"Sao có thể được, bà ấy đã biến thành bạt!"
Xích Tiêu Tử nói vậy cũng không phải thật sự nghi ngờ Lục Chỉ, đây cũng giống như hắn khinh thường khi bị phong thuỷ sư không bằng hắn nghi ngờ, đồng dạng hắn cũng biết bản thân không có tư cách nghi ngờ một Lục Chỉ mạnh hơn hắn rất nhiều lần.
Nhưng mà, trở thành bạt liền giống như thời gian đã trôi qua, giống như bát nước đổ đi không vớt lại được, không cách quay đầu, chỉ có một con đường duy nhất.
Nếu nói Lục Chỉ có thể giết chết bạt, Xích Tiêu Tử sẽ tin tưởng hoàn toàn, bởi vì cậu chỉ cần một lá bùa cũng khống chế được bạt, đây đã là cực kỳ không tưởng tượng được, mà giết chết lại đơn giản hơn khống chế nhiều.
Năm đó, cao nhân hao hết sức lực để giết bạt, sau đó trở thành truyền kỳ, nhưng bản chất truyền thuyết là không thực tế, là một loại tưởng tượng với những sự vật sự việc con người không biết.
Mà Lục Chỉ nếu có thể giết bạt đã đủ trở thành truyền thuyết, cậu thế nhưng có thể giúp bạt khôi phục, đây chính là không thể tưởng tượng hơn cả truyền thuyết.
Xích Tiêu Tử không cách nào không chấn động, không hồ nghi, không lấy cái ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Lục Chỉ.
"Bạt là từ sát khí tích tụ quá nhiều mà dẫn tới biến hoá, chẳng qua sát khí của bạt không giống với sát khí bình thường, là từ oán khí hoá thành lệ khí, lệ khí hoá thành quỷ khí, quỷ khí hoá thành sát khí, từng bước mà thành, thế nên lợi hại hơn sát khí bình thường rất nhiều, rất khó đối phó." Lục Chỉ cơ bản không để ý đến nghi ngờ của hắn, thật giống như người lớn sẽ không tức giận với mấy đứa nhỏ, kiên nhẫn giải thích.
"Kỳ thật đối phó với bạt cũng được, yêu ma quỷ quái cũng được, chỉ cần tiêu trừ sát khí của họ liền ổn, giống đạo lý đối phó với oán quỷ, lệ quỷ vậy."
"Tiêu trừ?"
Xích Tiêu Tử nghe mà ngơ ngẩn, giống từ trắng biến thành đen thì dễ, từ sạch sẽ biến thành dơ bẩn thì dễ, nhưng ngược lại thì cực kỳ khó khăn, tiêu trừ so với trực tiếp loại bỏ khó khăn hơn rất nhiều, hơn nữa còn phải tốn một lượng linh khí và thời gian cực lớn.
Bất quá, Xích Tiêu Tử sở dĩ cảm thấy tâm tình vi diệu cũng không phải năng lực hắn không đủ để tiêu trừ oán khí lệ khí của quỷ hồn, mà hắn trước giờ không hề nghĩ đến tiêu trừ, ngay từ đầu đã nhận định quỷ hồn cần phải bị hôi phi yên diệt (dùng để chỉ sự biến mất rất nhanh như bụi, như khói), mới là phương pháp đuổi quỷ đúng đắn.
Bởi vì hắn chưa từng xem quỷ hồn ngang bằng với con người, nhưng chuyện xảy ra trước mắt khiến hắn bỗng nhiên nhận ra chênh lệch giữa hắn và Lục Chỉ.
"Phong thuỷ sư cường đại không ở chỗ ngươi tiêu diệt được nhiều ít quỷ quái, mà ở ngươi chân chính có thể giúp được bao nhiêu người."
Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ thật chăm chú, cường đại ở chỗ ngươi chân chính có thể giúp được bao nhiêu người......
Người đều có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh, đối với người bên ngoài hắn chính là cường giả tuyệt đối, ai cũng sợ hắn, không dám bất kính với hắn, sùng bái hắn, mà hắn cũng đồng dạng giống như một cường giả, chết lặng không có cảm tình, không chê vào đâu được.
Nhưng giờ khắc này, Nam Thừa Phong lại biết, có thể nói ra những lời này một cách hiển nhiên, Lục Chỉ mới là cường giả chân chính.
Mà hắn cũng cam tâm tình nguyện trở thành tín đồ thành tín nhất của Lục Chỉ.
Lời Lục Chỉ nói giáng một cú thật mạnh thật sâu vào Xích Tiêu Tử, không chỉ bởi những lời này nặng nề đả kích tín niệm Xích Tiêu Tử vẫn luôn kiên định cho tới nay, còn có một nguyên nhân khác mà hắn không thể nào có thể tin được.
"Đúng vậy, ta nhìn ra được." Tựa hồ biết từng suy nghĩ của hắn, Lục Chỉ mở miệng xác minh suy đoán của hắn.
Xích Tiêu Tử mấp máy môi, trên mặt thay đổi đủ loại biểu cảm, cuối cùng biến thành kinh sợ.
Cửu gia lắc lắc đầu, đối với một người cuồng ngạo mà nói, cho hắn biết mình chỉ là phù du trước mặt đại thụ, đó là trừng phạt lớn nhất.
Xích Tiêu Tử cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, nhiều năm qua hắn nhận định chết một định lý, hiện giờ thế nhưng lại thành sai lầm trí mạng của hắn.
Đây so với hung hăng đánh hắn một trận còn khó chịu hơn nhiều.
Lục Chỉ rũ rũ mắt, nhìn cũng không nhìn Xích Tiêu Tử, nhàn nhạt nói, "Hài cốt bà ấy ở ngay trong nhà này, nếu thời điểm ngươi nhìn thấy bà ấy, đào hài cốt bà mang đi chôn cất đàng hoàng, oán khí của bà sẽ tự nhiên biến mất, con gái ông chủ kia cũng tự nhiên bình phục."
Xích Tiêu Tử rốt cuộc không nói được một chữ nào, sự tình đơn giản như vậy, vào tay hắn lại biến thành như vậy, hắn quả thật......!Xích Tiêu Tử nháy mắt không chỗ dung thân, thất bại suy sút lắc lắc đầu, thầm than chính mình ngu xuẩn cùng bảo thủ.
Lục Chỉ không để ý hắn nữa, xoay người về phía Phó Khiêm vẫn luôn nhìn mình chờ mong tha thiết, ôm ấp tia hy vọng cuối cùng.
"Tôi có thể tiêu trừ sát khí của mẹ anh, bao gồm cả oán khí mãi không tiêu tan mà bà tích tụ trước đó, để bà có thể trở thành một quỷ hồn bình thường, để bà có thể đầu thai vãng sinh, bắt đầu một đoạn nhân sinh mới."
Ơn cứu mẹ sâu nặng như biển, Phó Khiêm vội gật đầu lạy không ngừng, sự cảm kích không ngôn từ nào có thể biểu đạt được, chỉ biết nói, "Cảm ơn, đại sư, cảm ơn ngài!"
"Chỉ là, sau khi khôi phục, bà vẫn là quỷ hồn như cũ, không phải nhân loại, nếu anh ở bên bà thời gian dài nhất định sẽ ảnh hưởng thọ mệnh của anh, tôi cần phải nói rõ ràng với anh điểm này."
Phó Khiêm hơi đình trệ, nháy mắt hiểu được suy nghĩ của mình bị Lục Chỉ nhìn thấu, đây cũng là đương nhiên, hắn biết Lục Chỉ đương nhiên có năng lực cường đại như vậy.
"Đại sư, tôi không sợ, vì mẹ, tôi cái gì cũng không quan tâm, tôi chỉ muốn được nhìn thấy mẹ." Phó Khiêm kiên định nói, hận không thể moi tim ra để chứng minh quyết tâm của mình.
Giờ khắc này, ngoại trừ mẹ hắn, hắn cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không cần, có thể vì ý niệm này mà vượt lửa băng sông cũng không hối tiếc.
Lục Chỉ gật đầu, không có bất kỳ chỉ trích nào với chấp niệm của Phó Khiêm, con trai muốn ở bên cạnh mẹ ruột, thiên kinh địa nghĩa (đạo lý rõ ràng, không thay đổi, đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ), đặc biệt lại còn vì hiểu lầm mà xa cách mười mấy năm, lại càng là chuyện phải.
"Ta hôm nay tới đột ngột, cũng không mang theo pháp khí, mượn của ngươi dùng tạm vậy." Lục Chỉ xoay người đối diện với Xích Tiêu Tử đang tái nhợt, một vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Xích Tiêu Tử đang lo sợ không yên bỗng nghe thấy lời này, đột nhiên cả kinh, đây...!chẳng lẽ cậu ấy lại dùng pháp khí của người khác để tiêu trừ sát khí của bạt?
Pháp khí tựa như kiếm của hiệp khách, là đồ vật cùng sinh tồn, sống nương tựa lẫn nhau, hơn nữa phải đến người kiếm hợp nhất mới có thể phát huy thực lực mạnh nhất.
Hơn nữa, pháp khí nhận chủ, người khác dù có lấy về, cũng phải mất mấy năm luyện chế đến khi tiêu huỷ toàn bộ dấu vết của chủ nhân trước đó, mới có thể một lần nữa sở dụng (sở hữu sử dụng).
Nhưng Lục Chỉ không chỉ không có pháp khí cố định, còn có thể tuỳ tiện mượn dùng pháp khí của người khác để làm loại chuyện không có khả năng hoàn thành này.
Trong đầu Xích Tiêu Tử trống rỗng, chỉ còn một ý niệm mãi tuần hoàn, đả kích quan niệm tồn tại của hắn: Cậu ấy rốt cuộc mạnh như thế nào......
Lục Chỉ nhận lấy pháp khi Xích Tiêu Tử dâng lên bằng hai tay, thấy pháp khí hắn dùng như một vũ khí trừ ma đậm sát khí.
"Pháp khí của ngươi lệ khí thật đậm, trách không được ngươi lại suy nghĩ cực đoan như vậy." Lục Chỉ nhíu nhíu máy.
Pháp khí hiển nhiên không có bất kỳ vấn đề gì nhưng hiển nhiên Xích Tiêu Tử đã dùng cái pháp khí này tiêu diệt không ít lệ quỷ, lấy sát ngăn sát có lẽ là biện pháp hữu hiệu đơn giản nhất, nhưng lại không phải là biện pháp tốt nhất.
Xích Tiêu Tử ngẩn ra, chưa từng nghĩ tới chính mình thế nhưng sẽ bị pháp khí ảnh hưởng.
Hắn đột nhiên đỏ mặt, chỉ có phong thuỷ sư cấp thấp nhất mới có thể bị pháp khí ảnh hưởng, nội tâm hắn vô cùng cuồng ngạo, thế nhưng lại mắc phải loại sai lầm cấp thấp này.
Xích Tiêu Tử quắn quéo đứng cũng không được, đi cũng không được, chỉ có thể cúi đầu, đỏ mặt đứng im tại chỗ phản tỉnh.
Lục Chỉ lấy ra một lá bùa, nắm chặt nắm tay một cái, sau khi mở ra, lá bùa thế nhưng đã biến thành bột phấn màu vàng kim, cậu từ từ rải bột phấn lên pháp tiên (dây thừng làm phép).
Pháp tiên bỗng nhiên run rẩy lên giống như một con rắn đang uốn lượn, đối mặt với hiện tượng siêu nhiên đang xảy ra trước mặt này, mọi người hãi hùng khiếp vía, phú thương lại càng né ra một khoảng thật xa.
Phản ứng của pháp tiên bất quá chỉ vài giây liền ngừng lại.
Những người khác có lẽ chỉ thấy pháp tiên tự động đậy đã đủ kinh dị rồi, nhưng Xích Tiêu Tử tâm ý tương thông với pháp khí của mình, lại có thể rõ ràng cảm nhận được bản thân vốn giống như đang khô nóng liền được nước suối mát lạnh gột rửa, lập tức trở nên trầm tĩnh an nhàn, đạt đến thăng hoa.
Tối nay kỳ tích Xích Tiêu Tử chứng kiến đã đủ nhiều rồi, sớm đã không còn bất kỳ suy nghĩ gì cả.
Hắn lúc này chỉ nhìn chằm chằm Lục Chỉ, tỉ mỉ nhìn từng động tác từng bước của cậu, thật giống như một đứa nhỏ đam mê võ thuật gặp được thiên hạ đệ nhất võ công, không tự chủ được một học trộm một hai chiêu.
Nhưng bất đắc dĩ là cơ sở quá kém, không cách nào học lén được, nhưng có thể được nhìn tận mắt, đó đã là thu hoạch cùng tài phú lớn nhất.
Lục Chỉ lắc lắc pháp tiên, giờ dùng tốt hơn nhiều, lệ khí nhiều như vậy, hại người hại mình.
Cậu làm xong, sau đó đi đến trước mặt Nam Thừa Phong, "Sát khí của bạt quá mạnh, tôi sợ rò rỉ ra dù chỉ một chút cũng sẽ thương tổn người vô tội, anh tới giúp tôi trấn trận, có anh ở, sát khí cũng không dám vọng động."
Nam Thừa Phong không chút do dự gật đầu.
Trợ lý Thân lo lắng: "Lục đại sư, việc này có thể gây tổn hại cho Nam tổng......"
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Nam Thừa Phong liếc nhìn trừng mắt một cái, lập tức ngậm miệng.
Mặc kệ có hay không, chỉ cần Lục Chỉ mở miệng, Nam Thừa Phong nhất định phải làm cho bằng được.
"Sẽ không, đương nhiên sẽ không." Lục Chỉ cười với Nam Thừa Phong và trợ lý Thân, làm hai người an tâm, "Chuyện làm ảnh hưởng dến Thừa Phong, tôi cũng sẽ không làm."
Nam Thừa Phong cảm động, ngón tay hơi run rẩy.
"Mệnh cách Nam tổng các anh vô cùng cường hãn, ai thấy đều phải trốn, yên tâm đi, không có việc gì đâu." Lục Chỉ lại bồi thêm một câu.
Trợ lý Thân vội vàng gật đầu, "Tốt, vậy tôi an tâm rồi."
Nam Thừa Phong chăm chú nhìn Lục Chỉ, đôi mắt thâm trầm, đáy mắt hiện ra một tia vui sướng ngoài ý muốn, vô cùng hưởng thụ.
Cửu gia mím môi, đến phương diện này hắn cũng không bằng Nam Thừa Phong, không thể giúp được Lục Chỉ sao? Hắn không có quấy rầy Lục Chỉ, tự nhấn chìm loại cảm xúc không vui này.
Lục Chỉ ném pháp tiên qua chỗ người mẹ đang bị cố định.
Tim Phó Khiêm nảy lên, thiếu chút nữa gào khóc hô lên "Xin đừng thương tổn mẹ tôi!" Nhưng lại thấy roi hướng đến người bà nhưng cũng không đánh bà đến tróc da tróc thịt, mà chỉ quấn lên người bà, người mẹ vẫn gào rống như cũ, nhưng hiển nhiên không chịu phải bất kỳ thương tổn nào từ pháp tiên.
Lục Chỉ nhắm mắt lại, thấp giọng niệm chú ngữ.
Xích Tiêu Tử dựng tai lên nghe, phá lệ cẩn thận, thế nhưng nghe không hiểu cậu đến tột cùng là niệm cái gì, chỉ vì từng học qua một ít từ thượng cổ, miễn cưỡng nhận biết một hai chữ.
Thượng cổ đuổi ma chú, cậu ấy chẳng lẽ mà người Tiêu Dao Phái trong truyền thuyết?! Xích Tiêu Tử kinh nghi bất định (không biết có nên tin hay không).
Cái gì gọi là có mắt không thấy Thái Sơn, hiện giờ Xích Tiêu Tử đã hoàn toàn thể nghiệm đủ.
Cùng với chú ngữ Lục Chỉ niệm, thân thể người mẹ không ngừng vặn vẹo giãy giụa, mà hắc khí dường như đang bị chú ngữ rút ra từ trong cơ thể, bao quanh bà, muốn tìm đường chạy thoát, lại bị pháp tiên hấp thụ vào trên roi không sót chút nào.
Phó Khiêm nhìn mẹ mình kêu la thảm thiết, bộ dáng giãy giụa đau đớn, lòng chịu không nổi, hung