Phó Khiêm từng gặp qua Nam Thừa Phong.
Đó là trong một yến hội của giới thượng lưu ở nước ngoài, hắn khó khăn lắm mới tham gia được yến hội lần đó, ngay cả cha hắn địa vị như vậy nhưng muốn đến được yến hội kia cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Cho nên lần đó hắn rất hưng phấn, nhưng đi rồi mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, lời này có biết bao tàn nhẫn.
Không phù hợp không đủ để hình dung tình cảnh quẫn bách lần đó của Phó Khiêm, hắn giống như một tên giàu xổi mới nổi lọt thỏm giữa những thế gia quý tộc với bề dày lịch sử.
Hắn xuất hiện đột ngột như vậy nhưng bọn họ thậm chí sẽ không nhìn hắn với ánh mắt khác thường, bởi vì trong mắt những người đó, người không đủ thân phận không đáng để lọt vào mắt.
Mãi đến khi một người xuất hiện, vừa bước vào liền trở thành tâm điểm toàn trường, đó là người những kẻ cao ngạo đó mong đợi cả đêm, khó gặp lại còn khiến người kính sợ theo bản năng – Nam Thừa Phong.
Phó Khiêm từ đó nhớ kỹ người này, khi trở về thỉnh thoảng sẽ đề cập đến chuyện này, khiến đám hồ bằng cẩu hữu đua nhau nhìn hắn bằng cặp mắt khác, thi nhau khen hắn được gặp nhân vật lớn, uống rượu ăn chơi đều ân cần hơn quá khứ rất nhiều.
Phó Khiêm ngoài miệng mượn chuyện này đắc ý, trong lòng lại cảm nhận sâu sắc cách biệt một trời một vực, cũng ghi nhớ thật rõ khoảnh khắc lên sàn kia, nhớ rõ cái khí thể chấn động áp chế toàn trường kia.
Không nghĩ tới hôm nay hắn lại lần nữa gặp được Nam Thừa Phong, thậm chí trước đó hắn còn có ý đồ với người của Nam Thừa Phong! Phó Khiêm cảm thấy cả người như bị từng cơn gió tê tái của mùa đông khắc nghiệt quật tới quật lui, sợ không cầm cự được đến ngày xuân về hoa nở.
Nếu đám bạn bè phú nhị đại của hắn biết hành động vĩ đại ngày hôm nay của hắn, chỉ sợ sẽ chúc mừng hắn đạt được thành tựu kẻ giỏi tìm đường chết nhất – trêu chọc Nam Thừa Phong, sau đó vì tự bảo vệ mình cả đám sẽ kéo hắn vào danh sách đen.
Đúng vậy, hồ bằng cẩu hữu chính là quan hệ anh em plastic, hư tình giả ý vậy đấy.
Nam Thừa Phong một chữ cũng chưa nói, cái gì cũng đều không cần nói, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, Phó Khiếm liền cảm thấy trước mặt đen không ra đen, trắng không ra trắng, đều lẫn lộn với nhau thành màu xám cả.
"Chúng ta đi thôi." Nam Thừa Phong cúi đầu ôn nhu nói với Lục Chỉ.
"Được." Lục Chỉ lập tức gật gật đầu, nếu không đi ly parfait lại chảy tiếp mất, đến một miếng cậu cũng chưa được ăn đâu!
Phó Khiêm nhìn Nam Thừa Phong đối xử ôn nhu với Lục Chỉ, sợ đến không nói nên lời, trong lòng tức khắc la to: Xong rồi, xong rồi..., Thật xong rồi...!!!
Nếu chỉ gặp phải Cửu gia, tuy khó nhưng với quan hệ của cha hắn, mang lễ vật đến nói xin lỗi, có lẽ chuyện này có thể cho qua.
Nhưng mỹ nhân hắn tâm tâm niệm niệm phải có được trước mắt này, cố tình lại quen Nam Thừa Phong.
Phó Khiêm chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện hành vi ngu xuẩn của mình sẽ không liên luỵ đến sự nghiệp của cha hắn, sẽ không khiến cuộc sống giàu sang phú quý của hắn biến mất.
Hắn để tay lên ngực tự vấn lương tâm, bản thân có phải không muốn sống nữa hay không? Đúng vậy, hắn cho rằng mình không muốn sống nữa...
Nam Thừa Phong sợ Lục Chỉ cầm ly parfait quá lớn sẽ mệt, đi lại cầm lấy.
Lục Chỉ đi phía trước, nhìn mặt Phó Khiêm đang trắng bệt cứng đờ, lấy một lá bùa trong túi ra.
"Mang theo bên người cái này."
Phó Khiêm ngẩn ra? Đại lão đây là muốn làm cái gì?
"Ngươi thật lâu không có về nhà đúng không, quay về xem đi, có lẽ có thể nhìn thấy được người ngươi muốn gặp nhất."
Phó Khiêm ngẩn người, người hắn muốn gặp nhất? Hắn đời này chỉ muốn gặp mẹ nhất, nhưng mẹ đã sớm vứt bỏ hắn cao bay xa chạy rồi chết ở nước ngoài, sao hắn nhìn thấy được? Hắn tuy rằng sợ Nam Thừa Phong lại còn không đến mức tin lời nói vô căn cứ này.
"Không nhận sao?" Lục Chỉ hỏi.
Không đợi Phó Khiêm trả lời, Nam Thừa Phong tặng hắn một ánh mắt, Phó Khiêm đưa tay cung kính tiếp nhận, "Cảm ơn, cảm ơn."
Tuy rằng hắn ăn chơi trác táng, nhưng đầu óc cũng không ngu, còn chưa điên đến mức trêu ngươi trước mặt Nam Thừa Phong.
Lục Chỉ thấy hắn nhận lấy, xoay người rời đi, Nam Thừa Phong đi sát theo sau cậu.
Nhưng mặc dù Nam Thừa Phong đã bước ra khỏi cửa quán, hàn ý trên người Phó Khiêm vẫn không thể tiêu tán trong phút chốc, trong lòng còn sợ hãi không nói được lời nào.
"Phó thiếu gia."
Phó Khiêm ngẩng đầu, người này là...!trợ lý Nam Thừa Phong?
Trợ lý Thân nho nhã mỉm cười, "Sau này còn gặp lại."
Nhất thời tim Phó Khiêm ngừng đập nửa nhịp, đây là muốn sau này tính sổ với hắn? Xong đời...!Cha hắn không đánh chết hắn mới là lạ.
Phó Khiêm hối hận xanh ruột, sớm biết con ciu làm mù con mắt, có cho hắn mười lá gan cũng không dám lộn xộn sớ rớ.
Cửu gia hừ lạnh một tiếng.
Hắn tưởng có thể biểu hiện thật tốt trước mặt Lục Chỉ một phen, kết quả Nam Thừa Phong không nói câu nào cũng đã cướp được nổi bật.
Hắn hung hăng trừng mắt, liếc Phó Khiêm một cái, "Cha ngươi dạy ngươi đúng không tồi, có cơ hội ta phải tán gẫu học hỏi một chút mới được."
Rõ ràng hắn và Phó Khiêm cùng thế hệ nhưng lại mang ngữ khí của trưởng bối, Phó Khiêm lại không dám hó hé, chỉ có thể chịu đựng.
Vốn Phó Khiêm đã bị Nam Thừa Phòng làm cho thất hồn lạc phách, nghe Cửu gia nói, loạng choạng té ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Mãi đến khi Cửu gia rời đi, Phó Khiêm mới hồi hồn, cũng không thèm để ý ba cô gái, bước nhanh rời khỏi quán, lái xe quay về khách sạn.
Phó Khiêm ngồi trong xe, làm lơ tài xế hỏi han, qua nửa ngày mới có có không không xua tan bóng ma Nam Thừa Phong để lại.
Hắn sờ sờ vết cào trên mặt, thế nhưng đến tức cũng không được tức, trong đầu lặp đi lặp lại thân ảnh của Lục Chỉ, sau đó uy hiếp của Nam Thừa Phong xuất hiện, hắn run run cơ thể, thật là đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Mịa nó, thế mà là người của Nam tổng."
Giống như thấy được món ăn mỹ vị nhất đặt ngay trước mắt, nhưng không thể ăn, cũng không dám ăn, miễn bàn có bao nhiêu buồn bực.
Hắn tắt điện thoại Tiểu Hồng gọi tới, nhìn WeChat của cô ta: Không còn Tiểu Thanh, hiên tại chúng ta có thể chính thức hẹn hò đúng không.
Phó Khiêm trực tiếp kéo cô ả vào danh sách đen, đồ đàn bà thúi, cũng chỉ nhìn trúng tiền, còn ở đó giả cái gì mà giả, bất kỳ đàn bà nào cũng không xứng ở bên người hắn.
Hắn thừa nhận Tiểu Thanh là một cô gái phẩm chất không tồi, bằng không mặc cho cha hắn có thúc giục thế nào hắn cũng sẽ không định kết hôn với cô.
Tuy rằng việc này chẳng ý nghĩa gì với mình, nhưng nhìn cô làm người không tồi, lại yêu mình thật lòng, hắn cũng sẽ bồi thường cho cô ít nhiều.
Còn đám kia, đều là hồ ly ngàn năm, chơi Liêu Trai gì ở đây.
Phó Khiêm quả thật thù nữ như lời Lục Chỉ, cái này cmn có thể trách ai, là cmn ai vì cái gọi là sự nghiệp vứt bỏ hắn ra nước ngoài, bỏ lại hắn bị mẹ kế ngược đãi, hại hắn từ một đứa tăng động lại thành tự kỷ.
Tuy rằng sau đó lão cha ma quỷ của hắn phát hiện tình huống không đúng, cứu hắn xuống, còn đá con đàn bà thúi kia ra khỏi nhà, nhưng bóng ma tâm lý vẫn còn tồn tại, khiến đời hắn chỉ cần nhìn thấy phái nữ liền tự dán nhãn đáng ghét, đàn bà a, không phải thứ tốt lành gì.
Hắn thừa nhận mình là tên cặn bã, tra không khác gì lão cha hoa tâm kia.
Bất quá, hắn không trách cha hắn, cha hắn đã tận lực bồi thường cho hắn, muốn trách thì trách mẹ hắn năm đó vì cái gì mà vứt bỏ hắn!
Phó Khiêm nhắm mắt lại, trong đầu trước sau vẫn không loại bỏ được bóng dáng của Lục Chỉ, cũng không biết vì cậu quá xinh đẹp hay vì những lời cậu nói.
"Có đôi khi không cần nghe lời từ một phía, vẫn nên nghiêm túc đi tìm hiểu chân tướng mới tốt."
"Ngươi thật lâu không có về nhà đúng không, quay về xem đi, có lẽ có thể nhìn thấy được người ngươi muốn gặp nhất."
Hai câu này lặp đi lặp lại, xoay vòng trong đầu Phó Khiêm.
"Mịa nó rốt cuộc có ý gì?" Phó Khiêm không hiểu sao bực bội không thôi, hễ nhắc tới mẹ, hắn thật sự rất khó bình tĩnh.
"Thiếu gia, ngài có khoẻ không?" Tài xế thấy hắn phát cuồng ở ghế sau, sợ tới mức vội vàng hỏi.
Phó Khiêm thở hổn hển, cuối cùng vẫn bực bội hô, "Đi biệt thự!"
Hắn thật sự muốn nhìn cái gọi là thiên sư Lục Chỉ này rốt cuộc đang muốn làm cái gì?
Phó Khiêm quay về biệt thự, do dự mở cửa nhà, căn nhà đã lâu không có người ở, sau khi mẹ kế Phó Khiêm bị đuổi đi, không còn có ai ở đó nữa.
Nơi này đã từng chứa đựng hồi ức tốt đẹp nhất thời thơ ấu của hắn, cũng chứa đựng hồi ức thống khổ nhất.
Hắn cầm lấy lá bùa Lục Chỉ đưa, thoáng bĩu môi nhưng vẫn lấy ra cầm lên tay.
"CMN nó, nếu không phải thấy cậu ta xinh đẹp, lão tử mới không thèm nghe lời cậu ta nói."
Phó Khiêm cảm thấy mình đúng là bị sắc đẹp làm cho mụ mị, thế mà sẽ quay lại nơi hắn từng thề cả đời sẽ không bao giờ đặt chân lại.
Hắn đi vào trong nhà, lập tức nhíu mày, không có bụi bặm đóng lớp như trong tưởng tượng của hắn, hiển nhiên là có người định kỳ quét dọn.
Nhưng không thể nào, nơi này là khu nhà giàu, tổng cộng không quá 5 căn, không phải nơi người ngoài có thể tuỳ ý vào được, người có thể đi vào sẽ không ở nhà người khác, sẽ không bá chiếm nhà của người khác.
Trên lưng hắn nảy lên một cổ hàn ý không biết tên, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một cảm giác kỳ lạ, rõ ràng không nghe thấy tiếng bước chân, hắn lại có thể cảm nhận được đang bị người đứng sau lưng gắt gao nhìn chằm chằm.
Cái loại cảm giác không biết tên này quá mức mãnh liệt, Phó Khiêm hít sâu, dùng mọi sức lực đột nhiên xoay người.
Một giây kia, máu cả người hắn như đông lại, không dám tin tưởng đôi mắt.
Hắn cúi đầu nhìn lá bùa trên tay, gắt gao nắm chặt trong tay.
Lúc này hắn hoàn toàn phục.
*****
Cùng lúc đó.
Ngồi dưới ô che nắng, Lục Chỉ rốt cuộc cũng ăn được một muỗng parfait, thoả mãn, khoé miệng đều có thể cong đến tận trời.
"Người ăn được kem này đúng là không dễ dàng." Chân Tùng nhịn không được cảm thán, đang êm đẹp lại gặp phải tên thần kinh, thật là không thể hiểu được.
"Bởi vì Chỉ Chỉ lớn lên quá đẹp, luôn có những tên không có mắt không tự biết bản thân mấy cân mấy lượng."
Cửu gia nói, trong lòng cũng có một trận buồn bực không nói ra lời, nếu khi nào hắn có thể hoàn toàn có được Lục Chỉ, nhất định phải nhốt cậu lại để bản thân từ từ thưởng thức, tuyệt không cho người khác nhìn dù chỉ một cái.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ dám ảo tưởng một chút, thật sự cũng sẽ không làm như vậy, Lục Chỉ nhất định sẽ không đồng ý, hắn mới không dám chọc Lục Chỉ tức giận.
Đôi mắt Nam Thừa Phong u ám, đáy mắt như ẩn như hiện một ý nôn nóng, dục vọng độc chiếm mãnh liệt suýt chút nữa trào ra khoé mắt, mất một lúc lâu mới bị hắn hung hăng áp xuống được.
"Ăn kem nhiều sẽ bị cảm lạnh, Chỉ Chỉ ăn ít một chút nha." Cửu gia lo lắng dặn dò.
Lục Chỉ nghe Tiêu Cửu nói liền xụ mặt, uỷ uỷ khuất khuất, làm người không đành lòng nhìn, câu tiếp theo của Cửu gia cũng bị nghẹn lại.
Đối với những chuyện khác, trong mắt Nam Thừa Phong không chứa bất kỳ kẻ nào, nhưng liên quan đến Lục Chỉ, một chuyện bé tí tẹo hắn cũng không bỏ qua.
Hắn cũng lo lắng Lục Chỉ ăn nhiều quá một lần cơ thể sẽ không thoải mái, liền nói, "Chỉ Chỉ, em xem bên kia có người chơi ca nô nước, em có muốn lái không?"
Lời này của hắn giống như phương thức dỗ bạn nhỏ, không cần ngăn cản cậu mà là dời lực chú ý của cậu sang một vật khác.
Trợ lý Thân cười thầm, Nam tổng đây là muốn trở thành chuyên gia chăm trẻ a.
"Ca nô nước?" Lục Chỉ nhìn theo ngón tay hắn, thấy mấy chiếc ca nô nước lướt vèo vèo ở vùng biển xa xa, thoạt nhìn rất đã ghiền lại kích thích.
"Được nha." Lục Chỉ nổi hứng.
"Đi, chúng ta cũng đi?" Nam Thừa Phong hỏi, lơ đãng chuyển sự chú ý của cậu khỏi ly parfait.
Cửu gia mím môi,