Ai là hung thủ?
Ai giết tôi?
Vì ai mà tôi mới chết?
Sau khi scandal theo dõi xảy ra 3 ngày, tôi tỉ mỉ tính, tổng cộng có 6321 lá thư, bảo tôi cút khỏi giới giải trí có 2900 lá, nguyền rủa cả nhà của tôi nên xuống địa ngục, đời này thành kỹ nữ, đời sau thành chó lợn có 1737 lá, còn có những phong thư khác toàn lời nhục mạ tôi không muốn nhắc tới, tổng cộng 326 lá thư.
Kinh ngạc sao? Tập mãi cũng thành quen.
Tôi run rẩy rơi lệ, không khống chế được, từng lần từng lần khẩn cầu, dù cho chỉ có một người duy nhất ủng hộ tôi cũng được.
Lúc trước không phải có nhiều người nói yêu thích tôi sao?
Các người ở đâu?
Không có ai, một người cũng không có.
Mọi người ở trên Internet nói những lời thương tổn người khác, đặt điện thoại di động xuống lại bắt đầu lo cho cuộc sống của mình, vó những người đi ăn, có những người đi mua áo khoác mà mình thích, có người cùng người yêu dắt tay, hôn môi, ôm ấp, giống như đã quên đi bản thân mình độc mồm, dữ tợn như thế nào.
Internet quá rộng, khoảng cách của chúng ta quá xa, các người có phải là đã quên, những lời nguyền rủa ấy gây tổn thương bao nhiêu cho một người đang sống sờ sờ ở đó.
Tôi làm cái gì? Tôi đã làm cái gì? Sao các người muốn tôi đi chết, tại sao các người muốn tôi từ bỏ sự nghiệp mà tôi thích, tại sao lại liên lụy tới anh em bạn bè tôi?
Tác động của lời nói lớn đến thế nào, các người có thể tưởng tượng sao? Cây đao kia tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, các người không nhìn thấy sao?
Có lẽ vì bạn trai của bạn buổi sáng nói bạn mập, bạn có thể bắt đầu hoài nghi cuộc đời mình, cũng bắt đầu suy nghĩ xem bạn trai có chán ghét mình không, mà ngược lại, khi bạn có được cây đao ghi tên "ngôn ngữ" ấy, bạn lại sử dụng trắng trơn, không kiêng dè.
Lòng người nhỉ bé, yếu ớt, các người không để tâm à?
Tôi cẩn thận, vô tội, các người cung không quan tâm, đúng không?
Các người tội ác tày trời nhưng lại chẳng hay biết gì.
Thế giới này quá khoan dung với các người rồi, chính các người cũng từng tha thứ cho sai lầm người khác phạm phải, nhưng 1284 phong thư chửi rủa kia, tôi sẽ vĩnh viễn nhớ trong lòng, cũng sẽ không bao giờ tha thứ.
Tôi sẽ mãi mãi nhớ tới, sáng ngày 9 tháng 10, tôi run rẩy đem lượng lớn thuốc ngủ nhét vào miệng mình, sau đó yên tĩnh mà ngủ.
Trong gian phòng nồng nặc mùi chết chốc, tôi vừa lạnh lùng lại điên cuồng mong chờ cái chết đến với mình.
Tôi tận mắt nhìn thấy cặp mắt kia nhắm lại, sau đó lại mở ra. Thần chết vừa nắm lại buông tôi ra.
Tôi lạnh lùng, kiêu ngạo, xem thường những người muốn giết tôi, xem tôi như con kiến hôi. Nợ này, tôi sẽ từ từ trả.
Xin các người hãy nhớ, chính mình từng là một tên hung thủ giết người.
———END———
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Hứa Thích Nam lau mặt một cái, ánh mắt có chút mơ hồ. "Mẹ nó..."
Lương Văn Thanh sắp khóc đến nơi, chực chờ nghẹn ngào thành tiếng. "Oa oa oa, xin lỗi Ngôn Tây, khi ấy tôi không đủ quan tâm đến cậu. Oa oa..."
Chẳng trách buổi tối hôm ấy, lúc đi tìm Ngôn Tây, hắn đã cảm giác có cái gì không đúng, hóa ra là tự sát, không trách bây giờ cậu ấy thay đổi như vậy. Giản Ngôn Tây bất đắc dĩ nhìn Lương Văn Thanh nước mắt giàn dụa, bất động thanh sắc lùi lại một bước, nói. "Hiện tại tao đã giải thích rõ ngọn ngành. Tổng giám đốc và Văn ca bắt đầu chuẩn bị đi."
Lương Văn Thanh lập tức bị dời đi lực chú ý, xoa xoa hai mắt đỏ bừng nói:"Chờ bài weibo này được 3 tiếng, chúng ta sẽ bắt đầu hành động."
14h30", bài Weibo của Giản Ngôn Tây đã đăng được hơn 40 phút nhưng bình luận bên dưới lại chỉ lác đác có vài người.
Chuyện này quả thực là một loại chuyện cười, hai ngày trước một cái weibo của cậu không tới 10 phút đã có ít nhất 1 vạn người cmt, mà bài đăng weibo cuối cùng này lại yên ả đến lạ, khiến người ta muốn cười cũng không cười nổi.
Ai có thể nghĩ tới, Giản Ngôn Tây lại lớn mật như vậy?
Lúc trước chuyện theo dõi rồi chuyện đồng tính luyến ái, cư dân mạng vô cùng náo nhiệt, trên Internet đổ dồn về một bên, lạnh lùng trách cứ Giản Ngôn Tây. Mà bây giờ, Giản Ngôn Tây đăng cái Weibo này, dĩ nhiên là ám chỉ bọn họ.
Từ hai ngày trước, Giản Ngôn Tây đăng Weibo đầu tiên, trong bọn họ có không ít người chửi rủa Giản Ngôn Tây, như bây giờ không phải là đang tự vả vào mặt sao.
Làm như vậy có lợi ích gì?
Mục Sinh nghĩ mãi không ra, chăm chú nhìn điện thoại di động đến nỗi hai mắt đỏ bừng, người đại diện tên Triệu Đại Đồng hừ lạnh một tiếng. "Đang không biết đối phó cậu ta như thế nào, cậu ta lại tự nhảy xuống hầm. Quả nhiên là ngu vẫn hoàn ngu."
"Lẽ nào cậu ta thực sự muốn rút khỏi giới giải trí sao?" Mục Sinh không nghe Triệu Đại Đồng nói, tự lẩm bẩm suy đoán một hồi, nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Giản Ngôn Tây ngày ở CLB Vương Tước, vội vàng lắc đầu nói. "Không thể, cậu ta không biết..."
Cái ánh mắt đó tuyệt đối không phải là ánh mắt vô dục vô cầu, hiện tại trên Internet đều lên tiếng mắng chửi hắn. Mục Sinh cắn răng, che mặt nói. "Đến cùng là cậu ta muốn làm gì? Lẽ nào chúng ta không thể làm gì sao? Chỉ có thể trơ mắt nhìn như bây giờ à?"
"Đừng làm loạn nữa." Triệu Đại Đồng liếc mắt nhìn Mục Sinh một cái. "Vương tổng cũng không cần đi gặp, có nghe hay không?"
"Vậy anh muốn tôi làm sao bây giờ? Tôi khổ cực phấn đấu nhiều năm như vậy, lẽ nào chỉ vì một cái Weibo mà đổ xuống sông xuống biển sao?"
"Bây giờ chuyện gì cậu cũng không thể làm" Triệu Đại Đồng bình tĩnh. "Giản Ngôn Tây có đầy
đủ chứng cứ mới có thể tự tin như vậy. Là do lúc đó cậu không cẩn thận mới để lại nhược điểm, hiện tại hối hận còn có ích lợi gì? Nhưng cũng đừng quá nản chí, đầu tiên cứ im ắng một thời gian đã, chờ khi mọi chuyện đi qua thì nói lời xin lỗi, ai còn có thể nhớ chuyện này cả đời được?"
Nhớ tới nội dung trên Weibo cuối cùng của Giản Ngôn Tây, Triệu Đại Đồng cười lạnh, nói. "Chỉ có Giản Ngôn Tây mới ngu như vậy, bắt cư dân mạng nhận sai? Quả thực là buồn cười."
Ngày đó cư dân mạng nhiệt liệt chống đối, rồi lại nhanh chóng quên đi. Mục Sinh làm sai, họ dùng ngôn ngữ bạo lực trên mạng cũng là sai, vậy thì thế nào?
Không quá mấy tháng, họ sẽ quên sạch sành sanh mọi chuyện, Giản Ngôn Tây rời khỏi giới giải trí, scandal của Mục Sinh cũng sẽ nhạt đi.
Đây chính là quy tắc trên Internet.
Bạn không đồng ý? Vậy thì cút.
Ánh mắt Triệu Đại Đồng lóe lên, nói. "Cậu ta dám nhằm vào cư dân mạng, cứ chờ xem, không đến 30 phút sai, trên Weibo cậu ta sẽ thành tình trạng giống như 1 tháng trước."
"Chúng ta sẽ chờ?"
"Không đơn giản là chờ" Triệu Đại Đồng nói. "Tôi đi liên hệ lão Lưu, châm thêm một cây đuốc."
Lão Lưu là chỗ Triệu Đại Đồng hay hợp tác thủy quân, song phương đều theo nhu cầu, hợp tác đều có lợi. Triệu Đại Đồng lấy điện thoại di động ra, bên kia thật lâu mới có người trả lời. "Này, ai vậy?"
Tim Triệu Đại Đồng thịch một cái, bọn họ đều đã liên lạc lâu, lão Lưu không thể không biết hắn là ai, tại sao lại có thái độ này? Hắn miễn cưỡng đè nén tức giận, nói. "Là tôi, Triệu Đại Đồng."
"À, hóa ra là Triệu ca." Lão Lưu nở nụ cười khoa trương."Lâu rồi không liên lạc, tôi quên mất số cậu, xin lỗi."
"Không có gì. Xế chiều nay Giản Ngôn Tây đăng Weibo, ông xem chưa?"
"Xem rồi, xem xong nước mắt nước mũi đều rơi." Lão Lưu thở dài. "Nhớ lúc đầu mắng cậu ta tàn bạo như vậy, không biết tôi có bao nhiêu tội lỗi,thực sự là nghiệp chướng."
"... "
Cái gì???
Khuôn mặt Triệu Đại Đồng làm vẻ như không thể tin nổi, thậm chí đã bắt đầu hoài nghi cuộc sống này.
Lão Lưu tiếp tục cảm khái nói:"Triệu ca à, nhiều năm như vậy, tôi cũng không phải loại người đó..."
"Lão Lưu" Triệu Đại Đồng không thể tiếp tục kiên nhẫn nữa, đánh gãy lời lão ta. "Ông nói thật cho tôi biết, có phải là ông nhận tiền của Giản Ngôn Tây không?"
"..." Trong nháy mắt, đầu dây bên kia điện thoại liền trầm mặc, lão Lưu lúng túng nở nụ cười. "Không thể nói như thế..."
"Giản Ngôn Tây mời ông, muốn tạo thế cho bản thân sao?" Triệu Đại Đồng cười lạnh. "Cậu ta có mưu đồ gì?"
"Tôi nào biết mưu đồ gì?" Lão Lưu cười haha hai tiếng. "Nhưng mà người anh em, tôi nói cho cậu biết, đừng đi tìm người khác nữa, những người khác dù không nhận tiền của Giản Ngôn Tây, thì họ cũng không giúp anh đâu."
Suy nghĩ trong đầu Triệu Đại Đồng thay đổi thật nhanh. "Cậu ta tìm tới kim chủ nào rồi sao?"
"Không biết tìm có được kim chủ hay không, nhưng người đứng ra tìm tôi chính là người của Hoa Kiệt"
"Hoa Kiệt?" Triệu Đại Đồng kinh hãi. "Cậu ta ký hợp đồng với Hoa Kiệt?"
"Đúng vậy, cho nên không ai nhận việc làm ăn với cậu đâu, có lẽ cậu chỉ có thể tìm một ít người thôi,..."
Triệu Đại Đồng mặt đã tái đen, nhịn bực dọc xuống, nghe lão Lưu nói vài ba câu nữa, sau đó mới cúp điện thoại, quay người nói với Mục Sinh. "Cậu nói cho tôi biết, ngày hôm ấy tại CLB Vương Tước, Giản Ngôn Tây thực sự đã gặp Hàn Thận sao?"
- -
Hàn Triệu Nam vứt chìa khóa xa ra ngoài huyền quan, ánh mắt lướt qua phòng khách, không nhìn thấy người, đầu lắc lắc vài cái mới phát hiện Giản Ngôn Tây đang ngồi ngoài ban công, trong tay đang cầm một quyển sách.
Anh lặng lẽ đi tới, nhìn thấy trang bìa quyển sách dày cộp kia viết bốn chữ «Bắc Yến Bí Sử», không khỏi bĩu môi một cái, nói. "Còn rất có văn hóa?"
Giản Ngôn Tây ngay cả lông mày cũng không động: "Ừm."
"..." Hàn Triệu Nam nghẹn họng, trong nháy mắt không biết nên nói thêm gì nữa.
Giản Ngôn Tây ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh: "Tối hôm qua bảo anh đoán, anh đoán được sao?"
"Đoán được cũng không nghĩ ra lý do tại sao." Hàn Triệu Nam ngồi xuống. "Hứa Thích Nam để cậu làm loạn như vậy sao?"
Giản Ngôn Tây bình tĩnh lật Nhất Hiệt Thư. "Anh nghĩ tôi làm loạn sao?"
"Không phải? Chọc giận cư dân mạng có lợi ích gì với cậu?"
Với cậu đương nhiên là có lợi.
Giản Ngôn Tây nhìn trang sách nho nhỏ, nhướng mày nghĩ, lúc trước ai đem cậu đuổi đi, thì giờ sẽ mời cậu về, không phải rất tốt sao?