Chờ được cảnh sát tới, tên thần côn đã nửa sống nửa chết.
Cảnh sát nghe Ninh Tước nói tên này là tội phạm cưỡng gian giết người liên hoàn lập tức kinh hãi, mở hệ thống kiểm tra vân tay, chứng thực hắn là hung thủ của một số vụ án treo chưa bắt được.
Người này chạy trốn mấy năm nay, tiền treo thưởng hàng năm ngày càng tăng nhưng hung thủ trước sau vẫn biệt vô âm tích, không nghĩ tới hắn lại giả làm thần côn, trắng trợn táo bạo tìm kiếm mục tiêu ngay trên phố, đúng là điên không thể điên hơn.
Nhưng mà hung thủ đã dán thêm râu và nếp nhăn, hơn nữa ngay cả cảnh sát cũng không biết hung thủ trông như thế nào, làm sao bọn họ lại phát hiện được?
Ninh Tước cười mà không nói, Lục Chỉ cũng không trả lời.
"Sao hắn nặng dữ vậy?" Cảnh sát kéo thân thể cứng đờ của tên thần côn, nếu không phải mắt hắn còn mở thật lớn, hơi thở mỏng manh, bọn họ sẽ cho rằng hắn chết rồi cũng nên.
Lục Chỉ điểm nhẹ lên lá bùa, lá bùa trên trán thần côn nháy mắt bị đốt thành tro làm cảnh sát đứng bên hoảng cả hồn.
"Ngài là......"
"À, không có gì." Lục Chỉ cười cười, "Hắn làm nhiều chuyện xấu quá, sợ vận đen của hắn dính vào người khác thôi."
Cảnh sát lại càng ngạc nhiên, "Cậu còn nhỏ mà lại hiểu cái này?"
Cô gái đứng bên lập tức kêu lên, "Vị này là thiên sư rất lợi hại! Một chiêu đã làm hung thủ nằm bẹp trên đất."
Cảnh sát lập tức nhìn Lục Chỉ bằng con mắt khác.
"Cảm ơn, vô cùng cảm ơn hai vị, nếu không có các vị, tên này không biết còn chạy trốn được đến lúc nào."
Cảnh sát nói người này là tội phạm trong một vụ trọng án, vụ án vẫn treo mãi không phá được sẽ làm lòng dân hoảng sợ, ảnh hưởng rất lớn đến sự tín nhiệm của người dân giành cho bọn họ, cho nên hai người trẻ tuổi trước mặt này đã giúp bọn họ một chuyện rất lớn.
"Cảm ơn vị tiểu thần tiên này đi.
Nếu không có cậu ấy, chưa chắc đã bắt được tên thần côn này." Ninh Tước dùng ánh mắt ám chỉ Lục Chỉ.
Con chim anh vũ màu xanh trong tay hắn cũng cất giọng cao vút, "Thần tiên, thần tiên, tiểu thần tiên ~" chọc cảnh sát cũng phải bật cười.
"Tiểu thần tiên? Á?" Cảnh sát nhìn chằm chằm Lục Chỉ, cẩn thận đánh giá, "Ngài có phải là thiên sư đuổi quỷ trên livestream ngày đó không?"
"Không phải, không phải." Lục Chỉ lập tức che mặt.
Cảnh sát bị cậu chọc cười, "Thật đúng là ngài à."
Hắn lập tức nói chuyện rất vui vẻ với Lục Chỉ, "Livestream kia đã bị xoá, chỉ là không nghĩ tới thật sự là có quỷ, tôi vốn dĩ rất sợ hãi, nhưng nghĩ đến có thần tiên như ngài ở liền lập tức không sợ nữa."
Lục Chỉ hé ngón tay nhìn hắn một cái, "Anh là cảnh sát, không cần sợ thứ này, bọn họ không dám trêu chọc các anh."
Bộ dáng cậu quá đáng yêu, cảnh sát nghe xong lại càng vui vẻ, "Phải không?"
"Các anh là tử địch muôn thuở của kẻ xấu, quỷ giống nhau đều có thù báo thù sẽ không thương tổn người vô tội, mà bọn họ cũng sợ ác quỷ hoặc hung quỷ......" Lục Chỉ chỉ chỉ mũ hắn, huy chương trên đó sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, toát ra chính khí.
Cảnh sát lập tức minh bạch, tức khắc dựng thẳng lưng, vô cùng tự hào khi được mặc bộ cảnh phục này, dõng dạt nói, "Chúng tôi giải quyết người xấu để thiên sư các vị siêu độ ít oan hồn một chút."
Lục Chỉ tươi cười xán lạn, gật gật đầu, "Cố lên!"
Cảnh sát cười tủm tỉm nhìn cậu, giờ phút này hắn cảm giác được một luồng sức mạnh cường đại, làm hắn càng tin tưởng, càng có dũng khí xứng danh bộ cảnh phục trên người, gánh vác phần trách nhiệm này.
Lục Chỉ cười cười, xoay người muốn rời đi cùng Chân Tùng.
"Tiểu thần tiên, ngài chờ một chút." Cảnh sát cười với Lục Chỉ và Ninh Tước nói, "Hai vị bắt được hung thủ vụ trọng án này sẽ có tiền thưởng kết xù, xin các vị để lại số tài khoản, chúng tôi sẽ chuyển tiền qua cho các vị."
"Quyên tặng viện phúc lợi đi."
"Quyên tặng trường tiểu học hy vọng đi."
Cảnh sát sửng sốt, không nghĩ hai người lại đồng thời mở miệng, bật cười, "Hai vị thật đúng là người tốt."
"Ai là anh hùng bắt tội phạm?" Phóng viên chạy tới hỏi thăm.
Lục Chỉ vừa thấy người cầm máy quay, không đợi phóng viên mở miệng, đã lập tức che mặt xoay người chạy, nữ phóng viên bị sự đáng yêu của cậu tấn công đột ngột chớp mắt liền quên luôn mình muốn nói gì.
Ninh Tước ưu nhã vẫy vẫy tay với nữ phóng viên, làm bé nai nhỏ trong lòng cô chạy loạn xạ, sau đó cũng xoay người rời đi.
"Thanh niên ấy thật đẹp trai, thiếu niên kia cũng siêu cấp đáng yêu." Mặt nữ phóng viên đỏ ửng, sau đó chợt loé linh cảm.
Nữ phóng viên khi quay về liền viết một truyện dài, dựa theo miêu tả của người chứng kiến, hạ bút viết nên cảnh thiên sư cùng nhà tâm lý học đấu trí bắt giữ đào phạm trọng án vô cùng xuất sắc, hơn nữa còn thiết lập hình tượng xung đột cho tổ hợp thiên sư và nhà tâm lý học, khiến rất nhiều người vô cùng thích thú.
Lại có thêm tác giả tìm được linh cảm, lấy bọn họ làm nguyên mẫu viết một bộ tiểu thuyết trinh thám về tổ hợp thiên sư – nhà tâm lý học, nhất thời hot rần rần trên mạng, lại càng thu hút nhiều người chú ý hơn.
Khi nhắc đến vị thiên sư đáng yêu, các camera chạy bằng cơm đăng lên Weibo mấy tấm ảnh, sau khi chứng thực, xác nhận chính là tiểu thần tiên, lập tức lại nhấc lên một trận cuồng hoang.
Người từng được Lục Chỉ cứu giúp, ví dụ như cô thiếu nữ (vụ cháu của ba dượng tương lai của Chân Tùng), nhân viên đài truyền hình (vụ quản lý đài truyền hình quy tắc ngầm), Mộ Tình (vụ bạn thân giết bạn thân vì tra nam), v.v miêu tả cụ thể chi tiết câu chuyện bản thân từng được tiểu thần tiên cứu khỏi bể khổ.
Trong đó Phó Khiêm là hoạt động đặc biệt kịch liệt nhất, rất có phong thái trở thành hội trưởng fan club của Lục Chỉ.
Sau đó, hắn còn thật sự lập Weibo hội hậu viện (Weibo fan club), chỉ là tiểu thần tiên trước sau vẫn không lộ mặt, đầu vào khan hiếm nên trước mắt cái Weibo này không có nhiều fans.
Bọn họ cảm kích tiểu thần tiên từng làm nhiều việc tốt nhưng không lưu danh, cũng không cần tiền thưởng, chỉ nói bọn họ đi làm từ thiện, dạy bọn họ sống tốt, mang lại năng lượng tích cực.
Người từng trải qua trắc trở cũng nhờ vậy mà trở nên tràn ngập hy vọng với cuộc sống.
Bọn họ không khỏi cảm thán, nhân gian có cậu là phúc của nhân gian.
Tiểu thần tiên không phải hot face mạng, nhưng trên mạng cũng lan đi không ít truyền thuyết về cậu, dần dần cũng trở thành một người có độ nổi tiếng nhất định trên mạng.
*****
Nam Thừa Phong về đến nhà, nháy mắt phát hiện tình huống không đúng.
Cái gì cũng không thiếu, nhưng lại thiếu cái mùi sữa làm náo loạn lòng hắn.
Hắn đi một vòng trong nhà, quả nhiên phát hiện Lục Chỉ không có nhà, lập tức trầm mặt, hơi thở tăm tối nháy mắt lan ra khắp căn chung cư, may mà trong phòng không có sinh vật sống, bằng không với cái áp lực này của hắn, phỏng chừng khó mà sống sót.
Nam Thừa Phong cầm chặt di động, cúi đầu nhìn, đang do dự có nên gọi qua hay không liền thấy một tờ giấy trên bàn trà: [Tôi đi dạo phố với Chân Tùng nhé ~ Ký tên Lục Chỉ] bên cạnh còn vẽ hình một bé thỏ con đáng yêu nghịch ngợm nháy mắt.
Nam Thừa Phong vừa nhìn thấy lập tức hoa lại nở xuân lại về, đặc biệt hình vẽ bé thỏ con đáng yêu này cứ như nhảy loạn trong lòng hắn vậy.
Hắn nhếch khoé miệng, nhìn chằm chằm tờ giấy, mang đến phòng làm việc, đặt tờ giấy vào notebook mình thường dùng, lại tiếp tục nhìn chằm chằm, cười một mình cả nửa ngày, không rời mắt khỏi bé thỏ nhỏ dù chỉ một giây.
Mãi đến khi di động hắn kêu lên, hắn nghe thấy tiếng chuông, dừng một chút, bừng tỉnh phát hiện đó không phải là nhạc chuông chuyên dụng của Lục Chỉ, vì thế thu hồi ý cười, nhận điện thoại.
"Nam tổng." Bên kia là