Lúc Hàn Triệu Nam về tới nhà trọ đã thấy Giản Ngôn Tây ngồi trên sofa xem một bộ phim, là một bộ phim cổ tráng, hắc y nhân nằm trên mặt đất kêu lớn. "Mặt trời mọc Phương Đông, chỉ có ngài bất bại vạn năm, thống nhất giang hồ. Giáo chủ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Nghe tiếng mở cửa, Giản Ngôn Tây ấn điều khiển tạm dừng phim, kinh ngạc nhìn về phía Hàn Triệu Nam, hỏi. "Không ăn cơm sao?"
"Ừm." Hàn Triệu Nam thay giày, đi vào phòng khách, cởi áo khoác rồi đặt mông ngồi cạnh Giản Ngôn Tây làm ghế sofa lún xuống, anh nói. "Không được vui vẻ cho lắm." Mọi chuyện Hàn Triệu Nam chuẩn bị để tiến vào Hàn thị, anh cũng không báo cho Giản Ngôn Tây biết, cho nên bây giờ phải nói cho cậu biết, quan trọng hơn là nhất định phải thay đổi hình tượng của mình trong lòng Ngôn Tây.
Không biết tại sao, Hàn Triệu Nam luôn cảm thấy Giản Ngôn Tây đối xử với mình như vãn bối, đây là chuyện Hàn Triệu Nam quan sát rất lâu mới rút ra được kết luận.
Cảm giác này rất khó nói, lúc đầu anh không phát hiện ra, nhưng càng về sau càng thấy có gì đó không đúng, sau đó chuyển vào nhà Giản Ngôn Tây ở, cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, bao gồm cả chuyện cậu khuyên anh vào Sùng Minh, thậm chí cả cách xử lý chuyện của Minh Sở, Giản Ngôn Tây đối xử với anh không giống một người bạn, thậm chí...
Còn giống như trưởng bối đối xử với vãn bối vậy.
Rất kỳ lạ đúng không? Hàn Triệu Nam làm sao cũng không thể tin được chuyện này, sau khi quan sát vài ngày lại cảm thấy suy đoán của bản thân là thật, Giản Ngôn Tây thật sự xem anh như đứa bé. Đây là chuyện không mấy vui bẻ, bây anh cũng sắp 21 tuổi rồi, pháp luật cũng đã cho phép kết hôn, Giản Ngôn Tây nhỏ hơn anh hai tuổi, lẽ nào lúc hai người gặp lần đầu tiên cậu đã nghĩ mình trưởng thành hơn anh? Giản Ngôn Tây nhất định phải biết, anh không còn là Hàn Triệu Nam khi ấy nữa rồi.
Nghĩ tới đây, Hàn Triệu Nam lại nhìn Giản Ngôn Tây một cái, nói với Giản Ngôn Tây chuyện xảy ra ở biệt thự ngày hôm nay, nói xong, Giản Ngôn Tây cau mày. "Chuyện anh muốn vào Hàn thị, Phương Dao nghe ở đâu?"
"Là lúc trước tôi nói cho Hàn Vũ Lương biết." Hàn Triệu Nam nhíu mày. "Anh ta lớn hơn tôi hai tuổi, lúc trưởng thành đã ra ngoài tự lập, chuyện bên Hàn gia không rõ ràng giống như Phương Dao, nếu nghe tôi nói vậy, nhất định sẽ nói với Phương Dao. Phương Dao tuy rằng bề ngoài là con người khôn khéo, nhưng suy nghĩ không sâu xa, lúc biết chuyện này từ Hàn Vũ Lương, chắc chắn bà ta còn tưởng tượng thêm nhiều thứ, nhất định sẽ tới chỗ ông nội nói này nói nọ..."
Giản Ngôn Tây nghĩ tới kế hoạch của Hàn Triệu Nam, hiểu rõ nói. "Trước đó anh nói với Hàn lão gia không muốn tới Hàn thị, Hàn lão gia nghe mấy câu kia của Phương Dao sẽ biết Phương Dao đang tìm cách hại anh, chắc chắn sẽ cảm thấy thương anh,anh nhân cơ hội này vào Hàn thị Hàn lão gia chắc chắn không từ chối."
Hàn Triệu Nam trong lòng đắc ý, nhưng trên mặt vẫn thận trọng. "Cứ làm vậy đi..."
Nếu như phía sau anh có một cái đuôi, chắc chắn bây giờ đã vẫy tới tấp rồi. Giản Ngôn Tây nhìn Hàn Triệu Nam, nụ cười càng sâu thêm, nghĩ lại tới thân phận Hàn Triệu Nam vào Hàn thị không phải là một chuyện bình thường, tuy rằng Hàn lão gia bề ngoài quan tâm Hàn Triệu Nam rất nhiều nhưng trong lòng vẫn giấu diếm chuyện Ân Tố, nếu như Hàn Triệu Nam chủ động đưa ra đề nghị muốn vào Hàn thị, chắc chắn Hàn lão gia sẽ nghi ngờ, nhưng dù sao cũng chẳng còn cách khác.
Giản Ngôn Tây nghĩ tới đây, thở dài một hơi, cảm thấy bản thân nên đối xử với Hàn Triệu Nam tốt một chút.
Giản Ngôn Tây nghĩ xong, ngẩng đầu nhìn Hàn Triệu Nam, nói. "Bây giờ tiến bộ hơn rồi."
Chuyện gì xảy ra thế, sao cậu nhìn anh với ánh mắt như vậy?
Giản Ngôn Tây lại chễm chệ ngồi trên hot search weibo.
Chương trình Bạn là ca sĩ đã gần tới hồi kết, vô số fan đã bị cậu chinh phục bởi giọng hát trong Bạn là ca sĩ,
(thậm chí bình luận trên weibo chính thức của Bạn là ca sĩ còn tăng cao hơn so với mấy kỳ trước.)
Âm thanh dưới trăng: Không thể tin được. Tây Tây hát hay vậy vậy, làm sao có khả năng out.
Ngói đỏ: Có thi đấu giữa mấy người out nữa không? Tây Tây hát hay như vậy, sao lại out? Tổ tiết mục đùa à.
Tôi thích xem tiểu thuyết: Không so sánh thì không có thiệt hơn. Diêu Đại Thanh hát bài kia như thế nào ai cũng biết? Cái này tuyệt đối là có hậu thuẫn phía sau.
Độc cô cầu hủ: Tuy rằng Tây Tây bị out, tôi không chấp nhận được, nhưng mọi người cũng nên bình tĩnh đi. Đi công kích người ta như vậy, sẽ càng kéo anti cho Tây Tây.
Thương Thuật: Tỉnh táo lại đê. Fan chân chính hãy tỉnh táo lại, không nên để cho anti có cơ hội lợi dụng, con đường đi của Tây Tây trong giới giải trí không bằng phẳng như người ta,chúng ta không những không thể giúp một tay mà còn chữa lợn lành thành lợn què, Diêu Đại Thanh cũng rất có thực lực, hai người đấu với nhau, thắng thua là chuyện thường.
Fan chậm rãi bình tĩnh lại, lúc đó Diêu Đại Thanh post một tấm ảnh, có Tần Vân, Vương Khả, Giản Ngôn Tây và Diêu Đại Thanh, bốn người cùng nhau ăn cơm. Trong bức ảnh, Giản Ngôn Tây ngồi giữa Tần Vân và Diêu Đại Thanh, bốn người cùng nhìn về phía ống kính, lộ ra nụ cười xán lạn. Trên caption có viết: "Bốn người liên hoan, ai trả tiền?"
Vương Khả forward: "Aaa"
Tần Vân nói. "Hai người tự trả. Còn tôi thanh toán cả phần Ngôn Tây."
Fan ở dưới dồn dập hỏi tại sao lại chỉ thanh toán cho mình Giản Ngôn Tây, có phải coi trọng nhan sắc người ta hay không, mấy phút sau, Tần Vân reply: "Ngôn Tây giúp tôi hoàn thành album, coi như là tôi trả tiền công cho cậu ấy."
Cái gì?
Quần chúng xem náo nhiệt sững sờ, hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã thấy Giản Ngôn Tây chuyển phát weibo của Tần Vân."Keo kiệt quá rồi. Nhưng ít ra tôi cũng được lợi."
Du: "Nam
thần. Em không keo kiệt. Anh muốn ăn gì em mời anh."
Hoa Nguyệt: Nam thần thích ăn cơm Tàu sao? Em nấu ăn rất giỏi. Em còn làm đầu bếp.
Ngọc Hàn: Lầu trên dụ dỗ thất bại rồi, chúng ta cũng chỉ là một fan nhỏ nhoi thôi.
Hải Yêu: Dùng sắc dụ cũng vô dụng. Trong nhà nam thần có đầu bếp rồi, ngày nào cũng sẽ nấu cho nam thần ăn.
Đường Nam Nam: Đừng có nằm mơ. Nhà nam thần có người yêu nam thần nấu cơm rồi.
Hải Yêu: Lầu trên nói linh tinh.
Đường Nam Nam: Haha. Tôi không nói điêu. Chỉ là lầu trên nằm mơ thôi.
Thấp thỏm lo lắng: Người anh em, có lá gan tiết lộ thêm không?
Vị Đường Nam Nam này đã thành công gây sự chú ý cho fan, không ít người mò tới weibo vị này, phát hiện chẳng có gì hay ho, người duy nhất follow cũng chỉ có mình Giản Ngôn Tây.
"Nói dối" Ngô Nhiễm Nhiễm cắn quả táp tàu, chắc như đinh đóng cột "Tuyệt đối là nói dối."
Bời vì Ngô Nhiễm Nhiễm xem chương trình Bạn là ca sĩ mới thành fan Giản Ngôn Tây, tuy rằng mới thành fan không lâu nhưng cũng xem như là fan chân chính, nhạy bén phát hiện vị Đường Nam Nam này nhất định giấu bí mật gì liên qua tới Giản Ngôn Tây, tuy rằng không nói gì nhưng cô cũng không thể bỏ, ngày nào cũng vào weibo Đường Nam Nam hỏi câu nói kia có ý gì. Sau ba ngày, Ngô Nhiễm Nhiễm cầm điện thoại lên, lúc gửi tin cho Đường Nam Nam, phát hiện...
Oa oa oa nha nha nha!
Gì đây?
Sao có thể đối xử với một cô gái dễ thương như vậy chứ.
Ngô Nhiễm Nhiễm căm phẫn, nhìn chằm chằm bốn chữ trên màn hình, chưa kịp nói gì đã nhận được điện thoại của bạn tốt, Ngô Nhiễm Nhiễm alo một cái, bạn tốt kích động hét lên. "Nhiễm Nhiễm. Mau xem Tru Thần đi. Mau xem."
"Cái gì?"
"Tru Thần ý. Hai mươi phút trước đã tung trailer rồi. Tây Tây đẹp trai vcl."
Ngô Nhiễm Nhiễm nghe vậy nhanh tay cúp điện thoại, luống cuống tìm weibo của đoàn phim Tru Thần, phát hiện đã đăng tải lên một video, bình luận phía dưới nhiều vô kể, cô nhanh chóng mở video ra xem, lập tức đứng hình.
Mở đầu là sắc xuân đẹp đẽ, một tiểu đồng mặc áo trắng bước lên trên, có vài tiếng chim hót líu lo, chỉ chốc lát sau đã tới điện, gõ gõ cửa.
Trong phòng không tiếng động, tiểu đồng theo thói quen đẩy cửa ra, cửa nhanh chóng tự động đóng lại, tiểu đồng bước tới phía trước, cuối phòng là bóng lưng màu đỏ như ẩn như hiện.
"Thần quân." Tiểu đồng cúi người, nói. "Dưới ngọn núi đã bắt đầu thi đấu, ngài muốn đi xem sao?"
Bóng lưng màu đỏ như ẩn như hiện, thanh âm lười biếng vang lên. "Được, chuẩn bị đi, trưa mai bổn quân xuống núi."
Ngô Nhiễm Nhiễm kích động nhìn vào màn hình điện thoại, phát hiện Đế Thần Trường Đông vẫn chưa lộ diện, ống kính chuyển xuống dưới ngọn núi, Vương Khả đóng vai nam chính Hạ Vân Thiên đang bị một đồ đệ củ Vô Thượng Tông bắt nạt, bị thương nặng, không có cách nào tham gia cuộc thi võ công.
Ngày thứ hai của cuộc thi, Vô Thượng Tông chủ ngồi ở vị trí đầu tiên, cẩn thận ngóng Đế Thần nhưng y không tới, tông chủ cũng không cảm thấy khác thường. Với trình độ võ thuật như vậy, sao có thể khiến Đế Thần để mắt tới. Cùng lúc đó, tam đệ tử ở trên võ đài sắc mắt tái nhợt, Hạ Vân Thiên hạ một cú chốt.
Bị thương cũng phải vào trận, nếu dám bỏ trốn khỏi Vô Thượng Tông, nhất định sẽ bị truy sát. Lúc đó sống không được, chết không xong. Ý chí chiến đấu của Hạ Vân Thiên tăng vọt, lúc nhìn thấy tam sư huynh, cả người biến thành vẻ phẫn nộ.
Đây là người hôm qua đánh hắn bị thương.
Viền mắt Hạ Vân Thiên đỏ ứng, rút kiếm xông thẳng lên, mặc dù hắn có thiên phú nhưng hôm nay vết thườn chưa hồi phục, đánh vài chiêu với địch đã sức cùng lực kiệt.
Trọng tài thấy vậy lắc đầu một cái, chuẩn bị tuyên bố kết quả thi đấu, liền thấy giữa không trung xuất hiện một vệt màu đỏ, Đế Thần xuất hiện giữa trời quang, đỡ lấy Hạ Vân Thiên sắp ngất đi, lộ ra nụ cười khiến người khác cả đời khó quên nổi. "Tiểu bằng hữu này thật đáng yêu."
Hạ Vân Thiên mơ mơ màng màng, mí mắt sụp xuống, chỉ thấy mình được bao trọn trong vòng tay ấm áp.
Bài thơ ấy, viết thế nào nhỉ?
Đế Thần Trường Đông
Sơn có giai nhân thần chỉ
Sắc vi càn khôn sở mê
Thiên hạ vô song bản hề
Tự động khuynh thành nhan.
Thiên hạ vô song, nghiêng nước nghiêng thành.
Ngô Nhiễm Nhiễm trợn to hai mắt, nhìn nam nhân mặc hồng y trong cideo, y cứ đứng như vậy, trong lồng ngực ôm một nam nhân khác, tóc dài bị gió thổi tung bay, môi mỏng màu hồng nhạt, không giống như vị thần, lại càng giống yêu nghiệt hơn.
Con yêu nghiệt này mê đảo Đế Thần đời trước, mê đảo cả giới Tu Chân, tu vi cao thâm, trong mắt chả để ý thứ gì.