gì, liền cười khúc khích.
Chủ nhiệm cho rằng cậu nghe mình nói có cơ hội bám được đùi to, lại càng cao hứng, càng đắc ý, "Tôi đây ở đài mười mấy năm, chính là rất có quan hệ..."
Lão khoe khoang đến nổ lỗ mũi, lại nghe Lục Chỉ cười ha ha, "Ấn đường ông biến đen, sắp bị xui xẻo nha."
Chủ nhiệm nghẹn cứng cổ họng, nghĩ đến những sự kiện gần đây trong đài, đặc biệt là việc thực tập sinh kia treo cổ trước của văn phòng hắn, thần kinh vốn yếu ớt mẫn cảm bị chọc đến, lập tức dậm chân.
"Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như thế! Tôi thấy cậu lớn lên xinh đẹp, đối với cậu khách khí, cậu còn hất mũi nhìn người!"
Thư Uyển gấp đến độ thiếu điều khóc lên, "Chủ nhiệm, thật xin lỗi, bọn họ không phải cố ý..."
"Cậu còn xé lá bùa của tôi!" Ông ta chỉ lá bùa trên tay Lục Chỉ, "Đây là tôi thật vất vả mới mời được đại sư đến!"
Lục Chỉ nhìn lão một cái, lắc lắc lá bùa trong tay, nhẹ nhàng vung lên, lá bùa chuẩn xác an vị trong thùng rác.
"Ôi trời! Đây là bùa trấn quỷ, tôi tốn không ít tiền mới xin được." Gân xanh trên trán chủ nhiệm nổi gồng lên, nhưng lão vừa vươn tay lại dừng lại, nhanh chóng chớp chớp mắt.
Một tờ giấy mỏng tang, làm thế nào có thể chuẩn xác ném vào thùng rác cách đó 2m? Lão nhíu mày nhìn chằm chằm Lục Chỉ, đặc biệt chú ý tay của cậu, tựa như muốn tìm ra nguyên do, trên mặt đầy vẻ "Không thể nào tưởng tượng", "Nghĩ trăm lần cũng không ra." Chợt hoảng hốt nghĩ nghĩ liệu vừa nãy mình có bị hoa mắt hay không.
"Lá bùa này không thể trấn quỷ, tên thầy phong thuỷ kia nhầm giữa bùa trấn quỷ và bùa trấn hồn rồi.
Lá bùa này chỉ có ảnh hưởng lên linh hồn người sống, làm tăng oán khí lệ quỷ."
Chủ nhiệm nhất thời run lên, ngay sau đó kịch liệt phản bác, "Không thể nào, đại sư như thế nào sẽ sai, một tên nít ranh như cậu thì biết cái gì, đừng có nói bậy ở đây."
"Ta là đại sư phong thuỷ tới điều tra sự kiện chết người ở đài các ông." Lục Chỉ không để bụng.
"Ai nói cho các cậu chuyện này, không có chuyện đó." Chủ nhiệm vừa nghe lập tức nhíu mày, hắn rõ ràng mười phần sợ hãi, lại kiêng kị không dám đề cập chuyện này, thoạt nhìn có điểm cổ quái.
"Không có chuyện này, vậy ông tìm đại sư vẽ bùa làm gì?" Lục Chỉ chớp chớp mắt.
Chủ nhiệm phập phồng lỗ mũi cả nửa ngày mới nghẹn ra một câu, "Dù sao cũng không có, cậu ném bùa của tôi, lo mà đền đi."
Hắn chỉ mũi hai người, âm thanh đè cực thấp bồi thêm một câu,