Hôm nay có rất nhiều người tới đây đều để giành được Thiên Lý Giang Sơn Đồ và Tây Cung Yến, không nghĩ tới cuối cùng đều thừa hưng mà tới bại hưng mà về, vì vậy sau buổi kết thúc, không có ai ở thêm, trong hội trường cũng chỉ còn vài ba vị ở lại lấy đồ, Giản Ngôn Tây thấy thế cũng đứng lên, nói với Lương Văn Thanh. "Đi chứ?"
"Không chờ A Nam sao?" Lương Văn Thanh kinh ngạc.
"..." Thực sự là người đại diện thất thường, Giản Ngôn Tây có thể tưởng tưởng tượng được nếu như cậu nói sẽ đợi Hàn Triệu Nam về nhà, vậy thì Lương Văn Thanh sẽ phản ứng thế nào? Làm sao lại không tưởng tượng đủ thứ về bọn họ đây, bây giờ cậu nói phải đi trước, Lương Văn Thanh lại bảo chờ. Giả Ngôn Tây không nói gì, Lương Văn Thanh hỏi xong cũng cảm thấy có chút không đúng, sờ mũi, lúng túng nói. "Không phải hai người ở chung một chỗ à?"
Ở chung một chỗ thì phải về cùng sao? Giản Ngôn Tây liếc mắt nhìn Hàn Triệu Nam, nói. "Đêm nay có lẽ anh ta còn không về đâu, chúng ta về trước..."
"Sao vậy?" Lương Văn Thanh nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt Giản Ngôn Tây, lúc này mới phát hiện Hàn Triệu Nam đã nhìn sang bên đây, vẫy tay với bọn họ.
"Qua đó không?" Lương Văn Thanh quay đầu hỏi.
Giản Ngôn Tây nhíu mày, liếc nhìn Minh Sở, tựa cười như không cười, nói. "Đi, sao lại không đi?" Vừa nói hai tay vừa đút túi quần, bước về phía Hàn Triệu Nam và Minh Sở.
Hàn Triệu Nam thấy Giản Ngôn Tây ngoãn ngoãn tới cạnh anh mà không phải đi về, trong lòng vui vẻ, tảng đá đè nén trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống, chờ người đến gần còn hỏi. "Sao lại tới đây?"
"Thấy anh" Giản Ngôn Tây cười, nhìn về phía Minh Sở, hỏi. "Không giới thiệu một chút sao?"
Hàn Triệu Nam vuốt tóc, lúc đang muốn giới thiệu đã nghe Minh Sở bước lên, tự giới thiệu bản thân. "Xin chào. Tôi là Minh Sở, chúng ta vừa mới gặp mặt lúc nãy."
"Vậy à?" Mặt Giản Ngôn Tây không biến sắc.
Minh Sở lúng túng. "Chắc anh quên rồi."
Bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ quái, chỉ nhìn nhau mà không nói gì, nhân viên công tác trong triển lãm đưa hai cái hộp tới cạnh hai người, Minh Sở vui vẻ, nói. "Tranh đến."
Ánh mắt của bọn họ dừng trên hai cái hộp.
MC tổ chức đấu giá vừa nãy vẫn mặc sườn xám, thướt tha đi tới, cười híp mắt nhìn Hàn Triệu Nam, nói. "Hàn tiên sinh, chiếc hộp màu xanh là Thiên Lý Giang Sơn Đồ của Hoài Dương, màu đen là Tây Cung Yến của Thường Tử Đạo, hai bức họa này sau khi giao xong thì nghĩa vụ của tôi đã hết, chúc mừng ngài có được hai bức tranh này."
Hàn Triệu Nam gật đầu, trước tiên mở chiếc hộp màu xanh lục ra, Minh Sở phát hiện ở trong đó là Thiên Lý Giang Sơn Đồ, khuôn mặt vui vẻ. Hàn Triệu Nam mở cái hộp màu đen ra, lấy ra bức Tây Cung Yến.
Minh Sở thấy động tác của anh, trong lòng hơi động, liếc mắt nhìn Giản Ngôn Tây, phát hiện ánh mắt cậu cũng đã đặt trên người Hàn Triệu Nam đang mở bức họa Tây Cung Yến, không khỏi cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ loại không có gốc gác này mà biết gì về tranh chữ, chỉ sợ là bị cái giá 80 triệu làm hoa mắt.
Không được!
Nếu như Hàn Triệu Nam thật sự đưa bức họa này cho Giản Ngôn Tây, bày 80 triệu trước mặt cậu ta, ai có thể thờ ơ không động lòng? Trong lòng tính toàn một cái, con mắt hơi chuyển động, lộ ra nụ cười, cười hì hì nhìn Giản Ngôn Tây. "Ngôn Tây thích tấm Tây Cung Yến này sao?"
Giản Ngôn Tây dời ánh mắt khỏi Tây Cung Yến, liếc mắt nhìn Minh Sở, không rõ trong hồ lô bán thuốc gì, lúc đang chuẩn bị đáp lời, Minh Sở đã ngẩng đầu nhìn Hàn Triệu Nam, mong đợi nói. "A Nam, xem ra Ngôn Tây rất thích bức họa này. Hay là chúng ta tặng nó cho cậu ấy đi. Tôi có bức Thiên Lý Giang Sơn Đồ đã rất vui rồi."
Hàn Triệu Nam nhướn mày.
Minh Sở là có ý gì? Sao lại như vậy? Làm như hai bức họa này là của cậu ta không bằng, còn giở giọng hào phóng nhường cho Giản Ngôn Tây.
Anh mua Tây Cung Yến cho Giản Ngôn Tây, nhưng theo quan hệ bây giờ của hai người, cũng không tiện mở miệng tặng một bức tranh đắt như vậy, mà Giản Ngôn Tây cũng không biết có nhận hay không. Bây giờ Minh Sở đưa cho anh một nấc thang, nếu như anh đưa cho cậu, cũng tự nhiên hơn.
Hàn Triệu Nam quay người lại, chuẩn bị nói với Minh Sở, lại phát hiện Giản Ngôn Tây nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch lên, cười như không cười
Cảnh tượng thật quen thuộc...
Lúc trước Giản Ngôn Tây lộ ra biểu cảm này, là lúc anh không muốn quan tâm chuyện Hàn gia nữa, hậu quả sau đó là bị Giản Ngôn Tây đè xuống ghế sofa, đánh cho đầu gối và lưng thâm tím.
Hàn Triệu Nam sợ hãi, quên cả lời muốn nói, nhìn Giản Ngôn Tây thốt lên. "Không...không phải, không phải, tranh này là tôi mua cho cậu..." Hàn Triệu Nam nuốt nước bọt, gian nan giải thích. "Tôi thấy cậu xem sách sử Bắc Yến, vừa nãy còn có hứng thú với bức họa, vậy nên mới mua lại."
"Mua cho tôi sao? Giản Ngôn Tây sững sờ, giãn mày ra, nói. "Tôi còn tưởng...."
Còn tưởng giống như lời Minh Sở, nhưng hôm nay Hàn Triệu Nam bỏ ra hơn 100 triệu mua hai bức này không phải để tặng Minh Sở. Giản Ngôn Tây cười lạnh, thầm nghĩ, nếu quả thật như vậy, cậu không thể làm gì khác hơn là đợi Hàn Triệu Nam về nhà, sau đó mới xử lý. Bây giờ đã giải trừ hiểu lầm, cậu cũng hiểu mục đích câu nói kia của Minh Sở, quay đầu nhìn sắc mặt trắng xanh của cậu ta, nhàn nhạt nói "Hóa ra là vậy."
Minh Sở giống như bị Hàn Triệu Nam tát một cái, tức giận muốn xoay người bỏ đi, nỗ lực nén giận, nói. "Đúng vậy, tôi còn tưởng A Nam...."
Cậu ta nói chưa dứt, ánh mắt đã ảm đạm xuống, muốn Hàn Triệu Nam tới an ủi mình, nhưng bây giờ Hàn Triệu Nam còn đang để ý tới Giản Ngôn Tây, cười tít mắt đưa Tây Cung Yến cho cậu.
Nhìn Giản Ngôn Tây bình tĩnh nhận tranh, viền mắt Minh Sở ửng đỏ.
Trước đây Hàn Triệu Nam đối với cậu ta tỉ mỉ như vậy, sao bây giờ lại vì Giản Ngôn Tây mà ngó lơ cậu ta. Nhưng một minh tinh tuyến 3 như cậu ta, mười sáu tuổi làm thực tập sinh, sau này cũng không học hành gì thì biết gì về đồ cổ tranh chữ? Minh Sở nghĩ tới đây, trong lòng không cam, trên mặt gượng cười nói. "A Nam thật sự là rộng lượng. Nhưng Ngôn Tây rất yêu thích lịch sử Bắc Yến sao? Thường Tử Đạo từng là Thái Phó đấy, sau đó từ quan hồi hương, muốn ngắm nhìn khung cảnh non sông. Không biết Ngôn Tây thích bức họa nào của ngài ấy."
Hừ, đừng nói Tây Cung Yến.
Giản Ngôn Tây liếc nhìn Minh Sở, làm cậu ta sợ run, chỉ nghe Giản Ngôn Tây nói. "Thường tiên sinh là danh thủ bậc nhất Bắc Yến, nhưng rõ ràng là cậu nói sai rồi, ông ấy không phải sau khi từ quan hồi hương mới trở thành danh thủ. Lúc 13 tuổi đã ở trong cung vẽ bức Mỹ Nhân, lúc đó thanh danh cũng được nhiều người biết tới. Nhưng bức Mỹ Nhân kia đang ở viện bảo tàng, rõ ràng là không muốn bán, cũng không mua nổi."
"Đúng không? " Minh Sở miễn cưỡng cười.
Giản Ngôn Tây lại chuyển sang chuyện khác. "Thường Tử Đạo mặc dù là danh thủ Bắc Yến nhưng bàn về thư họa còn kém xa Hoài Dương, hôm nay cậu có được Thiên Lý Giang Sơn Đồ cũng rất tốt, nhưng mà...."
Hàn Triệu Nam nhập tâm nghe, thấy giọng nói cậu dừng lại, vội hỏi."Nhưng sao?"
Giản Ngôn Tây liếc mắt nhìn Hàn Triệu Nam một cái." Cậu nhìn bức họa này không thấy có gì không đúng sao?"
Hàn Triệu Nam sờ sờ cằm, nhìn bức họa này một lượt, phát hiện thấy có chuyện lạ, nhân tiện nói. "Tranh không có gì, đúng là bút pháp của Hoài Dương. Nhưng ở dưới..."
Khuôn mặt vị MC biến sắc.
"Không sai, bức họa này dù không ký tên của Hoài Dương nhưng là của Hoài Dương vẽ, nhưng bài thơ Tây Giang Tuyệt ở dưới góc phải này có vấn đề"
Lương Văn Thanh nghe vậy nhìn xuống, nhỏ giọng nói. "Hoành sóc đề thơ, Lên lầu làm phú, Vạn sự như sông, Bốn phương đều có anh kiệt " Đọc xong mới nhìn về phía Giản Ngôn Tây, kỳ quái hỏi. "Có vấn đề gì sao?"
Giản Ngôn Tây liếc nhìn Minh Sở, cười nói. "Tây Giang Nguyệt này thoạt nhìn giống như bút tích của Hoài Dương nhưng căn bản không phải do Hoài Dương viết. Thiên Lý Giang Sơn Đồ này vốn là đã được chỉnh sửa, năm đó Hoài Dương vẽ xong còn chưa kịp lưu lại bài thơ nào cả, vậy bài thơ này..."
"Là người đời sau phỏng theo bút tích của Hoài Dương." Hàn Triệu Nam gật đầu nói. "Nếu không phải vậy, bức Thiên Lý Giang Sơn Đồ này chắc chắn là vật được đấu giá sau cùng."
Trong lòng Minh Sở chỉ cảm thấy nặng nề, bức họa này từng là chuyện cậu ta tự hào nhất, bây giờ lại như cú tát tát thẳng vào mặt cậu ta, cổ họng khô khốc, MC gượng cười nói. "Hai vị tiên sinh nói đúng rồi, bài thơ trên Thiên Lý Giang Sơn đồ trước mắt cũng không chứng minh được là hậu nhân ghi vào, cho nên..."
Giản Ngôn Tây
nhún vai. "Có lẽ vậy, đây chỉ là suy đoán mà thôi" Cậu thấy Kinh Sở nở nụ cười nhíu mày nói. "Không cần để ý nhiều. Tuy có thể là được chỉnh sửa nhưng cũng là suy đoán thôi. Với lại coi như là bị người ta phá rồi thì cũng đáng giá 40 triệu."
Ngón tay Minh Sở nắm chặt bức tranh, nở ra nụ cười nói. "Gần đây tôi đang nghiên cứu bút tích của Hoài Dương, vấn đề này tôi cũng không để ý lắm...."
"Vậy thì tốt." Giản Ngôn Tây nhíu mày, nở nụ cười, nói. "Vậy cũng tốt."
Trên xe.
Hàn Triệu Nam nhìn Giản Ngôn Tây đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhịn được hỏi. "Sao cậu biết bài thơ trên Giang Sơn Đồ có vấn đề?"
"Nhìn ra" Giản Ngôn Tây nhàn nhạt nói. "Kia không phải bút tích của Hoài Dương."
Điểm quan trọng nhất là người sở hữu Giang Sơn Đồ lúc trước là Giản Lâm Uyên.
Tiểu tử kia năm ấy mới hơn 15 tuổi, muốn sưu tầm tranh chữ để tặng cậu, ngẫu nhiên có được bức tranh kia của Hoài Dương, nhưng không có chữ ký. Dưới góc phải trống không làm nó buồn rầu, hơn nữa Hoài Dương cũng không phải là người Giản Ngôn Tây thích, bởi vậy mấy ngày sau, cậu liền phỏng theo bút tích của Hoài Dương viết một bài thơ xuống góc phải, phù hợp với phong cảnh trong bức họa.
Chà chà.
Không khổ công cậu phá tan một bức họa đẹp.
"Không nhìn ra cậu cũng nghiên cứu vấn đề này..." Hàn Triệu Nam nhìn Giản Ngôn Tây, lầm bẩm hỏi. "Học khi nào?"
Giản Ngôn Tây mở mắt, đang muốn nói chuyện thì thấy mái tóc vàng hoe của Hàn Triệu Nam, trong lòng có chút buồn bực, cau mày nói. "Bây giờ đang còn sớm, đi nhuộm tóc. Nhanh."
Hàn Triệu Nam không tin nổi. "Cái gì?"
"Nhuộm tóc. Nhuộm màu đen. Nhanh." Giản Ngôn Tây cau mày. "Bây giờ anh đi làm ở Sùng Minh rồi, là phó tổng, mỗi ngày đội theo cái đầu vàng hoe này làm gì? Không phải là đồng ý với ông nội anh nhuộm lại màu tóc rồi à? Tuy anh không nghe lời ông ấy, nhưng lần này anh vào được Sùng Minh cũng là nhờ ông nội anh, trở mặt rồi thì xem như chưa xảy ra chuyện gì?"
"Lúc trước sao cậu không nói nhiều như vậy?" Hàn Triệu Nam để cái đầu vàng hoe này đã mấy năm, không muốn đổi, nói. "Tôi ở Sùng Minh hơn nửa tháng rồi, không có vấn đề gì."
Không đúng.
Hàn Triệu Nam nghĩ tới đây, hoài nghi nhìn Giản Ngôn Tây, anh ở Sùng Minh làm việc mười mấy ngày cũng chưa thấy Giản Ngôn Tây bắt đi nhuộm lại tóc, sao hôm nay lại nói vậy? Anh nhớ tới cái đầu Minh Sở, đứa ngốc này không phải là...
Đang ghen chứ?
Hàn Triệu Nam giật mình, nhớ tới lời Vương Anh nói với anh, quả nhiên, Giản Ngôn Tây thích anh sao? Không thích sao thấy người có cùng màu tóc với anh thì tức giận như vậy. Với lại thái độ vừa nãy của cậu với Minh Sở cũng rất kỳ lạ, có chút dọa người.
Khóe miệng Hàn Triệu Nam câu lên một nụ cười, ung dung lát xe, sau đó nói. "Ừm. Đi nhuộm lại." Dù sao anh cũng không muốn có để mái tóc giống Minh Sở.
Hết cách rồi.
Hơn nữa, anh mà không nhuộm lại, Giản Ngôn Tây sẽ tức giận, lúc đó đánh anh một trận tơi bời. Tính toán một chút, vẫn nên đi nhuộm lại tóc.
Đêm đó, tại nhà Hàn Vũ Lương.
Minh Sở tức giận ném cái hộp chứa Thiên Lý Giang Sơn Đồ xuống mặt đất, nói. "Giản Ngôn Tây khốn nạn, còn cả Hàn Triệu Nam. Cố ý tát vào mặt tôi. Cái gì mà bức họa của Hoài Dương, kết quả lại là tranh giả."
Hàn Vũ Lương ung dung nhặt hộp gỗ lên, bất đắc dĩ nói. "Đừng nóng giận, đây dù gì cũng gần 50 triệu, là Hàn Triệu Nam dâng lên cho em, cho thấy em vẫn có địa vị trong lòng nó."
"Vậy thì có ích gì?" Minh Sở tức giận. "Cũng không ra làm sao."
"Em muốn bên cạnh nó làm gì?" Hàn Vũ Lương ôm eo Minh Sở, đè cậu ta trên sofa, nói. "Ở trong lòng anh không được sao?"
Minh Sở đang tức giận, nghe vậy trong lòng mềm nhũn, cọ cọ cằm Hàn Vũ Lương, ỷ lại nói. "Chỉ là em không phục..."
Rõ ràng ban đầu Hàn Triệu Nam thích cậu ta như vậy, bây giờ đã thay đổi.
Hàn Vũ Lương nghe vậy nở nụ cười, trong mắt loé ra một tia trào phúng, chỉ tiếc Minh Sở đưa lưng về phía hắn cũng không nhìn thấy, nói: "Giản Ngôn Tây và Hàn Triệu Nam là quan hệ gì?"
"Không rõ." Hàn Vũ Lương lắc đầu, ma sát bàn tay Minh Sở, nói. "Nếu nhưng hôm nay em không nói cho anh, anh cũng không biết nó bao dưỡng tiểu minh tinh này, hơn nữa vừa nhìn đã biết lún sâu vào đó, không biết có thể lợi dụng chuyện này hay không..."
Trong giọng nói lộ ra suy nghĩ của hắn, như đang nói, nếu có thể lợi dụng, hắn sư lợi dụng triệt để, Minh Sở nhớ tới khuôn mặt yêu nghiệt của Giản Ngôn Tây, hoàn toàn không nghĩ tới Hàn Vũ Lương lại nói vậy, vội hỏi. "Không được. Hàn Triệu Nam yêu chiều cậu ta như vậy, vì cậu ta còn đi làm ở Sùng Minh, con người này không đơn giản. Bây giờ anh đi gặp Giản Ngôn Tây, không phải là đánh rắn động cỏ sao?" Minh Sở ngẩng đầu lên, mất hứng nói: “Lẽ nào em không thể giúp anh sao?”
“Có thể, đương nhiên có thể, anh chỉ nói vậy mà thôi. Không biết Giản Ngôn Tây thế nào, nếu kế hoạch của chúng ta đổ sông đổ biển thì phải làm thế nào."
"Không sao đâu. Không phải chỉ là một tiểu minh tinh thôi sao"
"Nhưng cậu ta thông minh." Hàn Vũ Lương nói. "Trước đây vì dính scandal mà không ngóc đầu lên nổi, bây giờ đã trở mình, Mục Sinh bị người ta diss thê thảm."
Theo như Minh Sơn miêu tả, hôm nay trong phòng đấu giá, Giản Ngôn Tây hiểu biết như vậy, tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc.
Bên người Hàn Triệu Nam có một người như vậy sao. Hàn Vũ Lương suy nghĩ, nói. "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng hành động."
"Chú Hàn ở bên kia anh đã thương lượng xong rồi sao?"
"Còn chưa nói, hai ngày nay mẹ đã chuẩn bị tốt rồi."
Minh Sở có chút do dự. "Chú Hàn sẽ đồng ý sao? Dù sao Hàn Triệu Nam cũng là con trai ruột của ông ta, tuy nói là ghét anh ta nhưng cũng không đến nỗi muốn hại anh ta chứ? Nếu chú ấy không đồng ý, vậy chúng ta dã tràng xe cát sao? Hay bây giờ chúng ta đẩy Hàn Triệu Nam xuống, sau đó mới nói với chú Hàn, ông ấy không đồng ý cũng phải đồng ý."
"Không cần đâu." Hàn Vũ Lương lắc đầu. "Chuyện ông ấy quan tâm nhất là giành gia tài với bác cả, bác cả có số cổ phần cao hơn ông ấy, vẫn là cái gai không nhổ được. Ông ấy mơ ước 6% cổ phần trên tay Giản Ngôn Tây còn hơn chúng ta nhiều, chỉ ngại nên không ra tay mà thôi, bây giờ chúng ta dâng đến trước mặt, ông ấy không thể không ăn."
Hàn Vũ Lương nói tiếp. "Nếu chúng ta tiền trảm hậu tấu, cuối cùng ăn được trái cây nhưng sẽ lưu lại ấn tượng xấu, cái được không bù đủ cái mất."
Mấu chốt là Hàn Nghị là cha ruột Hàn Triệu Nam, là người giám hộ duy nhất của anh ta, bọn họ đánh đổ Hàn Triệu Nam, cuối cùng là Hàn Nghị được lợi.
Muốn bảo đảm Hàn Nghị không hận bọn họ, nhất định phải làm cho ông ta tham gia vào toàn bộ quá trình.
Hàn Vũ Lương thở dài một hơi, lười giải thích với Minh Sở, một kề sát gò má cậu ta, tay đưa vào trong quần Minh Sở, một lát sau, cậu ta thở dốc. "Lương..."
Hàn Vũ Lương nở nụ cười, môi trượt dần xuống vai cậu ta.