Giản Ngôn Tây hai tay đút túi quần, ánh mắt hờ hững nhìn Hàn Triệu Nam, trong lòng run lên, tướng mạo của người này với Thái tử giống nhau như đúc. Cậu xoay chuyển ánh mắt, không tiếng động nhìn xuống cánh tay Hàn Triệu Nam - Thái tử Bắc Yến Giản Lâm Uyên ở khuỷu tay phải có một cái vết bớt màu nâu, nếu như người này thật sự là Thái tử tái thế (Cậu hoàn toàn loại bỏ ý nghĩ Thái tử cũng xuyên không giống mình, vì nếu người này mang theo ký ức Thái tử Bắc Yến Giản Lâm Uyên thì làm sao lại có tính cách như vậy), cái bớt này chắc là vẫn còn? Chỉ tiếc là bây giờ đang vào cuối thu, Hàn Triệu Nam mặc áo dài tay, trong lúc này không có cách nào biết được.
Lương Văn Thanh ở một bên run run rẩy rẩy, vẫn chưa thoát khỏi được cảnh tượng vừa rồi, nhất thời gặp Hàn Thận và Hàn Triệu Nam ở đây, sửng sốt một hồi mới hỏi: "Chú Hàn Thận, A Nam, sao hai người lại ở đây?"
Hàn Thận ở phía đối diện mặc Âu phục màu đen, giống như đi mở hội nghị quốc tế. Còn Hàn Triệu Nam ở bên cạnh ngậm một điếu thuốc lá chưa châm lửa, cái đầu tóc vàng như muốn bay lên trời, nhìn Giản Ngôn Tây một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng phát ra một tiếng cười nhạo, quay đầu đi.
Hàn Thận nghe tiếng cười cau mày quay lại nhìn Hàn Triệu Nam một cái, nghĩ đến chuyện phát sinh ở trên lầu lúc nãy, nhìn lướt qua Giản Ngôn Tây ở phía sau, nói. "Tìm A Nam nói chuyện một chút."
Chuyện xảy ra khi nãy, họ có nhìn thấy không.... Lương Văn Thanh lúng túng nở nụ cười, thăm dò hỏi: "À, ra là vậy. Chúng cháu còn chút chuyện, xin phép đi trước."
"Đi đi." Khóe môi Hàn Thận nhếch lên, phát ra ý cười nơi đáy mắt.
Lương Văn Thanh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn từ nhỏ đã sợ vị chú ba lạnh như băng này của Hàn gia, tuân lệnh kéo tay Giản Ngôn Tây muốn rời đi, ai ngờ Hàn Triệu Nam lại đột nhiên tiến lên một bước, đứng cùng bọn họ, hướng Hàn Thận lễ phép nói. "Chú, anh Văn Thanh là người anh Phương Minh đưa tới, không lái xe, cháu đưa anh ấy trở về nhé?"
Lương Văn Thanh trong lòng sợ hãi, con yêu tinh kia sao lúc này lại đối xử với hắn tốt như vậy!? Không có chút chuyện gì mà người ta giúp đỡ không cần hồi báo. Hắn định mở miệng từ chối, nhưng Hàn Triệu Nam đang muốn tìm lý do để trốn khỏi chú anh thì làm sao có thể buông tha cơ hội này? Căn bản không chờ Lương Văn Thanh và Hàn Thận mở miệng, anh đã kéo người ta đi.
Giản Ngôn Tây và Hàn Thận đồng thời sững sờ, nhìn Hàn Triệu Nam kéo Lương Văn Thanh rời khỏi cầu thang như bay, không tự chủ được nhíu mày, một giây sau, Giản Ngôn Tây nở nụ cười nhạt, gật đầu với Hàn Thận một cái rồi mới đuổi theo.
Hàn Thận ở phía sau hai mắt sáng lên, nhìn chăm chú vào bóng lưng thon gầy của Giản Ngôn Tây, sau đó mới quay người rời đi, ngón trỏ ma sát nhẹ đầu ngón tay cái.
- --
Ở dưới lầu, Lương Văn Thanh cật lực khống chế thân thể của mình, cắn răng nói. "Cậu làm cái gì đấy?"
Hàn Triệu Nam rướn cổ nhìn lên tầng cao của tòa nhà, mãi đến khi không thấy bóng dáng Hàn Thận mới thở phào một hơi, buông Lương Văn Thanh ra, thuận miệng nói: "Không có chuyện gì. Không có chuyện gì. Tôi là đang có lòng tốt đưa anh về."
"Cậu có lòng tốt như vậy sao?" Lương Văn Thanh căn bản không mắc mưu.
Ở Đế Đô, ba nhà Lương Vương Hàn quen biết nhau, mấy đứa con trai cũng thường chơi với nhau, khi còn nhỏ, Lương Văn Thanh vì lớn hơn Hàn Triệu Nam và Vương Anh ba tuổi nên thường mang theo hai người bọn họ ra ngoài bắt cá bắt sâu, khi đó Hàn Triệu Nam còn kéo nước mũi, gọi hắn một tiếng Văn Thanh ca ca, bộ dáng rất đáng yêu. Chỉ tiếc sau này, tiểu tử đó càng lớn càng sai, bây giờ đã là loại công tử bột ăn chơi có tiếng nhất Đế Đô, làm đủ chuyện, ăn uống, chơi gái, đánh cược có cái nào không dính phải? Bây giờ mới hơn 20 tuổi, đã làm không thiếu chuyện gì, hai người đã nhiều năm không gặp nhau, hắn không tin Hàn Triệu Nam sẽ tốt bụng như vậy đâu.
"Có phải cậu làm chuyện gì xấu nên bị chú Hàn dạy dỗ phải không?" Nhất định là lấy hắn làm cái cớ.
Hàn Triệu Nam chột dạ sờ sờ mũi: "Anh tưởng tượng phong phú quá rồi. Sao tôi có thể làm chuyện gì xấu đến mức phải dạy dỗ chứ?"
Hàn Triệu Nam cũng rất buồn bực, không phải là anh chỉ đem con bé Hàn Hân Ý kia nhốt ở ngoài cửa một buổi tối thôi sao, sao ai cũng tìm anh để gây sự vậy? Thật vất vả mới có tâm tình ra ngoài chơi một chuyến, lại bị cái tên Vương Anh kia nói nhiều làm tâm tình của anh hỏng bét, sau đó chú lại xuất hiện tìm anh giáo huấn, quả thực hôm nay là ngày xui xẻo.
"Trong lòng cậu tự rõ." Lương Văn rên lên một tiếng, cũng lười tìm hiểu, nhìn thấy Giản Ngôn Tây sau lưng Hàn Triệu Nam, đẩy anh ra, nói. "Được rồi được rồi, chú Hàn Thận không ở chỗ này, bây giờ cậu đi được chưa?"
Hàn Triệu Nam liếc mắt nhìn sắc trời tối đen ở bên ngoài, cau mày nói: "Không phải tôi nói đưa anh về sao? Muộn như vậy ở bên ngoài cũng không thể đón xe, vừa vặn tôi cũng phải đi, tiện đường thôi."
Lương Văn Thanh có chút do dự,
Hàn Triệu Nam ăn cả nam lẫn nữ đã không còn là chuyện ngạc nhiên gì, vạn nhất tên yêu quái này nhìn trúng Giản Ngôn Tây thì làm sao bây giờ?
Hàn Triệu Nam nhìn nửa ngày, Lương Văn Thanh vẫn chưa đưa ra quyết định, ánh mắt hắn luôn nhìn về phía sau, anh cũng xoay người ra xem, liền nhìn thấy Giản Ngôn Tây, trong phút chốc liền hiểu Lương Văn Thanh đang suy nghĩ gì, tức giận liếc một cái, khinh thường nhìn bộ dáng Lương Văn Thanh giống như đang che chở cho con trai mình, trong miệng phát ra tiếng "Kháo" - ở đâu bảo anh nhìn trúng Giản Ngôn Tây vậy? Tuy rằng chàng trai này đúng là ưa nhìn, nhưng không có khả năng này, có được hay không!
Hơn nữa lúc nhìn thấy chuyện xảy ra ở trên cầu thang, người này đùa giỡn tình cảm của người khác còn độc hơn anh, đẹp thì có quyền sao? Hàn Triệu Nam cười lạnh một tiếng, liếc
mắt nhìn Giản Ngôn Tây đang đi tới, lạnh lùng nói nói. "Tôi đi lấy xe, hai người ở đây chờ đi."
"Aizz" Lương Văn Thanh sốt ruột, lời còn chưa nói hết, trơ mắt nhìn Hàn Triệu Nam lướt qua người Giản Ngôn Tây, đi về phía gara lấy xe.
Giản Ngôn Tây nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Lương Văn Thanh cụt hứng: "Cậu ta đưa chúng ta về."
Giản Ngôn Tây gật đầu, trầm mặc một hồi mới hỏi: "Hàn Triệu Nam và Hàn Thận có quan hệ gì?"
"Chú cháu. Chú Hàn Thận năm nay 37 tuổi, là con thứ 3 của Hàn gia, Hàn Triệu Nam là thứ 2 của Hàn gia - Hàn Nghị.
"Cậu ta từ nhỏ có cái gì khác người thường không?" Giản Ngôn Tây lại hỏi.
Lương Văn Thanh sững sờ:
"Cậu hỏi Hàn Triệu Nam hồi nhỏ có cái gì khác người?"
Giản Ngôn Tây gật đầu.
"Thường hay gây sự có tính không?" Lương Văn Thanh dở khóc dở cười: "Từ nhỏ đã thường hay gây sự, sau đó..." Lương Văn Thanh dừng lại
"Làm sao vậy?"
Chuyện trong Hàn gia cũng không có gì là bí mật, giấu giếm cũng không được gì, Lương Văn Thanh nhân tiện nói: "Sau đó mẹ cậu ta vì bệnh trầm cảm mà tự sát, có một thời gian cậu ta không nói gì, nhưng mà chưa tới nửa năm, Hàn Nghị lại cưới vợ hai là Phương Dao, sau đó cậu ta bắt đầu gây sự, hơn nữa càng ngày càng lợi hại, ai cũng không ngăn cản được cậu ta."
Kịch bản thường thấy ở mấy gia đình hào môn, Giản Ngôn Tây suy tư: "Cha của Hàn Triệu Nam - Hàn Nghị có thái độ gì?
Lương Văn Thanh khó nói, chỉ nói. "Cơ bản là không thể quản. Mẹ A Nam qua đời chưa được nửa năm, Phường Dao liền bước vào nhà, hơn nữa còn dẫn theo đứa con hơn A Nam ba tuổi." Mẹ Hàn Triệu Nam là Ân Tố, gả cho Hàn Nghị, ba năm sau mới sinh ra Hàn Triệu Nam, điều có có nghĩa, lúc hai người họ kết hôn, Phương Dao và Hàn Nghị đã có một đứa con. Lương Văn Thanh tiếp tục nói. "Sau khi Phương Dao gả và Hàn gia, lại tiếp tục sinh một trai một gái, bề ngoài đối với A Nam rất tốt, nhưng mà A Nam không cảm kích, quan hệ cùng Hàn Nghị cũng dần dần mất tự nhiên, Hàn Nghị không quản cậu ta, cũng không quản được cậu ta."
Chẳng trách anh ta lại biến thành như thế.
"Tuy Hàn Nghị không thích cậu ta, nhưng mà bác cả của Hàn gia, cũng chính là anh của Hàn Nghị - Hàn Kiều vẫn rất coi trọng A Nam, cho nên địa vị của cậu ta trong Hàn gia cũng không thấp."
Hàn gia có ba anh em, anh cả Hàn Kiều tham chính, anh hai Hàn Nghị thừa kế thương nghiệp của Hàn gia, quản lý Hàn thị, con ba Hàn Thận là con riêng, sau khi trưởng thành tiến vào vòng giải trí, thuận buồm xuôi gió trở thành ảnh đế, lúc 30 tuổi thì lui về hậu trường, trở thành chủ tịch của giải trí Hoa Kiều, cũng xem như là sự nghiệp thành công. Mà ở Hàn gia, vị trí chủ nhà là Hàn Nghị đảm nhiệm, nhưng địa vị của Hàn Kiều là cao nhất, hơn nữa nữa đến nay Hàn Kiều vẫn chưa kết hôn, xem Hàn Triệu Nam như con trai mình, vậy nên cho dù Hàn Nghị không thích đứa con này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Hơn nữa năm đó Ân Tố tự sát, có viết một phần di chúc, bà đưa 6% cổ phần Hàn thị cùng nhiều bất động sản có giá trị khác đều để lại cho Hàn Triệu Nam, cho nên hai năm trước, sau khi Hàn Triệu Nam thành niên, cũng đã ở vị trí một trong mười cổ đông đứng đầu công ty, đứng ở ban giám đốc, cũng không thể đứng ở trước mặt nói khinh thường anh.
Giản Ngôn Tây nhíu mày, không nghĩ đứa trẻ này lại giàu có như vậy. Năm ngoái Hàn thị cũng đã lọt top 100 các xí nghiệp lớn nhất thế giới, đồng thời cũng là xí nghiệp tư nhân có thị trường tương đối lớn, nếu có 6% cổ phần trong đó, tiền hoa hồng hằng năm cũng là một con số khủng.
Mà cũng kỳ lạ thật, Ân Tố không phải người nhà họ Hàn, làm sao lại nắm giữ nhiều cổ phần Hàn thị như vậy? 6% cổ phần không phải là một con số nhỏ.
Mà vấn đề này không tiện hỏi nhiều. Giản Ngôn Tây tạm thời không hỏi nữa, phía bên kia, Hàn Triệu Nam lái xe thể thao màu đỏ đã gầm rú lao ra khỏi gara, dừng ở ven đường, anh hạ cửa kính xe xuống, hướng phía hai người phất tay. Giản Ngôn Tây và Lương Văn Thanh cùng đi qua đó.
Đi được một nửa, một tiếng nổ xe từ xa vang tới, tiếng động cơ tương đối lớn, dần dần xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. Giản Ngôn Tây theo âm thanh nhìn sang, phát phát hiện dẫn đầu là một chiếc xe màu lam đang lao vun vút về phía câu lạc bộ Vương Tước, sau lưng nó, năm sáu chiếc xe moto bắt đầu gào thét đuổi tới, tất cả mang mũ bảo hiểm màu đen, quần áo không giống nhau, nhưng ở bên trái đều mang....
Ống tuýp cùng đại đao???
Mắt Giản Ngôn Tây vô cùng tốt, phút chốc đã nhìn rõ những thứ đó, trong nháy mắt quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe thể thao màu lam, phát hiện nó đang điên cuồng lao tới ven đường, chỗ Hàn Triệu Nam đỗ xe, một chút dấu hiệu phanh xe cũng không có.
- -
Còn 2,3 chương nữa sẽ set private nhé. Nàng nào muốn theo bộ này lâu dài thì Follow để đọc nhé =)))