Thấy vẻ mặt tái nhợt vì hoảng sợ của mọi người, Cửu gia bỗng nhiên nở nụ cười.
"À? Tôi chỉ đùa chút điều hoà không khí ấy mà, không ngờ mọi người lại bị doạ thành như vậy."
Biểu hiện của hắn rõ ràng vui vẻ xen lẫn hơi xấu hổ, nhưng đi kèm với gương mặt cao ngạo bẩm sinh của hắn, làm mọi người nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa răng.
MC giận mà không dám nói gì, khoé miệng giật giật mãi mới cố nặn ra được nụ cười.
Thương Chân Tử tức giận liếc mắt trừng hắn một cái, "Ha, ngại quá, chẳng buồn cười tí nào."
Cửu gia bĩu môi, ôm vai Lục Chỉ, "Có Chỉ Chỉ ở đây, mấy người còn sợ cái gì?"
"Phải không Chỉ Chỉ?" Cửu gia cúi đầu mỉm cười nhìn Lục Chỉ, lại thấy sắc mặt Lục Chỉ nghiêm trọng.
Lục Chỉ là ai? Núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không run mi nhíu mày, lúc này thế nhưng sẽ lộ ra loại sắc mặt này! Sự kiện vừa rồi cũng chưa đủ khiến Cửu gia lo nghĩ, nhưng biểu tình này của Lục Chỉ lại làm tâm hắn trùng xuống.
"Chỉ Chỉ?"
"Có lẽ, chúng ta thật sự bị nhốt trong ảo cảnh cũng không chừng, mọi người không phát hiện bên ngoài đặc biệt yên tĩnh sao?" Lục Chỉ buồn bã nói.
Tâm mọi người trùng xuống, cẩn thận nghe ngóng bên ngoài trường quay, quả thật không nghe thấy tí âm thanh nào, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Lục Chỉ bỗng nhiên thu hồi nụ cười, ngẩng đầu nhìn mọi người, "Hơn nữa, mọi người có thể xác định......"
Mọi người bị cậu ảnh hưởng, thần kinh căng thẳng nảy tưng tưng tưng.
"Xác định người trước mặt mọi người là tôi sao, thật sự là tôi sao?"
Người khác có sợ hãi thế nào cũng không có việc gì, vì còn có cao nhân Lục Chỉ, nhưng Lục Chỉ lại nói như vậy......!Sắc măt Cửu gia tái nhợt, nhanh chóng buông vai cậu ra, run run mi cẩn thận quan sát đánh giá Lục Chỉ.
"Ha ha ha ha ha." Lục Chỉ bỗng nhiên cười ha ha làm mọi người cứ như đang ngồi tàu lượn trồi lên sụt xuống.
"Tôi nói giỡn nha ~" Lục Chỉ cười nói, chớp chớp cặp mắt to nhìn Cửu gia, "Tôi còn tưởng anh không sợ nữa chứ."
Cửu gia hít sâu một hơi, cả buổi trời mới áp xuống ngọn lửa giận trong lòng, ép ra một nụ cười, "Chỉ Chỉ, em học hư rồi."
Ninh Tước bật cười, lắc lắc đầu, ánh mắt sủng nịch, hai cái kẻ dở hơi này.
Thương Chân Tử hạn hán lời, "Con nói này sư phụ, cả Cửu gia nữa, giờ là lúc chơi đùa à?"
"A, thật xin lỗi." Lục Chỉ ngoãn ngoãn xin lỗi.
Nhìn đôi mắt to trong vắt ngập nước, hắn lập tức đầu hàng, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, sư phụ, con không nói ngài đâu, ngài tiếp tục ạ."
"Hừ." Cửu gia khinh thường nhìn hắn, đúng là không có nguyên tắc.
Hắn cẩn thận ngẫm lại, tim mình thiếu chút nữa cũng bị cậu doạ cho lỡ nhịp.
Mà động tác vừa rồi của Lục Chỉ thật sự đáng yêu quá xá trời đất, kích thích quá, kích thích quá.
"Không cứu được." Ninh Tước lắc lắc đầu.
"Sao lại thế, Chỉ Chỉ?" Cửu gia hỏi.
Nói thật mọi người ai cũng khó hiểu, người này nếu đã chết từ lâu vậy sao lúc nãy còn sống sờ sờ đứng đó.
"Đổi hồn, luyện loại tà thuật này thành công có thể tuỳ ý đổi hồn phách của mình tới bất kỳ vật chết nào, Mục Tam này chỉ là một thi thể, mà cái lồng chim kia, nếu tôi đoán không sai hẳn cũng là một con chim chết."
Những người khác không dám bước lên, Ninh Tước đi lại xốc miếng vải đen lên, quả nhiên là một cái xác chim, đứt một cánh thiếu một chân, hiển nhiên đã chết từ lâu.
"Vậy âm thanh lúc đầu là phát ra từ con chim này?" Ninh Tước phản ứng cực nhanh, "Vậy vì sao Mục Tam lại cười."
Thương Chân Tử nghe thấy những lời này nháy mắt cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Hắn nhìn Lục Chỉ, chỉ thấy cậu nhàn nhạt nói, "Người có bảy hồn sáu phách, hắn đã luyện đến mức độ có thể phân tách phách, bởi vì chỉ có một phách cho nên Mục Tam nhìn rất ngốc, chỉ có thể bị bảy hồn năm phách trong con chim chết kia khống chế."
"Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!" Thương Chân Tử nhịn không được che mặt, "Mấy cậu là người ngoài nghề không thể hiểu được việc tu luyện đến mức độ này khủng bố nhường nào đâu."
Sắc mặt Thương Chân Tử tái nhợt, cả người lung lay sắp ngã.
Đại sư phong thuỷ của cả một thế hệ, nhân vật đứng đầu của Hiệp hội Phong thuỷ, bởi vì sợ hãi mà lộ ra thần sắc thất thố như vậy, quả thực chưa từng được chứng kiến.
Ngay cả Cửu gia cũng cẩn thận hơn, "Thương Chân Tử, ông làm sao vậy?"
"Tôi......" Thương Chân Tử nói không nên lời, đó là một cái cảm giác bị xoáy cuốn trong sợ hãi, không thể nào giãy giụa thoát ra, hắn cảm nhận được sự bất lực từ tận sâu thẳm.
"Thương Chân Tử, đừng sợ."
Thương Chân Tử ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Lục Chỉ, nghe thấy cậu nói câu "Đừng sợ" liền nắm đầu lôi suy nghĩ mới ló ra về, tâm cũng dần dần ổn định lại.
"Sư phụ......" Thương Chân Tử không biết nên nói gì, Lục Chỉ có thể đối phó loại người này không? Giờ phút này hắn thế nhưng dao động, thậm chí hắn không muốn để Lục Chỉ gặp lại loại chuyện này, quá nguy hiểm, thật sự quá nguy hiểm.
"Đừng sợ, tuy rằng hắn nấp trong bóng tối nhưng cũng chẳng có gì phải sợ cả." Lục Chỉ nhàn nhạt cười nói, giống như chuyện này thật sự chỉ là chuyện nhỏ.
"Nói tới đây, tôi muốn hỏi vì sao lúc nãy Mục Tam lại ngã xuống? Em thôi miên lại người đứng sau hắn?" Ninh Tước vẫn giữ vững phương thức tư duy cũ của hắn, không cách nào lý giải được thế giới mơ hồ của bọn họ.
"Không có." Lục Chỉ nhún vai, "Tôi cái gì cũng không làm, do hắn bị phản phệ thôi."
"Phản phệ?" Ninh Tước khó hiểu, "Đây là nguyên lý gì?"
Thương Chân Tử hít sâu một hơi, "Hắn bị sư phụ làm cho phản phệ?"
Lục Chỉ gật đầu.
Ninh Tước thấy hắn chỉ lo khiếp sợ, nhịn không được hỏi, "Này ông bạn, giải thích tí đi nào."
Sắc mặt Thương Chân Tử cũng giãn ra ít nhiều, thậm chí có chút vui mừng, "Không hổ là sư phụ."
Hắn cảm khái trước một câu, sau đó nói với Ninh Tước, "Người sau màn kia hạ ảo thuật với sư phụ, năng lực không đủ để tác động đến mệnh cách của sư phụ nên bị phản phệ."
Hắn cười lạnh một tiếng, trong giọng nói nồng đậm khinh thường.
"Đúng là không biết sống chết, dám hạ ảo thuật với sư phụ, tựa như châu chấu đá xe, ngu xuẩn như nhau, lần này phỏng chừng tên đó hao tổn không ít tu vi