"Tôi cho rằng cậu nói không có đạo lý, không đúng, phải nói là bản thân huyền học vốn không có đạo lý." Thẩm Vưu Giác ngôn từ chuẩn xác, "Bất quá chỉ lợi dụng tâm lý tới an ủi tinh thần con người, không hề có căn cứ khoa học."
Hắn đã từng xem qua thư tịch liên quan đến kinh dịch, nếu nói trên tinh thần phạm trù triết học, hắn còn có thể đồng ý.
Nhưng khi đến thông hiểu tương lai quá khứ, còn có thể thay đổi vận mệnh con người, hắn không tìm thấy căn cứ khoa học nào để giải thích.
Lục Chỉ hơi hơi mỉm cười, làm người không nhìn ra được vui giận, hoặc cơ bản là không quan tâm.
"Vì trình độ khoa học hiện nay không có cách nào giải thích."
Thẩm Vưu Giác cười lạnh một tiếng, "Lời nói vô căn cứ."
Nếu nói Thẩm Vưu Giác không tiếp xúc qua, lấy tính cách hắn sẽ không có bất luận đánh giá gì.
Số người khiến hắn cảm thấy kính phục trên đời không nhiều lắm.
Sau khi tiến sĩ giáo sư của hắn ở bữa tiệc của giới quan chức và quý nhân gặp được thiên sư Tiêu Dao Phái gì đó, thế nhưng trở thành tín đồ huyền thuật, trong khi trước đó, đều chưa từng để ý qua ma pháp phương tây bọn họ.
Hắn đem huyền thuật kết hợp với tâm lý học, vật lý thiên văn, toán học, các ngành học tự nhiên và xã hội, cuối cùng đưa ra kết luận căn cứ trên quy luật diễn biến tự nhiên, đo lường tính toán hoạt động tinh thể, thống kê hành vi xã hội nhân loại, suy đoán dựa trên tâm lý học, bất quá chỉ là trùng hợp của xác suất học, cơ bản không có khả năng tồn tại toàn trí toàn năng.
"Tỷ lệ khai phá đại não của cậu vượt quá người thường, nhưng tầm mắt không nên hạn hẹp như vậy, đừng tự tin mù quáng, sẽ hạn chế phát triển của cậu."
Lục Chỉ cũng không giận, ý cười trong mắt giống như đang nhìn một đứa nhỏ cáu kỉnh.
Điều này làm cho Thẩm Vưu Giác đã quen với việc chỉ có hắn xem nhẹ người khác, cũng chưa từng bị người khác xem nhẹ, càng thêm không vui.
Hắn cho rằng một thiên sư như Lục Chỉ lại dám phê phán một thiên tài như hắn, quả thật không biết trời cao đất dày.
"Nguyên nhân chính vì chỉ số IQ của tôi cao hơn nhiều so với người thường các người, tôi mới có thể tự tin."
Lục Chỉ không để bụng, cười cười, "Nhưng trên đời này, cậu lại bị tự tin che mắt."
"Ví dụ như." Thẩm Vưu Giác nhìn như cao ngạo bình tĩnh, trong lời nói lại không thuận theo, không buông tha.
"Ví dụ như hiện tại cậu đang nghĩ bọn giang hồ bịp bợm không biết từ đâu, mồm miệng nhưng thật lanh lợi, đáng tiếc gặp phải thiên tài như ta."
Hô hấp Thẩm Vưu Giác cứng lại, ngực giống như bị người nã một phát súng, như thế nào sẽ...!thế nhưng một chữ cũng không lệch? Sao có thể!
Lục Chỉ nhịn không được cười một câu, "Cậu có bệnh trung nhị sao? Vì sao cứ xưng hô trong lòng mình là thiên tài, giống như Hanamichi Sakuragi."
Sắc mặt Thẩm Vưu Giác trầm xuống, gương mặt xấu hổ run rẩy một chút.
Chính mình nghĩ thế nào đều không thấy có vấn đề, bị người ta nói thành lời, đúng là cảm thấy có chút thẹn thùng.
Thẩm Khương mím miệng nén cười, đúng, con ông mỗi ngày đều cảm thấy mình là thiên tài, xem thường bất kể ai, nên có người khiến nó suy sụp, bằng không thật sự lên trời.
Nói đến lên trời, Thẩm Khương may mắn vì lúc trước Thẩm Vưu Giác học không phải hàng không chuyên nghiệp, bằng không lấy tính cách con ông, không chừng thật sự sống trên trời thật ấy chứ.
Ở trên mặt đất còn có thể lo lắng cho nó bình an khoẻ mạnh, chứ sống trên mây như vậy, cha mẹ như bọn họ lo đến nát tâm mất thôi.
"Cậu suy đoán thông qua hành vi biểu tình?" Lúc này trong lòng Thẩm Vưu Giác đã có chút hồ nghi, nhưng hắn như cũ vẫn xem qua mọi lý luận khoa học, tuy rằng hắn biết là dựa trên biểu tình không thể nói chuẩn đến như vậy.
Hắn nhìn mắt Lục Chỉ, thấy cậu vẫn đoan chính tư thái, thần kinh cũng căng thẳng lên.
"Lại ví dụ như, cậu thực sự tin, cho rằng thế gian không có đối thủ, nhưng vẫn buồn rầu vì không nhận được tán đồng của ba cậu, muốn tạo lên thành tích cho ông ấy xem, chứng minh cậu so với anh chị cậu càng đáng giá được ba cậu gửi gắm phó thác."
"Cậu......" Thẩm Vưu Giác nhất thời á khẩu không trả lời được, đây là suy nghĩ ẩn sâu trong lòng hắn, bởi vì kiêu ngạo nên chưa hề nói cho bất kỳ ai.
Hắn sao lại đi cần sự tán đồng của người có chỉ số IQ thấp hơn mình chứ; nhưng trên thực tế, có đứa con nào không hy vọng cha mẹ xem mình làm niềm kiêu ngạo, nhưng dù hắn giỏi thế nào, ba hắn cũng chỉ xem hắn như quái thai.
Thẩm Khương ngẩn ra, nhìn Thẩm Vưu Giác, sắc mặt con mình rõ ràng là bị Lục Chỉ chọc trúng tâm sự.
Địa phương mềm mại nhất trong lòng Thẩm Khương bị đụng trúng, ông còn tưởng đứa con trai này...!coi thường ông già như ông ấy chứ.
Ông nhìn Thẩm Vưu Giác, ánh mắt không tự giác trở nên từ ái cùng thương tiếc, trong lòng than thở, đứa nhỏ quật cường này, sao lại không nói ra!
"Đại sư thật sự là thần tiên sống." Thẩm Khương tự đáy lòng tán thưởng Lục Chỉ một câu.
Tâm tình ông rõ ràng vui sướng hơn trước rất nhiều, không biết do bởi vì chứng kiến năng lực của Lục Chỉ, hay là vì biết được tâm sự của con trai nhỏ với mình nữa.
Thẩm Vưu Giác vẫn như cũ không phục, "Cậu thông qua cử chỉ hành vi của tôi để tiến hành suy đoán tâm lý?"
Chân Tùng không thể không nói, vị Thẩm thiếu gia này cũng thật bướng bỉnh dị thường, thật muốn ông chủ hắn lôi cả gốc gác tông ti lên sao?
Lục Chỉ tủm tỉm cười, "Lại ví dụ như cậu khi du học ở nước ngoài, vì cứu một người qua đường mà vai trái bị súng bắn, mỗi khi trời mưa đầu vai đều sẽ đau nhức đi."
"......" Thẩm Vưu Giác mím môi, đến người nhà cũng không biết chuyện này, Lục Chỉ làm sao biết được?
"Con bị súng bắn? Không phải con nói do học tập lâu quá nên xương cổ không thoải mái sao?" Thẩm Khương nôn nóng kéo áo sơ mi con ra xem, quả nhiên trên đầu vai có một vết sẹo nhạt, thân là ba ruột như ông lại chẳng hay biết gì!
"Là ba không tốt, không đủ quan tâm đến con, sao người ba phái đi bảo vệ con đều không có ai nói lại chuyện này." Phụ tử liền tâm, Thẩm Khương thấy chớp mắt một cái, giống như một viên đạn bắn xuyên qua da thịt ông, đau như xé tim xé phổi.
Thẩm Vưu Giác mím môi, "Con cố ý không cho bọn họ nói lại cho ba, cũng không phải việc lớn gì."
"Tên nhóc thúi này!" Thẩm Khương tức giận, giơ tay muốn đánh hắn, rốt cuộc không hạ thủ được, thở ngắn than dài, "Là ba không tốt, không quan tâm nhiều đến con."
Thẩm Vưu Giác xụ mặt không ơi không hỡi, nhưng lỗ tai lại từ từ đỏ lên.
Chờ nhận được ba quan tâm, Thẩm Vưu Giác ngược lại cảm thấy biệt nữu.
Hắn quật cường tìm lý do, "Khẳng định có bug đâu đây."
"Vậy cậu cứ cẩn thận mà tìm đi." Lục Chỉ nhún vai, "nhỏ giọng" nói với Chân Tùng, "Đứa nhỏ quậy phá cáu kỉnh còn rất đáng yêu."
Thẩm Vưu Giác nghe được rõ ràng, bị một tiểu khả ái mới đứng đến ngực, kêu hắn là đứa nhỏ, tâm tình không khác gì bị nghẹn nguyên cái bánh bao lớn ngay cổ họng.
"Tiểu Giác, đại sư người ta là thần tiên chân chính, cái gì cũng biết, con còn không phục?" Thẩm Khương tuy nói lời như vậy nhưng ngữ khí nói chuyện ôn nhu làm Thẩm Vưu Giác thiếu chút nữa nổi đầy da gà.
Đều là do Lục Chỉ, hại thái độ ba hắn thay đổi thành như vậy.
Thẩm Vưu Giác căm giận nghĩ, vẫn không chịu thừa nhận vì sao nội tâm vẫn luôn tung tăng nhảy nhót múa may quay cuồng.
Lục Chỉ lại chỉ điểm mấy chỗ phong thuỷ, ví dụ di chuyển giá sách trong góc phòng khách cùng điêu khắc, vị trí này kiêng kị vật nặng áp bách, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tài vận.
"Trong phòng khách không cần để hoa, dễ chiêu hoa đào nát."
Tuy nói chỉ là vật trang tí nho nhỏ điểm xuyết, đều không phải do cố tình mua về bày biện, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng như cũ.
Thẩm Khương