Lương Văn Thanh gần đây đã sầu đến chết rồi.
Từ khi Hàn gia nhận về đứa con Hàn Triệu Bách kia, Hàn Triệu Nam không biết thần kinh chập mạch hay gì, cứ ở lì trong nhà Giản Ngôn Tây. Bây giờ đã hơn mười ngày, mỗi ngày hắn tới đón Giản Ngôn Tây đi làm đều sẽ lộ ra ánh mắt chờ mong hỏi hôm nay tiểu tổ tông kia đã đi chưa, nhưng câu trả lời của Giản Ngôn Tây luôn làm hắn thất vọng.
Giản Ngôn Tây thấy ánh mắt ủ rũ của Lương Văn Thanh, bật cười hỏi. "Anh cứ như vậy, muốn thì tự đuổi anh ta đi."
"Vấn đề không phải là tôi muốn hay không." Lương Văn Thanh nói. "Bất luận là nam hay nữ, có máu mủ ruột già gì với cậu hay không, tới ở nhà cậu cũng làm tôi lo lắng, tôi là người đại diện của cậu, muốn đuổi nó đi. Nhưng Hàn Triệu Nam loại này..."
"Loại nào?" Giản Ngôn Tây tràn đầy phấn khởi.
Lương Văn Thanh liếc mắt nhìn cậu, không muốn đem quan hệ nam nữ bừa bãi của Hàn Triệu Nam nói cho cậu nghe, chỉ ho khan một tiếng, nói. "Loại nào cũng không nên. Hơn nữa, bây giờ nó vào Sùng Minh rồi, nếu bị paparazi chụp được cậu và nó đi với nhau, bọn họ muốn viết sao chẳng được."
Giản Ngôn Tây cười. "Không sao đâu. Cái loại tự biên tự diễn ấy, tôi tin anh Văn có thể xử lý được."
Nói rồi cũng không tiếp tục vấn đề này, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Trong lòng cậu tự hỏi bản thân, sao lại để Hàn Triệu Nam ở trong nhà mình? Hàn Triệu Nam đuổi không đi, còn dám dùng thủ đoạn, cậu có thể sử dụng mấy chiêu bài lợi hại đuổi anh đi, nhưng cậu lại không làm vậy.
Khuôn mặt Hàn Triệu Nam và Thái tử Bắc Yến Giản Lâm Uyên giống nhau như đúc, nhất định là có nguyên nhân gì đó. Tính cậu vào đời trước vô cùng kỳ dị, ở trong hậu cung không có phi tần, chỉ có nam sủng, chuyện trong hậu cung cậu cũng không quan tâm, chỉ đặt tâm tư vào triều chính, tình cảm đối với Thái tử không hờ hững cũng không mặn nồng. Dừng lại ở chuyện dạy dỗ, tình cảm cha con cũng chẳng có.
Sau khi xuyên đến hiện đại, thấy một người rất giống Thái tử, cậu để ý là điều hiển nhiên, mà theo lý cũng nên dừng ở đây thôi, những chuyện khác vốn dĩ không nên xảy ra, nhưng từ khi nào cậu đã để Hàn Triệu Nam tự do đi lại trong nhà?
Quả thực là khó bề tin tưởng.
Bây giờ nghĩ lại, lúc hai người họ mới gặp nhau là ở Vương Tước, sau đó mới thân quen hơn một chút, cũng coi như anh giúp cậu không ít việc, tuy rằng mấy chuyện đó đều không cần thiết, sau đó lại nói với cậu để khoe công, nói tóm lại, cũng rất tốt bụng.
Sắc mặt Giản Ngôn Tây tối sầm lại, nhớ tới mấy ngày trước, lúc Hàn Triệu Nam biết được chuyện của Hàn thị và Ân thị, bộ dáng con chó con ngu ngốc biến mất không còn dấu vết, tinh thần bắt đầu sa sút, cậu còn cho rằng anh bị bệnh trầm cảm giống Ân Tố, may là Hàn Triệu Nam kịp thời điều chỉnh, không là Giản Ngôn Tây lại phải đánh người.
Còn có một đám người Hàn gia... Nghĩ tới đây, Giản Ngôn Tây cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn phố xa tấp nập ngoài cửa sổ.
Kết thúc công việc ở Hoa Kiệt, Giản Ngôn Tây về nhà, sắc trời đã tối, cậu lấy chìa khóa nhà mở cửa, phát hiện trên ban công có một ngọn đèn nhỏ, Hàn Triệu Nam uể oải nằm nhoài người ra bàn, trước mặt là một đống tư liệu và văn kiện, cũng không biết là đang ngủ hay nghỉ.
Giản Ngôn Tây cởi áo khoác bước tới, đứng ở phía sau mới phát hiện anh ngủ chưa tỉnh, khóe miệng còn chảy dãi. Giản Ngôn Tây thấy vậy ghét nỏ nhíu mày, tát một cái vào gáy Hàn Triệu Nam, anh thức dậy, nhìn Giản Ngôn Tây, mơ màng hỏi. "Sao vậy?"
Giản Ngôn Tây mặt không hề có cảm xúc. "Văn kiện rất nhạt nhẽo sao?"
Hàn Triệu Nam sững sờ, sau khi phản ứng lại mới nghiêng người nhìn tài liệu và văn kiện trước mặt, còn thấy được cả tờ giấy màu trắng bị thấm ướt.
!!!
Hàn Triệu Nam sợ hãi, vội dùng tay lau khóe miệng, các ngón tay chạm vào tờ giấy, quả nhiên là đã ướt, khóc không ra nước mắt nhìn Giản Ngôn Tây, nói. "Vẫn được..."
Nhìn là biết ngủ rồi.
Nước chảy đá mòn, Hàn Triệu Nam muốn từ một tên công tử bột rác rưởi biến thành tinh anh hiểu biết trong giới kinh doanh không phải là ngày một ngày hai. Bây giờ anh xem văn kiện là đã không tệ rồi. Trong lòng Giản Ngôn Tây tự nói với mình như vậy, tự dập tắt lửa giận, hỏi. "Không ăn cơm?"
Hàn Triệu Nam chột dạ sờ mũi một cái: "Không."
"Gọi thức ăn bên ngoài đi." Giản Ngôn Tây quay người vào phòng ngủ. "Phần hai người."
Hàn Triệu Nam nhớ tới mùi vị thức ăn bên ngoài, cảm thấy buồn nôn, nhưng anh cảm nhận được tâm tình Giản Ngôn Tây không tốt, âm thầm an ủi bản thân, hai thằng đàn ông ở chung nhà, ngoại trừ mì gói và thức ăn nhanh còn có thể ăn gì?
Giản Ngôn Tây thay quần áo xong đã thấy Hàn Triệu Nam đang gọi đồ ăn. Ba mươi phút sau, đồ ăn mang tới, Hàn Triệu Nam nhẫn nhục ký tên, xếp đồ ăn vào trong đĩa, bày lên bàn, gọi Giản Ngôn Tây từ trong thư phòng ra ăn cơm.
Trong lòng Giản Ngôn Tây không biết tức giận cái gì, nhìn thấy đống đồ ăn lại càng không vui, cầm đũa lên ăn vài ba miếng đã bỏ xuống, Hàn Triệu Nam ngẩng đầu nhìn cậu, cẩn thận hỏi. "Không hợp khẩu vị?"
"Anh rất thích mấy đồ ăn này?" Giản Ngôn Tây cầm chén đẩy lên phía trước, lúc trước sơn hào hải vị ở ngự thiện phòng cậu còn không muốn ăn, mấy món này càng không ưa nổi.
Các vị đầu bếp, xem ra năm đó trẫm không nên hà khắc
với các ngươi như vậy.
Hàn Triệu Nam cũng hơi buồn bực. "Muốn không ăn mấy cái này thì nhờ Lương Văn Thanh thuê người giúp việc đi?"
"Tìm rồi." Nhưng không quá hai ngày đã bị sa thải, bây giờ người giúp việc cũng không dễ tìm, với thân phận bây giờ của Giản Ngôn Tây, tìm lộn người xem như tiêu.
Vậy làm sao bây giờ.
Hàn Triệu Nam chọc chọc đồ ăn trong bát, muốn nói chuyện với cậu đã phát hiện cậu cầm di động lên gọi điện thoại, một lát sau, người kia đã bắt máy, Hàn Triệu Nam mơ hồ nghe được âm thanh trầm thấp, lại nghe cậu nói. "Anh Triệu? Anh Văn lúc trước nhờ anh tìm người giúp việc, bây giờ vẫn chưa có sao?"
"Không có."
"Anh biết làm cơm không?"
"Được, anh tới đi."
Giản Ngôn Tây cúp điện thoại, Hàn Triệu Nam nhìn cậu, vội hỏi. "Ai vậy?"
"Trợ lý" Giản Ngôn Tây nói. "Đừng ăn nữa, chờ anh ta đến nấu đã."
Hàn Triệu Nam buồn bực. "Anh ta nấu ngon lắm sao?"
"Chưa từng ăn, nhưng mùi vị cũng không tệ." Giản Ngôn Tây nói. "Trước đây anh ấy mang đi để ăn, ngửi mùi cũng ok."
"Sao cậu biết đồ ăn kia là do anh ta làm, lỡ bạn gái anh ta thì sao?"
"Anh Triệu độc thân." Giản Ngôn Tây đứng dậy, đi về phía thư phòng. "Cũng không ở với mẹ, cũng không có bạn cùng phòng."
Hàn Triệu Nam trợn mắt ngoác mồm, nhìn bóng lưng Giản Ngôn Tây dần biến mất, tự lẩm bẩm. "Vậy mà còn giả bộ không biết người ta có làm cơm hay không"
Đồ tâm cơ.
Hàn Triệu Nam nhìn đồ ăn trên bàn, ăn không nổi, đổ hết toàn bộ đi. Ba mươi phút sau, chuông cửa vang lên, anh đi mở cửa, sững sờ nhìn người ngoài cửa. "Anh là..." trong lúc nhất thời không biết xưng hô thế nào, nhớ tới lời Ngôn Tây nói, anh tự nhiên hỏi. "Trợ lý của Ngôn Tây?"
Nam nhân ngoài cửa khoảng 25 tuổi, vào cùng cao. Hàn Triệu Nam cao 180 cm mà còn thấp hơn anh ta nửa cái đầu, tóc húi cua, đứng thẳng người, cả người hiền lành, trung thực.
Triệu Trần nhìn thấy người nở cửa không phải Ngôn Tây cũng sửng sốt một hồi, trong nháy mắt nhớ tới người anh Văn luôn gọi là "Tiểu tổ tông", "Tiểu ma tinh", nhấc hai túi nguyên liệu nấu ăn lên, nói. "Đúng vậy. Chào cậu Hàn. Tôi là trợ lý Giản tiêm sinh, tên là Triệu Trần."
Hàn Triệu Nam nhìn chiều cao của anh ta, phiền muộn một chút nhưng vẫn nghiêng người để anh ta tiến vào, thuận miệng hỏi. "Anh mang nguyên liệu tới sao?"
"Đi ngang qua siêu thị nên mua" Triệu Trần vào bếp, đặt nguyên liệu nấu ăn xuống, tìm tạp dề rồi mặc vào, nói. "Sợ trong tủ không có gì."
Hàn Triệu Nam thấy Triệu Trần mặc tạp dề, muốn ngăn cản, mà động tác của nam nhân này quá nhanh, lời cậu còn chưa nói ra, nam nhân này đã mặc xong rồi, xoay lại hỏi Hàn Triệu Nam. "Sao vậy Hàn tiên sinh?"
"..." Tạp dề đó là Ngôn Tây hay mặc.
Bình thường, Giản Ngôn Tây mặc tạp dề màu xanh là đẹp nhất, Hàn Triệu Nam từng thấy cậu mặc nó lên rồi nấu mì, bây giờ Triệu Trần mặc lại nhỏ như vậy. Hàn Triệu Nam há hốc mồm, nở nụ cười nói. "Không sao. Anh làm đi."
Nói xong vẫn không thấy thoải mái trong lòng, mắt nhắm mắt mở quay người ra khỏi nhà bếp.
Khoảng chừng một tiếng sau, bữa tối phong phú đã làm xong, cá rán tôm chiên, đậu phụ chay, canh bí đao, sắc hương đủ cả.
Giản Ngôn Tây ra khỏi thư phòng, nhướng mày nói. "Không nghĩ tới tay nghề anh Triệu tốt như vậy."
Triệu Trần nở nụ cười. "Độc thân lâu đến vậy, thời gian sẽ tôi luyện con người." Lại nói. "Anh Văn đang giúp cậu tìm người, nếu cậu cần, mỗi ngày tôi sẽ ghé qua đây, cũng không hao phí thời gian gì nhiều. Hôm nay cậu ăn tạm đi, muốn ăn gì cứ nói với tôi."
Giản Ngôn Tây gật đầu, không nhanh không chậm cầm đũa lên, nói. "Làm phiền anh quá, chi bằng anh qua đây ăn cơm, nấu thêm cho mình một phần."
Sau khi suy nghĩ một chút, Triệu Trần gật đầu. Giản Ngôn Tây nếm thử cá rán, đúng như dự đoán, mùi vị vô cùng tốt, còn kém so với đầu bếp trong cung, nhưng như vậy là tốt rồi. Bệ hạ Ngôn Tây gật đầu, trong nháy mắt hiện lên ý nghĩ thuê Triệu Trần nấu ăn dài lâu. "Tay nghề anh Triệu thật tốt."
Triệu Trần ngượng ngùng gãi đầu một cái, nhếch miệng cười nói. "Tôi thấy cậu rất thích ăn cá, cho nên hôm nay mới mua."
"Có lòng."
Hàn Triệu Nam đứng xem cảnh này. "..."