Trịnh Doanh Doanh liếc hai trợ lý kéo cô lại không cho cô đi phá lẵng hoa, tức giận phải hít sâu một hơi.
"Ảnh chụp xong thì đăng Weibo, kiếm người ném hai lãng hoa kia đi đi." Trịnh Doanh Doanh tức giận nói, nhìn thấy dãy lẵng hoa xinh đẹp chạy dài khắp hành lang chỉ cảm thấy hai cái lẵng hoa của mình đúng là quá mất mặt.
"Chị Doanh Doanh, chị cứ nghĩ vậy đi, chị còn có lẵng hoa, những khách mời già đầu kia làm gì có lẵng nào."
Trinh Doanh Doanh nghĩ như vậy trong lòng cũng thoải mái hơn chút.
Kết quả chỉ giây lát sau, trợ lý kinh ngạc nói, "A, thì ra lẵng hoa của Sầm ảnh đế nằm phía trong đại sảnh."
Sắc mặt Trịnh Doanh Doanh lại đen xuống.
Nhưng đó là Sầm ảnh đế, rốt cuộc địa vị năng lực người ta đứng đó, cô cũng theo không kịp, nhưng Chỉ Chỉ này là con yêu tinh nào, một đứa võng hồng không tên không họ, thế mà dám đoạt nổi bật của cô trước Cửu gia.
Trịnh Doanh Doanh mang một bụng tức giận đi tiếp, vào trong đại sảnh chỉ thấy một bức tường hoa trải nguyên cả mặt tường đồ sộ diễm lệ đến cực điểm.
"Oa, thật xinh đẹp." Trợ lý kinh ngạc nói.
Trịnh Doanh Doanh cũng không thể chống cự, người đi qua ai ai cũng đều bị tường hoa hấp dẫn theo bản năng, bởi vì thiết kế quá mức tinh tế mỹ lệ, còn có người chụp ảnh lại hoặc chạy đến chụp ảnh cùng.
"Đây tốn không ít tiền đi, fans Sầm ảnh đế gom tiền đấy à? Bỏ vốn gốc à?" Trợ lý cảm thán, nhưng rất nhanh phát hiện điểm không đúng.
"A?" Cô nhảy ngược ra sau, "Phần hoa màu trắng xa xa kia sếp thành một hàng chữ?"
Trịnh Doanh Doanh tò mò, cũng đứng lại nhìn, hơi híp mắt, nhìn thấy hàng chữ trên tường hoa: Chúc Chỉ Chỉ thân ái quay chương trình vui vẻ.
Trịnh Doanh Doanh:......
"Chỉ Chỉ? Lại là người kia?" Gương mặt Trịnh Doanh Doanh trầm xuống.
"Bức tường hoa này thật đẹp đúng không."
Trịnh Doanh Doanh xoay người nhìn thấy người tới lập tức tươi cười, "Xin chào giám đốc."
Ông ấy chính là giám đốc đài truyền hình đã được Lục Chỉ ra tay cứu.
Ông mỉm cười nhìn tường hoa: "Ai nha, thế mà lớn đến vậy, đúng là Nam tổng, vừa ra tay mà chơi ngay cú khổng lồ."
Trịnh Doanh Doanh bắt được tin lớn trong lời ông đột nhiên ngẩn ra, khiếp sợ nói, "Nam tổng? Nam tổng của tập đoàn Nam thị kia? Không phải của Cửu gia?"
"Đúng vậy." Giám đốc đài truyền hình trả lời, "Cửu gia đưa cái khác."
Giám đốc đài giống như mở chế độ máy hát: "Không phải nói chứ, chỉ trách đài địa phương chúng ta quá nhỏ, nếu không chỉ sợ Cửu gia và Nam tổng sẽ chuyển toàn bộ cửa hàng hoa trong đế đô đến mất." Giám đốc đài cười nói, thoạt nhìn bất đắc dĩ nhưng lại chẳng cảm thấy có gì không ổn.
"Nam tổng?" Trịnh Doanh Doanh đột nhiên nhíu mày.
Nhớ lại cách đây nhiều năm, cô nóng lòng muốn gả vào hào môn, người đầu tiên nhìn trúng chính là Nam Thừa Phong.
Cô hao tổn hết tâm tư hòng tiếp cận, lại không thu hoạch được gì.
Thật vất vả dựa quá sự quan sát nhạy bén, chú ý tới hắn có chút hứng thú với động vật nhỏ, liền xinh xinh đẹp đẹp ôm một bé cún con đi qua đi lại khu vực đối diện văn phòng hắn, nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Cũng vì vậy mà cô bị một phú bà cười nhạo hồi lâu, Nam tổng đó đến tiểu thư danh viện cũng là hy vọng xa vời, một nữ minh tinh như cô thế mà dám si tâm vọng tưởng, quả thực buồn cười chết mà.
Họ cười nhạo đến mức đến bây giờ cô cũng chưa dám tiếp xúc lại với người trong giới thượng lưu.
Cho nên sau khi có cơ hội gặp được Cửu gia, cô lập tức thay đổi mục tiêu, lăng xê tin tức thì thái độ của những phú bà cùng tiểu thư đó đối với cô mới tốt lên.
Trịnh Doanh Doanh không dám để bất kỳ ai biết Cửu gia cơ bản chẳng quan biết gì cô, chỉ có thể tiếp tục duy trì scandal này.
Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Chỉ Chỉ này rồi việc Cửu gia tặng nhiều lẵng hoa như vậy, đã đủ đập nát mặt mũi cô.
Đặc biệt hôm nay đài truyền hình có nhiều nhân viên cùng phóng viên lui tới nhìn thấy chuyện này, rất nhanh khắp giới giải trí sẽ biết Cửu gia biết cô cũng ở đây nhưng lại điên cuồng tặng hoa cho người khác, đây hiển nhiên là không coi trọng cô chút nào, mặt mũi cô sắp mất hết rồi.
Nhưng hiện giờ phát hiện Nam tổng cũng vung tiền như rác vì người này, tình huống này còn chịu nổi sao.
Thứ cô hao hết tâm tư vẫn không chiếm được, người khác lại nhẹ nhàng hai tay hai súng, sao cô có thể phục được.
Nam tổng và Cửu gia đều là nhân trung long phượng, tuỳ tiện chọn ai cũng đều là vọng tưởng xa vời, thế mà bây giờ lại cùng tranh đoạt một người? Dựa vào cái gì? Yêu tinh này rốt cuộc có mị lực gì? Lại khiến hai người đàn ông chất lượng như vậy mê muội đầu óc?
"Hừ." Trịnh Doanh Doanh không dấu vết hừ lạnh một tiếng, "Có thể vừa quen biết Nam tổng cùng Cửu gia, vị đại sư này thật sự rất có thân có phận."
Cô cười cười không để giám đốc đài nhìn ra suy nghĩ của mình, nhàn nhạt nói, "Giám đốc, ngài mời cô ấy là nhìn mặt mũi Nam tổng hay Cửu gia vậy?"
Giám đốc đài dù sao cũng lăn lộn mấy chục năm, sao không nghe ra ý châm chọc của cô.
Nhưng Trịnh Doanh Doanh không nghĩ tới ông nghe vậy liền đen mặt, "Cô Trịnh, lời này cũng không thể nói như vậy.
Vị đại sư này lúc trước tôi có muốn thỉnh cũng thỉnh không nổi.
Khi thỉnh được người đó tôi mới biết được người đó quen Nam tổng, còn về Cửu gia, người ta là bạn bè mà thôi."
Thái độ của ông đối với Trịnh Doanh Doanh hiển nhiên là có bất mãn, nhưng kỳ thật lời này của Trịnh Doanh Doanh tuy rằng có trắng trợn nhưng ngữ khí lại uyển chuyển, nếu là người khác không nhất định có thể nghe ra gì, mà dù có nghe ra, với địa vị của cô cũng sẽ không nói thêm gì cả.
Mà giám đốc đài không chỉ nói thẳng ra bất mãn, thái độ với cô cũng khinh thường không kém.
Trịnh Doanh Doanh không ngờ giám đốc đài lại không cho cô chút mặt mũi nào như vậy, nhất thời không xuống đài được, liếc nhìn hai chữ "Chỉ Chỉ", hận không thể xé nát bức tường hoa này.
"Cô Trịnh, phòng trang điểm của cô đã chuẩn bị xong rồi, tôi đưa cô qua đó." Giám đốc đài thu liễm, sắc mặt cũng dịu hơn, nhưng ngữ khí khi nói lại cực kỳ bình đạm.
Trịnh Doanh Doanh hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười, "Vậy cảm ơn giám đốc."
Cô tươi cười đưa đẩy khéo léo nhưng trong lòng không biết đã đập không biết bao nhiêu cái bình hoa, xé nát không biết bao nhiêu cây quạt rồi.
Nhìn xem, đây là cái lợi của việc có đại lão chống lưng, không cần biết đó là ai, năng lực như thế nào, chỉ cần chỗ dựa đủ cứng, chỉ hươu bảo ngựa cũng không thiếu người ua theo.
Đây là hiện thực, cô đã sớm trải nghiệm qua không biết bao lần, nếu không phải vậy, khi cô mới vào nghề có nhiều nhân vật dù đã vào đoàn, nếu không nghe lời sẽ bị cướp đi, chỉ có thể đổi sang vai phụ hoặc pháo hôi, hoặc trực tiếp rời đi, một đồng cũng không nhận được.
Đây là hiện thực.
Trịnh Doanh Doanh ôm một bụng tức giận đi vào phòng trang điểm.
Vu Tư Điềm một sao nữ khác đã ở trong phòng.
Nếu là bình thường, Trịnh Doanh Doanh không thích dùng phòng trang điểm chung, nhưng diện tích phòng này rất lớn lại chỉ có hai người, điều kiện cũng tương đối thoải mái, Hơn nữa dù sao đây cũng là đài truyền hình đế đô, không thể tuỳ hứng, ít nhiều vẫn phải nhịn xuống.
"Chị Trịnh, chị đến rồi à." Vu Tư Điềm người cũng như tên, nụ cười ngọt ngào, miệng cũng ngọt ngào, bất kỳ ai ở cùng cô cũng đều đặc biệt vui vẻ.
Đây cũng là lý do Trịnh Doanh Doanh có thể đồng ý việc chung phòng trang điểm với cô, quan hệ hai người vẫn luôn thân thiết như chị em.
"Ừ." Trịnh Doanh Doanh cười cười, "Em trang điểm xong rồi à?"
"Chưa đâu." Vu Tư Điềm rất vui vẻ lôi lôi kéo kéo cô, ánh mắt toả sáng lấp lánh, giống như thấy chuyện gì hiếm lạ lắm.
Trịnh Doanh Doanh thấy lạ, ngày thường Vu Tư Điềm thấy cô thì sẽ khen cô một lượt từ đầu tới chân, nhưng hôm nay lại giống như đang gấp muốn kể ngay chuyện gì vậy.
"Chị Trịnh, chị nhìn thấy căn phòng trang điểm phía cuối chưa?" Vẻ mặt Vu Tư Điềm đầy bát quái.
"Không có, sao vậy?" Trịnh Doanh Doanh nhàn nhạt nói, vừa đánh phấn.
"Đẹp lắm á, như phòng tổng thống vậy, chị nói ai khủng đến mức có thể dùng phòng trang điểm lộng lẫy đến vậy chứ." Vu Tư Điềm nói liên hồi.
"Sầm ảnh đế?" Trịnh Doanh Doanh không để ý, Sầm ảnh đế tuy trẻ tuổi nhưng xuất thân sao nhí, tư lịch rất cao, dùng phòng xa hoa như vậy, cô không có dị nghị gì, Vu Tư Điềm càng sẽ không.
"Sầm ảnh đế dùng phòng sát bên chúng ta cơ, em nói là phòng sát phòng Sầm ảnh đế á." Vu Tư Điềm