Trẫm Xuyên Việt Rồi

Tính kế


trước sau

"Ba" một tiếng, trong nháy mắt, Hàn Vũ Đông đã trúng một bạt tai.

"Hàn Vũ Đông, mày bị ngu à? Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, tình huống bây giờ rất bất lợi, không nên chọc đến nó." Hàn Vũ Lương tức giận, đạp chiếc ghế tựa trước mặt Hàn Vũ Đông, giận dữ nói. "Mày cũng thật giỏi, không chỉ tìm người giây sự, còn dám tìm người chỉnh nó. Mày điên rồi sao? Ai cho mày lá gan lớn như vậy? Là ai?"

Hàn Vũ Đông cảm thấy chuyện mình làm không sai, lại không hiểu tại sao lại bị anh trai tát một cái. Trong nháy mắt cảm thấy vừa sợ vừa giận ____ sau khi Phương Dao vào Hàn gia mới sinh ra hắn, không giống như Hàn Vũ Lương, từng trải qua số phận làm con riêng, từ nhỏ hắn đã được xem là châu báu trong nhà, được nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ phải chịu loại oan ức như vậy. Bởi vậy bị một tát này, chỉ bối rối trong nháy mắt, một lát sau liền tức giận đưa móng vuốt tới khuôn mặt của Hàn Vũ Lương, la to. "Tại sao em không thể chỉnh nó. Con mẹ nó, anh có thể chịu nhưng em không chịu được. Loại người không có mẹ dạy dỗ mà cũng dám lớn tiếng như vậy. Em cũng không nhìn ra nó có gì hơn người."

Cái loại rác thải kia thì có gì đáng sợ chứ. Hân Ý mới mười lăm tuổi, không phải chỉ làm vỡ cái bình của nó thôi sao? Cuối thu rồi, Hàn Triệu Nam còn đem nó nhốt ở ngoài cửa chịu lạnh cả đêm. Mẹ còn không cho phép gây sự, dựa vào cái gì?

Hàn Vũ Lương nghe vậy méo mặt, đạp đầu gối Hàn Vũ Đông một cái. "Con mẹ mày. Kế hoạch của chúng ta hiện tại đã đến thời khắc quan trọng nhất. Mày cho rằng muốn nó lấy cổ phần ra là dễ lắm sao? Mày không giúp đỡ, ngược lại còn cản trở tao."

"Em kiếm người chịu thay rồi. Hàn Triệu Nam sẽ không biết em làm chuyện đó."

Hàn Vũ Lương bị hắn làm cho bật cười. "… Hàn Vũ Đông, đây là lần đầu tiên tao thấy mày ngu xuẩn như vậy. Cây ngay không sợ chết đứng. Cái thủ đoạn này của mày, tùy tiện tìm người có thế lực một chút sẽ tra ra mày."

Xin trời, hắn có thể thông minh một chút hay không.

Đây là thủ đoạn nhỏ, trăm ngàn chỗ hở, hơi thông minh một chút đều có thể nhìn thấy. Tên lưu manh kia cũng là kẻ gây họa, hiện trong tay hắn chắc chắn đang nắm nhược điểm của Hàn Vũ Đông, cái tên ngu xuẩn này còn không biết, bộ dáng đắc ý khiến cho người nào nhìn vào cũng đều đau đầu thay hắn. Hàn Vũ Lương tức giận, đi đi lại lại trong phòng, miễn cưỡng làm cho mình tỉnh táo, tìm ra biện pháp đền bù.

Gia phong Hàn gia vô cùng nghiêm ngặt, chuyện 4 đứa cháu có va chạm là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng mà chuyện này là bí mật, chưa từng đến tai trưởng bối trong nhà. Huống chi lần này không đơn giản là chuyện Hàn Vũ Đông va chạm với anh em cùng mẹ sinh ra, hắn thuê lưu manh trừng trị Hàn Triệu Nam, thậm chí còn nói "Chỉ cần không chết là được" quả thực là quá ngy xuẩn, nếu không phải hắn là em trai ruột của mình, Hàn Vũ Lương cũng không quản hắn.

"Anh, anh đến cùng là đang sợ chuyện gì?" Hàn Vũ Đông không ưa nổi bộ dáng rụt rè của Hàn Vũ Lương. "Lúc trước không phải cha nói là không có đứa con trai này sao, sao anh còn lo lắng như vậy, nó có cái gì không thể đụng vào? Không phải chỉ là một phần nhỏ cổ phần thôi sao, 6% cổ phần mà thôi, cũng không phải con số lớn."

Hàn Vũ Lương cười lạnh một tiếng: "Mày thì biết cái gì? Mày nghe cha nói không có đứa con như Hàn Triệu Nam, mày cho rằng trong nhà này cha có bao nhiêu quyền uy?"

Hàn Vũ Lương không giống Hàn Vũ Đông, năm đó hắn ra đời khi mẹ còn là tiểu tam, khắp nơi không thấy được ánh sáng, mãi đến khi hắn 3 tuổi, Ân Tố tự tử, Phương Dao mới bước chân vào cửa lớn Hàn gia, cứ coi là như vậy đi, nhưng Hàn Vũ Lương hắn vẫn bị xem là con riêng, cái danh này như một hình xăm trên người, rửa mãi không sạch, dính chặt ở trên người hắn, làm cho 23 năm của hắn, mọi lúc mọi nơi đều biết rõ chuyện này. Sau này, hắn mới dần hiểu ra, tuy rằng trên danh nghĩa Hàn Nghị là chủ nhà họ Hàn, nhưng trên thực tế là bị người ta quản chế.

Năm đó Ân Tố còn sống, Hàn Nghị nửa điểm cũng không dám cho bà biết đến sự tồn tại của Phương Dao, chờ đến khi Ân Tố tự tử, ông mới dám đem Phương Dao và Hàn Vũ Lương vào cửa, nửa năm sau, Phương Dao mang thai Hàn Vũ Đông, hai người họ mới chính thức đi đăng ký kết hôn, mà bởi vì ông nội Hàn không thừa nhận Phương Dao, bà sinh ra ba đứa con Hàn Vũ Lương, Hàn Vũ Đông, Hàn Hân Ý cũng phải theo lời ông Hàn, không đặt tên con là "Triệu..." Mà loại chuyện này, Hàn Nghị có quyền quyết định sao?

Hàn gia giống như ngọn núi lớn, ông nội Hàn cùng Hàn Kiều luôn đặt ở trên đầu Hàn Nghị, làm cho ông nửa tấc cũng không dám bước. Tuy rằng hắn không thích Hàn Triệu Nam nhưng cỹng chỉ ở bên trong làm khó dễ tiểu tử kia, muốn đụng chân đụng tay cũng không được.

Huống chi Hàn Triệu Nam không phải là không có thứ gì, là loại công tử bột chỉ dựa vào cha, lúc anh ba tuổi, sau khi Ân Tố tự tử liền thừa kế 6% cổ phần Hàn thị cùng các tài sản khác. Mười tám tuổi, sau khi thừa kế số tài sản kia, so với loại người không có thứ gì như bọn họ đúng là khác một trời một vực, chỉ là Hàn Vũ Đông và Hàn Hân Ý không biết, nghe thấy lời nói của Hàn Nghị cũng cho là Hàn Triệu Nam không có mẹ, đến bây giờ cũng không có cha, lại không biết người ta căn bản cũng không cần

Hàn Vũ Lương thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc mắt nhìn Hàn Vũ Đông một cái. "Qua mấy ngày nữa, ở trong nhà liên hoan, mày ở trước mặt mọi người nói lời xin lỗi với Hàn Triệu Nam
đi "

Hàn Vũ Đông kinh hãi: "Anh điên rồi sao. Tại sao em phải nói xin lỗi nó? Đây không phải là tự chui đầu vào lưới à.?"

"Mày làm ra những chuyện kia so với chui đầu vào lưới khác nhau chỗ nào?" Hàn Vũ Lương tức giận lại muốn đi lên đạp hắn:

"Hàn Triệu Nam phái người đi tìm tên kia, hỏi một chút cũng ra được chuyện này. Còn có mấy tên côn đồ kia, mày ngu hay sao mà đưa xe cho bọn chúng, đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này à?"

Hàn Vũ Lương tức giận, phun ra mấy câu chửi tục, Hàn Vũ Đông không phục. "Tính cách Hàn Triệu Nam táo bạo kích động, làm sao quản chuyện này do tên lừa đảo kia làm hay không. Hơn nữa, tên kia là một tên lừa gạt, hắn nói thì Hàn Triệu Nam sẽ tin sao?"

"Vậy chuyện chiếc xe giải thích thế nào?"

"Xe kia cũng không phải em mua, là của một người bạn mà thôi, liên quan gì đến em?"

Hàn Vũ Lương cười lạnh một tiếng: "Chiếc xe kia, Hàn Triệu Nam cùng với đám anh em thân thiết chưa chắc sẽ không tìm ra được, mày có nghĩ tới chuyện Hàn Triệu Nam tìm được xe, sau đó tìm được tên lưu manh do mày thuê, thì chuyện sẽ kết thúc ra sao không?"

Hàn Vũ Đông hơi ngưng lại: “Chuyện này…”

"Nếu như Hàn Triệu Nam tìm được tên côn đồ kia, mày có đảm bảo là hắn sẽ không khai mày ra không? Mày làm sao ở trước mặt ông nội và bác cả bảo toàn được chính mình?"

"Sẽ không như vậy." Hàn Vũ Đông nói. "Em cùng tên côn đồ kia đã thống nhất, em nói hắn rời khỏi Đế Đô đi trốn một thời gian, chắc là không tìm thấy đâu."

Hàn Vũ Lương nói: "Hẳn là như vậy? Mày có biết cái kế hoạch của mày có bao nhiêu lỗ hổng hay không? Một là tên lừa đảo ở hẻm Thăng Chức, một là xe thể thao, một là đám lưu manh kia, gặp sự cố mày cũng không đếm xỉa tới, mà một khi mày đã liên lụy, mày có thể toàn thây nổi sao?"

Hàn gia có 4 anh em, ngoại trừ Hàn Triệu Nam được Hàn lão gia yêu thích, ai mà không bị đánh đòn qua? Vốn đã không được yêu thích lại chọc đến danh tiếng anh trai, có còn muốn tại Hàn thị làm việc yên ổn nữa hay không?

Hàn Vũ Đông bị nói như vậy cũng có chút sợ sệt: "Nhưng để em tự mình đi nói, đây không phải là..." Không phải là vừa vặn ngồi trên họng súng sao.

Nhìn ra em trai mình có chút buông lỏng, sắc mặt Hàn Vũ Lương dịu đi chút ít. "Không có chuyện gì, may là lần này nó không bị thương nặng. Khi mày đứng trước mặt mọi người xin lỗi nó, sẽ đem thù hận của mình vứt bỏ ngoài cửa một lúc. Khi đó mẹ và cha sẽ ở một bên phụ họa, dựa theo tính cách của Hàn Triệu Nam, nó không muốn thì cũng phải đồng ý."

- -

Ở quán cafe, Giản Ngôn Tây ngồi khuấy nhẹ ly cafe..

Ánh mắt cậu nhẹ nhàng nheo lại, nhìn về phía trước, nơi đó mốt một người mặc áo trắng và một bé gái,bkhoảng chừng chỉ có tám, chín tuổi, tết tóc, tự mình ngoan ngoãn ăn bánh ngọt. Cậu không khỏi nghĩ đến câu nói mình nói với Lương Văn Thanh tối hôm đó.

Trong nhà trọ, mặt Lương Văn Thanh sững sờ nói. "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói, tôi muốn bắt tay với người nhà của Lâm Hồng Ngự, sau đó bắt Ánh Nghệ ký hợp đồng, cật lực nâng đỡ tôi."

"Cậu muốn bắt tay với người nhà của ông ta? Cậu làm thế nào để bắt tay?"

"Rất đơn giản a, lúc trước không phải tôi đã nói rồi sao? Tạo ra ân tình, bắt Lâm Hồng Ngự chịu ơn tôi."

"Nhưng..." Lương Văn Thanh cảm giác phương pháp này có chỗ không đúng. "Ân tình làm sao thì người ta mới nợ, mà dựa vào chuyện này có được lâu dài hay không? Chịu ơn báo đáp không phải là kế hoạch lâu dài "

Huống chi chuyện này bắt đầu cũng là do Giản Ngôn Tây mang mục đích khác để tiếp cận.

Giản Ngôn Tây hơi động ngón tay, nói. "Dựa vào chuyện ân tình sẽ không lâu dài, muốn cho Ánh Nghệ nâng đỡ, chỉ có một biện pháp, chính là tạo ra giá trị lớn, dùng lợi ích mê hoặc bọn họ, bọn họ mới không để ý quan hệ hợp tác ngày trước của tôi và Tinh Hải, cùng tôi đứng chung một thuyền. Mà trước đó, tôi muốn nhảy ra khỏi vũng bùn Tinh Hải cũng phải dùng một chút thủ đoạn."

Năm đó, cậu từ Hoàng tử rồi lên Hoàng thượng, những đại thần kia vừa mới bắt đầu đã muốn cùng cậu máu chảy đầu rơi. Mọi người cũng là từng bước đi tới ngày hôm nay, trước tiên là vì một nguyên nhân nào đó mới cùng cậu đứng trên một cái thuyền, sau này nhìn thấy năng lực của cậu rồi, bị mình nắm giữ nhược điểm nên mới đem toàn bộ dòng dõi tính mạng đặt ở trên người mình, không phải sao?

Mà những chuyện này, từ cổ chí kim, chưa từng từng thay đổi?

Lòng người mà, người nào có giá trị, có lợi ích thì được người khác vây quanh thôi.

Mà bé gái tên Lâm Hiểu Như kia chính là cái chìa khóa mở ra cánh cửa của Ánh Nghệ, hiện tại hãy nhìn xem cậu sử dụng chiếc chìa khóa này như thế nào đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện