Cứ như vậy, Phó Bảo Nguyệt bị đưa đến hình bộ, nhốt vào đại lao âm u ẩm ướt.
Y phục của nàng đơn bạc, ngay cả khi đi ra ngoài cũng chưa mặc áo lông cừu, một đường đông lạnh phát run, đi vào đại lao, hai khớp hàm va vào nhau canh cách.
Trên cửa là một cái xích sắt cùng ổ khóa lớn, khách một tiếng, lạnh lẽo đem nàng khóa trụ.
Cuối hành lang, trên bàn lính canh ngục có đặt ngọn đèn, trừ cái đó ra, không có ánh sáng. Một bát cơm xen lẫn đá sỏi để dưới chân nàng, xem như cơm chiều.
Phó Bảo Nguyệt toàn thân cứng ngắc khẩn trương, bụng lúc này như được nhét tràn ngập vải bông, rất khó chịu, căn bản không hề thèm ăn, lại càng không cảm thấy đói.
Nàng lui vào góc, hàn khí bùn đất không ngừng tẩm nhập cái mông nàng,rồi hai chân, nàng thực cố gắng không chú ý đến. Cố gắng không thèm nghĩ đến ổ chăn ấm áp, không thèm nghĩ đến Nhạn Vũ Giai, không thèm nghĩ trời đông giá rét ,hắn đem đôi chân lạnh lẽo của nàng kẹp vào hai chân hắn để ủ ấm, thậm chí là dán tại cái bụng cứng rắn săn sóc yêu sủng.
Trong khoảng thời gian này, nàng đã muốn hưởng hết tình yêu ngọt ngào, thân là nữ tử, có thể được một nam nhân xuất chúng như thế yêu thương, cuộc đời này cũng đã không uổng phí rồi.
Huống chi, nàng chưa bao giờ ôm kỳ vọng gì, chỉ muốn gả vào một đám bình thường, an ổn sống nốt nửa đời sau.
Cho nên, từng có một thời gian này là đủ rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đừng nghĩ nhiều nữa……
Tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện đột nhiên đánh vỡ tĩnh mịch.
Nguyên bản đại lao không có tiếng động, có người chậm rãi đi tới, hơn nữa, còn không chỉ một người.
Loảng xoảng lang lang, ổ khóa lớn bị mở ra, xích sắt rút bỏ, cửa ngục mở. Ngay sau đó, nàng bị hai gã coi ngục kéo, mang đi ra ngoài.
Bên ngoài, Nhạn Vũ Tuyền ngồi trên ghế, ngay ngắn mặc trường bào, vẻ mặt cũng rất bễ nghễ .
Nhìn Phó Bảo Nguyệt bị đẩy quỳ trên đất.
“Nói đi, thành thật thú nhận, trân bảo giấu trong phòng ở đâu ra?”
Phó Bảo Nguyệt ngẩng cũng không ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói:“Đều là của ta. Có chuyện gì, cứ đổ lên đầu ta.”
Nhạn Vũ Tuyền cười lạnh mấy tiếng.“ Tiểu mỹ nhân yểu điệu, miệng nhưng thật ra rất cứng. Người đâu, vả miệng nàng ta!”
Người cao lớn bên cạnh vẻ mặt hung ác như tướng địa ngục cũng sửng sốt.
Bọn họ gặp qua không ít hải tặc, kẻ xấu, cho tới bây giờ xuống tay không lưu tình chút nào. Nhưng hôm nay ,trước mặt là mỹ nữ mềm mại nhu nhược, nếu tát, đại khái cũng mất nửa cái mạng,nhìn gương mặt tiểu mỹ nhân nín thở, sợ là sẽ đánh hỏng thôi.
Nói thật, thật đúng là đánh không nổi đi.
“Yêu nữ chính là yêu nữ,còn rất tà môn, chẳng những làm mê hoặc lục ca, ngay cả lính coi ngục đều trúng tà. Đáng tiếc, ta không trúng.” Nhạn Vũ Tuyền đứng dậy, lạnh lùng liếc một gã mặt lộ vẻ