Hứa Mộng đang lướt Weibo.
Cô nhấn tay vào hastag #Giản Ngôn Tây. Người theo dõi, đây hiện tại là chủ đề nóng trên mạng, nháy mắt hiện lên vô số tin tức, trong đó bình luận rất nhiều, có một tài khoản là [Phạm Vi Bên Ngoài] gửi một cái video. Cái video này lần trước Hứa Mộng đã thấy, cho nên cô trực tiếp bỏ qua, đi tìm người trong cuộc mới vừa cập nhật weibo - Giản Ngôn Tây, sau đó mới lướt xuống phần bình luận:
"Giản Ngôn Tây, mau cút khỏi vòng giải trí.""Con chó Giản Ngôn Tây mau cút xa một chút, đừng làm ảnh hưởng đến Mục Mục nhà chúng tôi.""Cmn. Thực buồn nôn. Đồng tính luyến ái thì thôi đi, còn dám theo dõi Mục Mục, đồ biến thái.""Lúc trước Mục Mục cùng anh ta ở một chỗ đã cảm thấy anh ta rất hèn mọn. Mục Mục bay một mình chắc cũng vì ghê tởm loại người như anh? Cmn, quả thật là có bệnh mà, bán mông kiếm được rất nhiều hợp đồng có phải không? Vậy mà còn dám tơ tưởng Mục Mục, anh nghĩ Mục Mục nhà bọn tôi ăn không ngồi rồi sao?""Cút ra khỏi ngành giải trí. Cút ra khỏi ngành giải trí. Cút ra khỏi ngành giải trí."Hứa Mộng lướt xuống mấy cái nữa, mấy phút sau không khỏi líu lưỡi. "Có nghiêm trọng như vậy không?"
Đúng lúc có một vị khách tới tính tiền, nhìn thấy Hứa Mộng vừa cầm điện thoại xem, vừa bình luận, thuận miệng hỏi. "Chuyện gì nghiêm trọng?"
Hứa Mộng nhanh chóng đặt điện thoại xuống, tiếp nhận giỏ mua sắm ở trên tay vị khách đó, nói."Chính là sự kiện Giản Ngôn Tây theo dõi bị đào ra vào hai ngày trước." Hứa Mộng ngẩng đầu, mới phát hiện vị khách đến tính tiền là một người trẻ tuổi, đẹp trai.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì chàng trai trước mặt đeo một cái khẩu trang màu đen, che đi hơn nửa khuôn mặt, bởi vì bị cảm nên giọng anh ta khàn khàn. Khi cởi mũ lộ ra cái trán trắng nõn, cả người tươi sáng, lông mi vô cùng dài, đôi mắt rất to, ánh mắt ôn nhu mang theo vài tia tò mò chăm chú nhìn Hứa Mộng, làm cho người ta muốn vuốt nhẹ lên cái vết nhăn trên mi tâm.
Hứa Mộng hơi đỏ mặt, nội tâm hiện lên vài tia tiếc nuối, nếu có thể nhìn thấy cả khuôn mặt của anh ta thì tốt biết bao, nhất định là đẹp trai chết người. Cô ho khan một tiếng, ngăn lại chuyện bậy bạ mình đang nghĩ trong đầu. "Hai ngày trước trên Internet có một người tung lên video Giản Ngôn Tây theo dõi Mục Sinh, sau đó vị bạn học năm cấp 3 của Giản Ngôn Tây vạch trần chuyện cậu là đồng tính luyến ái. Hiện tại trên Internet đều đang làm lớn, nói Giản Ngôn Tây thực ra đã yêu thích Mục Sinh từ lâu, còn nói trước đó hai người không hợp tác nguyên nhân là do Giản Ngôn Tây quấy rối Mục Sinh."
Chàng trai cười cười, lấy ví tiền từ trong túi ra. "Chuyện đồng tính luyến ái bị đồn thổi, đối với nghệ sĩ là một chuyện gây tổn thương vô cùng lớn."
Âm thanh cũng rất êm tai. Có một chút khàn khàn lại mang theo vài điểm trầm thấp. Anh anh anh, nội tâm Hứa Mộng gào thét ầm ĩ nhưng bên ngoài lại duy trì vẻ mặt bình tĩnh. "Đúng vậy, bây giờ fan của Mục Sinh cũng tẩy chay mấy hoạt động của Giản Ngôn Tây, muốn đuổi anh ấy ra khỏi giới giải trí ---- tổng cộng 97 đồng, cảm ơn."
Chàng trai lấy ra tờ 100 đồng đưa cho Hứa Mộng.
Anh ta không hỏi nữa, cúi đầu im lặng nhìn động tác của Hứa Mộng, lông mi dài cụp xuống, tựa hồ không quan tâm sự hỗn loạn của giới giải trí, mà tim Hứa Mộng lại đập rộn ràng như trống, muốn cùng anh ta nói thêm một hai câu, cô một bên tìm tiền lẻ, một bên nói. "Chuyện này cũng đã xảy ra 3 ngày, Giản Ngôn Tây vẫn một mực không giải thích, chắc chuyện này là sự thật a. Aiz, thật đáng tiếc, kỳ thực Giản Ngôn Tây lớn lên rất dễ nhìn."
Chàng trai nhíu mày. "Cô là fan của cậu ta à?"
Hứa Mộng đem túi đựng đồ đưa cho chàng trai, có chút ngượng ngùng nói. "Là người qua đường yêu thích vẻ đẹp thôi."
Chàng trai nháy mắt mấy cái, tâm tình bỗng chốc tốt lên, nói. "Vậy thì mong cậu ta vượt qua được trận sóng gió này."
"Cảm ơn." Hứa Mộng ngượng ngùng nói.
Cô đứng trước quầy thu ngân, nhìn chàng trai khoác áo màu đen đi ra khỏi siêu thị, bóng lưng vững vàng, thần xui quỷ khiến, không biết cô lấy đâu ra dũng khí lớn tiếng gọi chàng trai lại. "Này soái ca."
"Chuyện gì vậy?" Chàng trai dừng bước, xoay đầu lại, nghi hoặc nhìn Hứa Mộng.
"Kia, cái kia..." Hứa Mộng khẩn trương đến nói không nên lời, chỉ cái túi màu trắng trên tay chàng trai, nói. "Nếu như anh bị cảm, vậy thì ăn ít mì gói thôi." Lúc cô tính tiền, liền phát hiện anh chàng đẹp trai này mua gần mười gói mì tôm khác nhau, ăn uống như vậy sẽ không tốt cho cơ thể. Trong phút chốc giống như gặp ác mộng, liều mạng nói câu này với người kia. Hứa Mộng trong lòng ưm một tiếng, hận không có một cái lỗ để cô chui xuống, nguy rồi nguy rồi, anh đẹp trai kia nhất định là thấy cô rất kỳ quái.
Chàng trai sững sờ, đại khái cũng không nghĩ tới chuyện Hứa Mộng gọi mình quay lại là vì chuyện này, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó mới cười nói. "Được. Tôi nhất định sẽ ăn ít mì tôm lại. Cảm ơn." Vừa nói vừa nháy một bên mắt, đôi mắy cong lên, ý cười lan xuống cả đuôi lông mày.
Hứa Mộng ngơ ngác nhìn nụ cười kia, sắc mặt đột nhiên đỏ lên!
Cậu ta nói cảm ơn cô!
A a a! Hứa Mộng kích động lấy hai tay ôm mặt mình.
Giản Ngôn Tây cũng không nghĩ tới chuyện mỗi lần ra khỏi cửa đi mua đồ đều làm trái tim của mấy cô gái trẻ xao động như vậy, mà cậu cũng không có tâm tình để ý thứ này, tối hôm qua Giản Ngôn Tây còn đang ở trong cung điện xa hoa lộng lẫy, tổ chức tiệc mừng thọ, bởi vì Thái tử dâng lên một phần lễ vật vừa ý mà Giản Ngôn Tây uống quá chén, sáng sớm ngày hôm sau Giản Ngôn Tây thấy mình xuyên đến 2000 năm sau, từ long sàng trong Bắc Yến cung tới chiếc giường trong gian nhà trọ ở thế kỷ 21, thân phận từ hoàng đế đứng đầu một nước bỗng chốc biến thành cái bình hoa đầy tai tiếng trong giới giải trí.
Thử hỏi tại dưới tình huống này, ai có thể cao hứng nổi?
Giản Ngôn Tây vô cùng tức giận, đen mặt ở trong khu nhà trọ chật hẹp này một ngày, buổi tối đói bụng nhịn không được mở tủ lạnh ra, ngay cả nửa mẩu bánh mì cũng không có, cậu chỉ có thể thu lại tâm tình không thoải mái của mình, hạ thấp bản thân đắt giá của mình để sử dụng khối thân thể hoàn toàn xa lạ này xuống dưới siêu thị cách đó không xa để mua chút đồ ăn, khi trở lại nhà trọ, hoàng hôn đã đổ bóng, cậu lấy chìa khóa ra mở của phòng, trong phút chốc nhận ra một vài điểm kỳ lạ —— trong phòng có người.
Cậu ngẩng đầu, phòng khách vẫn tối tăm như cũ, không ai bật đèn lên, thông qua ánh sáng ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy được một người đang ngồi trên ghế salon. Giản Ngôn Tây mở đèn, đúng như dự đoán, phát hiện người tới chính là người đại diện của thân thể cậu đang dùng, tên là Lương Văn Thanh.
Lương Văn Thanh đi làm chưa được bao lâu, Giản Ngôn Tây là nghệ sĩ đầu tiên hắn dẫn dắt, gương mặt baby khiến cho hắn thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi. Đương nhiên, trên thực tế tuổi của hắn cũng không lớn, chỉ khoảng hai ba mươi tuổi mà thôi, nhìn thấy Giản Ngôn Tây trở về, trong mắt hắn lóe lên một tia hổ thẹn. "Ngôn Tây, cậu về rồi."
"Ừm" Giản Ngôn Tây thả túi xuống, khóe miệng như có như không nở một nụ cười, hỏi. "Làm sao vậy?"
Lương Văn Thanh ngẩn người. "Cậu...Cậu vẫn ổn chứ?" Vì cái gì mà hắn cảm giác bầu không khí này không giống với mọi ngày. Trước đây Giản Ngôn Tây trầm mặc ít nói, cả người lẫn khí chất đều vô cùng âm u, tối tăm, Lương Văn Thanh còn tưởng xảy ra chuyện như vậy, Giản Ngôn Tây sẽ càng thêm suy sụp tinh thần, không nghĩ tới chuyện người này không bị ảnh hưởng chút nào, trái lại cả người đều toát lên vẻ trầm ổn, ôn hoà. Chuyện
gì xảy ra thế này? Lương Văn Thanh không dám tin tưởng vào hiện thực, nội tâm khiếp sợ biểu hiện rõ trên mặt.
Giản Ngôn Tây thấy được nhưng không có miễn cưỡng bản thân mình phải mô phỏng theo y hệt nguyên chủ
(ý em thụ là chủ của thân thể hiện tại của em ấy), lần thứ hai hỏi Lương Văn Thanh. "Muộn như vậy anh đến có chuyện gì không?"
Nói tới chuyện chính, Lương Văn Thanh có chút khó chịu cúi đầu,cũng không nghĩ đến chuyện tính cách Giản Ngôn Tây thay đổi nữa, nói. "Tôi gặp mặt đạo diễn Trương bàn về «Ám sát»"
"Bọn họ hủy hợp đồng?" Trong dự liệu, Giản Ngôn Tây nhíu mày một cái. "Không sao đâu anh Văn, em sớm đã đoán được chuyện này rồi."
Lương Văn Thanh cụt hứng. "Tôi thật sự không thể hiểu được, không phải chỉ là tin đồn bị đồng tính luyến ái thôi sao? Bọn họ thực quá đáng."
"Còn có chuyện theo dõi nữa." Giản Ngôn Tây dựa theo ký ức của nguyên chủ, nhắc nhở hắn.
"Đó là giả!" Lương Văn Thanh giận dữ nói. "Hôm đó tôi nghe rất rõ, rõ ràng là Mục Sinh hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, cũng là hắn nói cậu và hắn mới tách ra không lâu, không thích hợp đi cùng nhau, cho nên yêu cầu cả hai một trước một sau hành động. Dân tình trên mạng thấy video liền phỏng đoán lung tung, thật không biết ra làm sao."
"Con người ngu xuẩn thì không cần để ý."
Hành động an ủi của Giản Ngôn Tây ngược lại khiến Lương Văn Thanh càng thêm áy náy, nói. "Cũng đều là tại tôi, nếu như đổi lại là người đại diện khác, có kinh nghiệm nhiều hơn, nhất định sẽ dẹp yên được vụ này. Tôi quá vô dụng, không có năng lực cũng không có tài nguyên tốt."
"Không thể nói như vậy, nhân vật nam thứ trong « Ám sát » không phải là anh giúp tôi giành được sao?" Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Giản Ngôn Tây biết người đại diện này thời gian tiến vào giới giải trí vô cùng ngắn, hơn nữa tính cách cũng đơn thuần, đừng nói có kinh nghiệm, ngay cả một khía cạnh của giới giải trí Lương Văn Thanh cũng chưa từng đụng đến. Mà chuyện hắn có thể vừa vào Tinh Hải đã trực tiếp được dẫn dắt nghệ sĩ cũng một phần là do bối cảnh của Lương thị chống lưng cho hắn.
Dù dùng hết kỹ năng diễn xuất của mình, có thể đoạt được một vai trong bộ phim có kinh phí đầu tư lớn như «Ám sát», lại còn là nam thứ, một nửa là dựa vào gương mặt của cậu, nửa còn lại là dựa vào Lương Văn Thanh.
Lương Văn Thanh thở dài một hơi, lại nghĩ tới lời đạo diễn Trương nói với hắn tối nay, hắn có chút do dự nhìn Giản Ngôn Tây, không biết có nên hỏi cậu hay không?
Tối hôm nay hắn đi tìm đạo diễn Trương, khẩn cầu hồi lâu đạo diễn Trương cũng không có nói lời nào, quyết tâm muốn cùng Giản Ngôn Tây hủy hợp đồng. Cuối cùng là do Lương Văn Thanh quấn lấy không buông, không có biện pháp nào, bất đắc dĩ nói, hủy hợp đồng cũng không phải do một mình đoàn làm phim « Ám sát » đồng ý, bên kia Tinh Hải cũng biết, hơn nữa còn vô cùng tán thành chuyện này. Sao chuyện này lại xảy ra? Giản Ngôn Tây chính là nghệ sĩ ký kết hợp đồng với Tinh Hải cơ mà.
Lương Văn Thanh ban đầu không tin, nhưng nghĩ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, lại có chút hoài nghi. Dù sao giải trí Tinh Hải cũng là một trong số công ty lớn đứng đầu trong ngành giải trí của nước Z. Lần này giải quyết chuyện của Giản Ngôn Tây, chỉ có thể dùng ba từ để hình dung - quá nghiệp dư.
Ban đầu khi thấy video lan truyền trên Internet, Lương Văn Thanh nhanh chóng gọi điện thoại cho công ty, mà công ty lại hoàn toàn không muốn cùng Sina Weibo bàn bạc, ngăn cản video tiếp tục truyền bá. Sau đó bạn cấp 3 của Giản Tây Ngôn lại đăng weibo nói Giản Tây Ngôn là đồng tính luyến ái, còn tải lên thư tình chứa chữ viết của Giản Tây Ngôn để chứng minh, công ty cũng không có bất kỳ hành động nào, thậm chí còn không một lời giải thích hay thành minh. Chuyện gì Tinh Hải cũng không làm nên mọi chuyện mới kéo dài như vậy, hai ngày sau, internet đã hoàn toàn đứng chung chiến tuyến, phê phán Giản Ngôn Tây, đổ hết mọi tội lỗi cho cậu, một cái là tên biến thái theo dõi người khác, một cái là tên đồng tính luyến ái quấy rầy người khác.
Đây là chuyện không phù hợp với lẽ thường.
Đạo diễn Trương nói là vì Giản Ngôn Tây đắc tội với phía trên của Tinh Hải, cho nên mới bị công ty bỏ rơi. Lương Văn Thanh nghĩ tới đây mặt liền biến sắc,
cảm thấy mình cần phải làm sáng tỏ vấn đề này, nếu như suy đoán của đạo diễn Trương là chính xác, có thể chuyện gì Giản Ngôn Tây cũng không biết. Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, tình thế vô cùng bất lợi. Lương Văn Thanh nghĩ tới đây cũng không dám chậm trễ thêm, gấp gáp hỏi Giản Ngôn Tây. "Ngôn Tây, cậu có biết mình đã từng đắc tội với ai ở bên trên Tinh Hải không?"
Giản Ngôn Tây từ trong trí nhớ của nguyên chủ cũng biết chuyện này, hai tay đan vào nhau, thản nhiên nói. "Không sai, trước kia tôi cùng người bên trên Tinh Hải từng có quan hệ."
Lương Văn Thanh khiếp sợ, vội vội vã vã hỏi: "Thật sự có chuyện đó??? Sao tôi lại không biết, là ai?"
"Chuyện này phát sinh vào nửa năm trước, lúc tôi và Mục Sinh vẫn còn chưa tách ra, anh cũng chưa phải người đại diện của tôi. Đương nhiên cũng sẽ không biết."
Lương Văn Thanh cắn răng. "Xem ra lần này chính là hắn hại cậu thành bộ dáng này? "
"Không chỉ như vậy." Giản Ngôn Tây co cặp chân thon dài của mình lại, trên mặt lộ ra nụ cười gằn. "Trừ hắn ra còn có Mục Sinh."
Ván cờ lần này, là tên kia cùng Mục Sinh đồng thời bày ra, mà chủ của cơ thể này cũng như ý nguyện của bọn họ, một cước đạp xuống, ngã tan xương nát thịt, thậm chí còn thêm cả tính mạng của mình.
Giản Ngôn Tây nhớ tới nguyên chủ uống thuốc ngủ tự sát, tâm tình lúc đó vô cùng thống khổ, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Rất tốt, Mục Sinh tên đàn ông giấu mặt ở phía sau, các ngươi đã thành công gây ra sự chú ý cho trẫm.
Một cái mạng, nợ máu trả bằng máu, hẳn là rất công bằng.