Ánh mặt trời gần trưa lười biếng chiếu rọi sương phòng yên tĩnh, chủ nhân sương phòng còn lười hơn,lười đến nỗi nằm không dậy nổi.
Ngoài cửa sổ thanh âm chim chóc êm tai dễ nghe, bên trong khu vườn khéo léo, một cảnh đẹp đầu hạ, lại không người ngắm.
Cửa sương phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, một nha hoàn chừng mười tám tuổi nhìn vào thăm dò.
Trên giường, cái gối mềm mại nhẹ nhàng màu lam, chăn thêu một đôi uyên ương hí thủy, trông rất sống động. Một cánh tay tuyết trắng ôm lấy tấm chăn, ngủ say sưa.
“Tiểu thư?” Nha hoàn thử gọi,“Tiểu thư, thức dậy thôi.”
“Ân……” Lên tiếng trả lời, mang theo buồn ngủ.“Lúc nào rồi?”
“Sắp trưa rồi, người không dùng điểm tâm sáng sớm một chút, lúc này đã chuẩn bị ăn cơm trưa!” Thấy tiểu thư đã muốn tỉnh lại, nha hoàn đơn giản đẩy cửa ra, bước nhanh tiến vào.“Mau đứng lên rửa mặt chải đầu! Hôm nay là cái ngày gì, tiểu thư sẽ biết đi?”
Cánh tay tuyết ôm chăn nắm thật chặt, đổi tư thế, vẫn là lưu luyến chiếc giường, không chịu đứng lên, tiếng nói kiều nhu miễn cưỡng bay ra,“Cái gì cùng lắm thì ngày……”
“Lục gia hồi kinh!” Nha hoàn ở trong phòng bận bịu, chuẩn bị nước cho chủ tử rửa mặt, lại đi chuẩn bị quần áo, một mặt nói liên miên cằn nhằn,“ Đầu xuân liền xuống phía Nam, đi hơn 4 tháng, cũng thực vất vả Lục gia.”
“Lục gia” trong miệng nha hoàn, đó là Nhạn Vũ Giai , con trai thứ sáu của đương kim hoàng thượng. Tài hoa phong lưu, tuấn mỹ lỗi lạc, trong kinh không người nào là không biết, không người nào là không hiểu.
Vị Lục gia này không giống khác hoàng tử luyện võ từ nhỏ, hắn là người đọc sách, nho nhã bác học không nói, luôn luôn cực có hứng thú đối với trị thủy, xây đê, khai kênh đào chờ sự vụ.
Sau trưởng thành, lại nhiều lần bị Hoàng Thượng ủy nhiệm làm đặc phái viên, bôn ba nam bắc, một năm có hơn phân nửa thời gian không ở kinh thành. Cho nên mỗi lần hồi kinh, liền giống như đại sự quốc gia, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ dưới chân Thiên Tử.
Nguyên nhân phi thường đơn giản — quan lại quyền quý, hoàng thân quốc thích, trong nhà có khuê nữ vừa độ tuổi, mà xinh đẹp tất muốn đem gả cho ái nhi mà hoàng thượng coi trọng. Chỉ cần Lục gia hồi kinh,nào là đón gió,nào là tẩy trần, yến hội, từng cái từng cái, náo nhiệt cả một thời gian.
Trong phủ thừa tướng hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Bởi vì Thừa tướng cùng Lục gia vừa là chỗ thầy trò, lại là bạn vong niên, mỗi lần Lục gia hồi kinh, sẽ lại đến tướng phủ bái phỏng, nâng cốc chúc mằng, say sưa mới về.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Mắt thấy chính mình nhắc đi nhắc lại không được đáp lại, trong lòng biết rõ ràng tiểu thư lại lần nữa chìm vào mộng đẹp, nha hoàn đến trước giường, đứng định chống nạnh nói:“Tiểu thư, thật sự nên dậy thôi, buổi chiều, các nhũ mẫu sẽ lại đây giúp tiểu thư trang điểm, chuẩn bị tham dự yến tẩy trần buổi tối nay…… Tiểu thư, không thể ngủ tiếp!”
“Thực ầm ỹ,…:” Bị nhiễu không thể không tỉnh ,nàng oán giận.
“Trước đứng lên rửa cái mặt, ăn một chút, hôm nay cái nhất định phải trang điểm tiểu thư cho thật đẹp…… Ai nha!”
Thò người đỡ tiểu thư rời giường, nha hoàn đột nhiên hô lên.
Chỉ thấy tiểu thư vừa ngồi dậy, cái chăn tơ từ trên người rơi xuống eo, một thân da thịt trắng noãn trong suốt như tuyết, giờ phút này, đã có loang lổ dấu vết nhỏ, như hồng ấn cánh hoa!
Nha hoàn là người hiểu chuyện, đương nhiên biết, đó là bị nam nhân sau khi hôn môi rồi sủng ái, để lại dấu vết, nàng đương trường oanh một chút mặt hồng thấu.
Nàng lại lười biếng kéo chăn che lại ngực, , tựa tiếu phi tiếu, nhìn nha hoàn theo bên người nhiều năm liếc mắt một cái,“Xảo Ti, còn không đem quần áo đưa cho ta? Ngốc ở đằng kia làm gì nha?”
Xảo Ti thấp đầu, trên mặt cháy sạch nóng nóng, nhanh đưa quần áo vừa chuẩn bị tốt dâng lên, hầu hạ tiểu thư mặc vào.
Đợi thay xong, Xảo Ti khom cúi người, giúp tiểu thư buộc thắt lưng, có chút chậm chạp, nhịn không được nhỏ giọng hỏi:“Cho nên…… Lục gia đêm qua vào kinh?”
Tiểu thư lại liếc mắt một cái, sóng mắt trong suốt, thiên ngôn vạn ngữ, đều ở bên trong.
Khó trách, tiểu thư hôm nay ngủ thẳng tới bây giờ. Ngày thường là sáng sớm đã dậy, rời giường rửa mặt chải đầu nha.
Y phục màu vàng nhạt làm nổi bật làn da trắng như tuyết,đường nét trên khuôn mặt như tranh vẽ. Xảo ti động thủ giúp tiểu thư chải vuốt một vài sợi tóc đen nhánh , nắm trong lòng bàn tay, nàng nhìn tiểu thư trong gương đồng mà sững sờ.
“Lại làm sao vậy?” Tiểu thư sờ má, ở trong gương nhìn nha hoàn thân như tay chân.
“Tiểu thư…… Thật là đẹp.” Xảo Ti nhịn không được nói.
Còn không phải sao! Lông mày kẻ đen khẽ nhếch , đôi mắt trừng trừng gợn sóng, như chứa đựng men say,cái mũi tựa như chạm ngọc, môi đỏ mọng hình thoi, trên gương mặt