Trợ lý Thân nghi hoặc nhìn Lục Chỉ, vì sao đột nhiên lại muốn đổi đường đi chứ.
"Làm theo lời Chỉ Chỉ." Không đợi trợ lý Thân thắc mắc, ngay sau khi Nam Thừa Phong nghe thấy lời Lục Chỉ, một giây do dự cũng không có, cũng không truy vấn nguyên nhân, lập tức ra lệnh.
Hắn kêu một tiếng Chỉ Chỉ, kêu cũng đến thật thuận miệng.
"Vâng, Nam tổng." Nhưng lúc này trợ lý Thân không có tâm tư riêng, dù lòng đầy nghi ngờ vẫn như cũ nghe theo mệnh lệnh của Nam Thừa Phong, bảo tài xế chuyển đường.
Tài xế và bí thư, hai người trẻ tuổi tuấn lãng ngồi ở ghế lái và ghế phụ, sau khi nhận được lệnh, hơi ngẩn ra một chút, lập tức quay xe rời khỏi hướng lên đường cao tốc kia.
Hai người dù sắc mặt vẫn như thường nhưng trong lòng lại bão táp mưa sa, người ngồi trong xe là ai vậy? Vì sao Nam tổng lại ngoan ngoãn phục tùng cậu ta như vậy? Vì sao người kia lại muốn bọn họ chuyển hướng?
So với những người khác, đã ở chung với Lục Chỉ một thời gian, Chân Tùng lập tức minh bạch, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Chỉ gật đầu, mặt vẫn căng thẳng nói: "Chân Tùng, anh mau gọi cho bộ ngành liên quan, nói cho bọn họ con đường kia có nguy hiểm, sẽ xuất hiện sụt lún, nhanh chóng phong toả con đường đó lại, tránh sự cố đáng tiếc xảy ra."
"Vâng." Chân Tùng không nói hai lời lấy điện thoại ra gọi.
Trợ lý Thân ngẩn ra, trong lòng tràn ngập dấu hỏi, bọn họ vừa mới xuất phát, lại vẫn chưa đi lên đường kia, cậu ấy làm sao có thể biết được chuyện sắp xảy ra? Hắn quay sang nhìn Nam Thừa Phong, thấy hắn chỉ mỉm cười nhìn chằm chằm Lục Chỉ, vẫn là bộ dạng lễ phép như cũ kia, nhưng thực thế ẩn sâu trong ánh mắt là si mê nồng đậm, nhìn không ra là có tin hay không tin.
Nhưng trợ lý Thân biết, bất luận có tin chuyện này hay không, hắn nhất định là tin Lục Chỉ.
"Ông chủ, đối phương không tin, báo bên kia thì bên kia nói không có việc gì." Chân Tùng xấu hổ, hiển nhiên trong điện thoại bị người ta coi là tâm thần.
Trợ lý Thân nghĩ, cũng không ngoài dự đoán, đang êm đang đẹp mọi chuyện bình yên chẳng có hiện tượng gì, đột nhiên nói đường muốn sập, bất luận là ai cũng thấy đây là trò đùa dai ác ý mà thôi.
"Cần phải phong toả gấp, bằng không sẽ có người thương vong." Lục Chỉ chém đinh chặt sắt nói, con đường kia có rất nhiều người đi, một khi xảy ra chuyện sẽ cực kỳ nghiêm trọng, số người tử vong không phải là nhỏ.
"Vậy tôi gọi điện cho chú Lữ?" Chân Tùng minh bạch tâm tình của Lục Chỉ, cũng khẩn trương lên.
Chỉ có trợ lý Thân, tài xế và bí thư vẫn như cũ cảm thấy không thể tin được.
Sao có thể? Chuyện này mà cũng có người tin.
Tốt xấu gì trợ lý Thân cũng còn bán tín bán nghi.
Tài xe và bí thư thì trực tiếp cho rằng Lục Chỉ phát tát chứng vọng tưởng bị hại, nghĩ thầm, đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp miễn bàn cãi, có điều đầu óc hình như không được tốt cho lắm.
Thì ra Nam tổng thích người như vậy? Đây là bệnh nhan khống hết thuốc chữa sao?
"Trợ lý Thân, gọi cho bộ ngành liên quan." Một khi Nam Thừa Phong mở miệng, trợ lý Thân dù không tin cũng không thể không làm.
Hắn liếc nhìn Nam Thừa Phong một cái, đúng là yêu đương làm mụ mị đầu óc, Nam tổng của họ đến bây giờ, lần đầu tiên biết yêu, làm trợ lý đặc biệt hiển nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ thần trợ công cho tốt rồi.
Trợ lý Thân trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
"Ai nha! Trợ lý Thân! Đã lâu không nghe giọng cậu nha, tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Xin chào, tôi có chuyện muốn báo với ngài, cái đường cao tốc đi hướng biển kia xuất hiện vấn đề, sắp bị sụt lún."
Hắn chưa nói xong, Lục Chỉ bổ sung, "30 phút sau."
Trợ lý Thân run mày, giấu đi sự xấu hổ, "30 phút sau có khả năng sẽ sập, ngài bên này phái người qua phong toả đường lên cao tốc, tránh cho có chuyện xảy ra."
Đối phương im lặng một chút, hiển nhiên không thể nghĩ đến tinh anh thương trường như trợ lý Thân, lại sẽ nói ra lời nói mơ hồ đến như vậy, "Ách...!Cậu không chuyện gì đâu nhỉ?"
Trợ lý Thân:......!
Miệng giật giật, khó khăn giữ nguyên sắc mặt, trong lòng lại như muốn chết tâm, già đầu như vậy lần đầu tiên bị người ta coi là người điên, thật đúng là mới mẻ mà.
Làm đặc trợ cũng không dễ dàng, tổng tài điên cuồng vì yêu, chính mình cũng bị vạ lây.
Trợ lý Thân đắng lòng không biết tỏ cùng ai, chỉ có thể tiếp tục duy trì vẻ mặt hoàn mỹ, "Là thật, xin ngài tin tưởng tôi."
"Vậy a..." Đối phương hiển nhiên không quá để ý, nếu không phải người gọi là trợ lý Thân, là thuộc hạ của Nam tổng, chỉ sợ ông đã trực tiếp mắng một câu tâm thần rồi cúp điện thoại, ông nghĩ, "Trợ lý Thân, có phải công ty các vị tính toán làm hạng mục gì ở đường đó không?" Ông nghĩ chỉ có nguyên nhân này là hợp lý nhất.
"Nếu thực sự có chuyện, công ty chúng tôi có thể đấu thầu hạng mục con đường kia."
Nam Thừa Phong cho hắn quyền hạn rất lớn, có thể cho hắn tuỳ ý quyết định hạng mục đấu thầu, đương nhiên, lấy năng lực và ánh mắt của hắn chưa từng có vấn đề gì xảy ra.
Bên kia vừa nghe, lập tức đồng ý, "Nếu như vậy, tôi đây bán cho cậu và Nam tổng một cái mặt mũi vậy."
"Cảm ơn ngài." Trợ lý Thân cúp điện thoại, bất động thanh sắc thở ra.
Trong lòng hắn thầm cầu nguyện Nam tổng làm ơn nhanh nhanh thu phục Lục đại sư đi, chuyện mất mặt như vậy hy vọng đời này chỉ có lần này thôi.
Trên đường đi Lục Chỉ cũng không nói chuyện tiếp.
"Em lo lắng?" Nam Thừa Phong nhìn chằm chằm cậu, nghĩ cách giúp cậu thả lỏng tâm tình.
Lục Chỉ hơi hơi gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh không nghi ngờ tôi?"
Nam Thừa Phong cười cười, "Nghi ngờ cái gì cơ?"
Lục Chỉ chớp chớp mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, "Ngoại trừ Chân Tùng, bọn họ đều cảm thấy tôi phát tác chứng vọng tưởng bị hại, tại sao anh lại không nghĩ như vậy?"
Trợ lý Thân, tài xế và bí thư vừa nghe trong lòng liền cả kinh.
Đây...!Cậu ta làm sao biết được bọn họ nghĩ gì trong đầu chứ? Trợ lý Thân còn đỡ, cũng coi như có tiếp xúc trực tiếp với Lục Chỉ, nhưng tài xế và bí thư suốt quá trình luôn đưa lưng về phía Lục Chỉ, cậu ấy làm sao có thể đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ chứ?
"Chứng vọng tưởng bị hại?" Nam Thừa Phong nhìn qua trợ lý Thân.
Trợ lý Thân lập tức rũ mi xuống, trong lòng kêu khổ không thôi, ngài trước kia không phải nói ghét nhất là phong thuỷ huyền thuật đấy sao! Tài xế và bí thư thì như sắp bị vạn tiễn xuyên tâm, đến thở cũng không dám thở.
"Anh đừng doạ bọn họ." Lục Chỉ kéo kéo ống tay áo Nam Thừa Phong, mềm mại nói.
Chớp mắt, xuân phong phất phới đánh tan mọi lệ khí, Nam Thừa Phong nhìn cậu nắm lấy tay áo mình, giống như bàn tay bé nhỏ kia đang vuốt ve trong lòng hắn vậy, làm cho hắn ngứa ngáy không