Trời đông giá rét, đêm dài yên lặng, một mảnh đen đặc, mọi nơi không tiếng động.
Nếu cẩn thận nghiêng tai lắng nghe vẫn là có thể nghe thấy tiếng vang không rõ nhè nhẹ ái muội.
Hình như là tiếng gió thổi qua cửa sổ đóng chặt, hoặc là thổi lên ngọn cây, khiến đầu cành run rẩy.
Cũng có thể…… Cũng không phải….
Gia nô đều đã nghỉ ngơi, mà đêm lạnh như thế, trừ bỏ gia đinh tuần tra ban đêm, cũng sẽ không có người tùy tiện xuất môn. Thừa tướng phủ tây sườn độc lập, cách khu nhà chính khá xa, cho dù có tiếng vang gì cũng không có người nghe thấy.
Nhưng dù vậy thì người trong sương phòng vẫn là hết sức áp chế.
“Đừng……” Tiếng nói nũng nịu, làm cho người ta nghe xong, xương cốt cơ hồ đều mềm ra.
“Ngoan, nghe lời.” Nam nhân mỉm cười dụ dỗ.
Trong sương phòng chẳng những có hỏa lò ấm dào dạt, màn trướng thật dày buông xuống dưới mật mật che giường. Bất quá, trong giường giờ phút này đúng là xuân sắc khôn cùng, không muốn để ý cũng không được.
Như lúc đầu ,thân thể mềm mại nửa bị dỗ lừa gạt,thoát y cơ hồ trần như nhộng, chỉ còn cái yếm màu đỏ mỏng manh, tôn lên da thịt trắng như tuyết của nàng.
“Thật là đẹp mắt, ta biết màu này sẽ hợp với nàng.” Nhạn Vũ Giai thân mình tinh tráng, mật mật ngăn chận tình nhân vô lực kiều nhuyễn. Vải dệt mềm , ở ngực nàng mẫn cảm nóng bỏng cọ xát, cũng đủ làm cho nàng liên tiếp thân ngâm, không biết là khó chịu hay là thoải mái.
Nàng một đôi cánh tay trắng trẻo bám gáy Nhạn Vũ Giai, hắn dỗ nàng ngoan ngoãn đem chân đặt lên thắt lưng hắn, cứng rắn dưới thân giương rộng ở cấm địa nàng ẩm ướt chạy tới chạy lui, trêu đùa nàng, cũng không dừng lại, chỉ có một hành động chiếm giữ như vậy.
“Đừng nói nữa…… Đừng như vậy……” Nàng cơ hồ thở không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng thơm ngào ngạt chôn bên gáy nam nhân, phun ra đáng thương hề hề xin khoan dung,“Sẽ có người nghe thấy……”
“Ai? Có ai nghe thấy?” Hắn cười hỏi.
“Thanh, Thanh Hà nha!” Nghĩ đến thị vệ bên người của hắn, hoặc là tỳ nữ chính mình khả năng ngay tại bên ngoài sương phòng, đem tiếng vang mắc cỡ chết người nghe thấy…… Phó Bảo Nguyệt liền xấu hổ đến toàn thân đều cháy bừng.
“Bảo nhi, nàng làm sao còn có thể gọi tên nam nhân khác?”
Sủng nịch trách cứ nhẹ nhàng, cùng với cứng rắn chậm rãi xâm nhập trong thân thể nàng làm cho Phó Bảo Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, phun ra một ngụm khí nóng.
Mấy ngày nay đêm dài triền miên luôn vụng trộm tiến hành. Hai người tình cảm bí mật lưu luyến đã kéo dài hơn một năm.
Ban ngày, nàng là một người im lặng, chỉ tránh ở trong viện chính mình. Mà hắn, là lục hoàng tử anh tuấn nhã nhặn, được mọi người vây quanh ngươi lừa ta gạt trong cung! Cuộc sống an nhàn tự tại.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, hắn sẽ lặng lẽ đi vào. Mặc kệ là ngắn ngủi lưu lại, hay ngủ đến gần sáng mới rời đi, mỗi đêm đều đến , hiếm khi vắng mặt.
Đừng nói thất hoàng tử Nhạn Vũ Tuyền khuyên tránh khỏi nàng, bọn họ khúc mắc liên lụy, càng ngày càng cắt không dứt nữa rồi.
Cho dù thường xuyên gặp nhau, nhưng hắn mê luyến nàng tựa hồ chỉ có tăng chứ không hề giảm. Nàng ở trong lòng hắn, cảm nhận được cảm tình, ngay cả tưởng tượng cũng không thể ngờ tới nùng tình mật ý này.
“A, a……”
Nàng mảnh mai, cư nhiên có thể thừa nhận hắn một lần lại một lần, càng ngày càng mãnh liệt va chạm xâm chiếm, này mang thở dốc rên rỉ, cư nhiên là thanh âm chính mình, …… không thể tin nổi!
Khi gió lốc thổi quét làm người ta gần ngất xỉu, nàng cơ hồ chìm ngập, chỉ có thể ôm tình nhân uyển chuyển nức nở, thậm chí rơi lệ –
“Lại khóc,” Làm người ta choáng váng huyễn cực càng vui sướng, Nhạn Vũ Giai hôn nước mắt nàng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa thương vừa yêu, mặc kệ chính mình cũng đang thở hồng hộc.“Không làm thương nàng đi?”
Phó Bảo Nguyệt một đôi mắt to ngập nước, hảo ủy khuất nói:“Chán ghét……”
“Chán ghét?!” Vẫn là ôm chặt người trong lòng hắn cười đến càng đắc ý, tệ hơn.“Vậy nàng như thế nào còn ôm ta nhanh như vậy?”
Nàng vừa thẹn vừa giận cắn bả vai hắn một cái, đổi lấy tiếng cười trầm thấp.
Triền miên thiền quyên, đêm đẹp khổ đoản, Phó Bảo Nguyệt thật không biết nam nhân này tinh lực từ đâu mà đến, rõ ràng bề ngoài là tư thái nhã nhặn, như thế nào lúc gần nàng liền hết thảy đều không giống nhau.
Giờ tý đã qua, toàn thân nàng mệt mỏi, nhanh nhắm mắt lại, Nhạn Vũ Giai còn không có muốn đi ngủ.
Tuy rằng xem kiều mỵ của nàng, nhưng lại luyến tiếc làm cho nàng chịu một chút lạnh, cho nên tự tay hầu hạ, giúp nàng mặc áo đơn vào, còn kéo qua chăn tơ, thậm chí còn tìm một đôi tất vải, miễn cho cặp chân ngọc tinh tế tinh xảo kia bị cảm lạnh.( S : Ôi , soái ca của lòng iêm , sao ca … chu đáo thế , em chết ca rồi…)
Bàn tay to cầm chân nhỏ của nàng, cũng là luôn âu yếm lưu luyến, luyến tiếc buông. Lực đạo vừa phải, bàn tay to của hắn lại ấm áp, Phó Bảo Nguyệt thoải mái nhắm mắt, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Thẳng đến khi xúc cảm lạnh lạnh ở da thịt, Phó Bảo Nguyệt mới đột nhiên tỉnh. Nàng khởi động thân mình, kinh ngạc hỏi:“Ngươi đang làm cái gì nha!”
Nhạn Vũ Giai chính là cười,cúi thấp đầu đem một chuỗi hạt đeo vào mắt cá chân của nàng.
“Nàng xem, thật đẹp.” Nói xong, hắn còn nâng chân nhỏ của nàng lên hôn một cái.
Môi hắn nóng cháy, đôi mắt của hắn cũng giống hỏa diễm nho nhỏ. Tư thế hèn mọn này do hắn làm lại động lòng người như thế, Phó Bảo Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân lại bắt đầu nóng lên, mềm yếu đi .
“Ngươi đừng…… Đừng như vậy.” Nàng yếu đuối kháng nghị.“Lần trước ngươi cũng là thừa dịp người ta không chú ý…… Vụng trộm giúp ta đeo vòng tay bảo thạch, hôm sau quên không tháo, còn xém chút bị người khác nhìn thấy, làm ta sợ muốn chết.”
“Nàng đeo rất đẹp.” Hắn cười, chẳng hề để ý nói.“Hơn nữa, ta thích nhìn trên người nàng có đồ ta tặng.”
Vấn đề là, hắn đưa tới này nọ, tất cả đều là trân phẩm dân gian không dễ thấy, liền ngay cả quý phi công chúa cũng không có, huống chi là nàng nữ nhi một người phạm thượng? Nếu để người ngoài thấy, tránh không được một hồi phong ba nha.
Phó Bảo Nguyệt kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe,“Ta thân phận hiện tại, dùng như thế nào được châu hoa, trang sức mà chỉ trong cung mới có? Ta đã nói rồi, chỉ cần trong lòng ngươi có ta là đủ, ta thật sự không cần, cũng không để ý những thứ này. Huống