Hai năm trước
Trong phủ thừa tướng,mấy ngày gần đây tương đối bận rộn. Gia nô vội vội vàng vàng, từ trên xuống dưới thu xếp chuẩn bị đại thọ năm mươi cho Thừa tướng.
Tuy rằng Thừa tướng không thích khoe khoang, nhưng bởi vì từng làm Quốc tử giám, đã dạy không ít hoàng thân quốc thích, từng người từng người tới chức cứ thế tăng,bọn họ nói phải giúp lão sư náo nhiệt vui vẻ. Chẳng những muốn làm thọ yến, còn muốn làm xa hoa , khó trách hạ nhân trong phủ từ một tháng trước liền bắt đầu thu xếp.
Mà đến ngày đại thọ ấy, bắt đầu từ buổi sáng, liền lục tục có khách tới cửa, như nước chảy ra vào đại sảnh, thư phòng, ngay cả hoa viên, lương đình(đình nghỉ mát) hoặc hoa sen trì(ao hoa sen) đều có dòng người nối tiếp nhau. Từ phủ Vương gia cũ đổi thành phủ Thừa tướng khí thế phi phàm, viên cảnh một trời một vực, không ít khách nhân đều tại ngoại tán thưởng.
Tạm thời rời xa chốn xôn xao, Nhạn Vũ Giai thân là hạ khách, lững thững đi đến hoa sen trì, tìm kiếm một chút thanh tĩnh.
Hắn là con trai thứ sáu của đương kim hoàng thượng, tuy rằng còn chưa có phong vương, nhưng đã là người hết sức quan trọng trong triều.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hoàng Thượng rất thiên sủng đứa con thông minh tuấn tú này.
Từ đại hoàng tử trở đi đều là những người võ công cao thủ, từ nhỏ không thích đọc sách, chỉ có Nhạn Vũ Giai là ngoại lệ. Hắn đọc đủ thứ kinh thư, còn cực có hứng thú với trị thủy, kênh đào ,quản sự hành chính, chẳng những đem những gì liên quan trong sách cổ đọc lại nhiều lần, còn đọc tấu chương phía nam báo cáo, nghiễm nhiên trở thành trợ thủ đắc lực của Hoàng Thượng.
Chỉ thấy hắn một thân trường bào màu trắng, thêu hoa văn tinh xảo phức tạp, không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra. Bên hông buộc một miếng ngọc bội, cao lớn anh tuấn, có thể nói là ngọc thụ lâm phong.
Hắn bước chậm, mắt nhìn hoa sen thanh nhã sắc lệ, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú, hai bên mày rậm cũng là hơi hơi nhăn, hình như có việc phiền lòng.
Phía nam mưa to cả tháng trời, tình hình thiên tai nghiêm trọng, chẳng những ảnh hưởng nông nghiệp, thu nhập từ thuế, phòng xá bởi vì mưa lớn bị phá hủy vô số, dân lưu lạc ngày càng đông, nhân dân ăn không đủ no, sẽ loạn, nói ngắn lại, là vấn đề tương đối khó giải quyết.
Quan địa phương vô lực xử lý, báo cáo triều đình, phái đặc sứ lại không đủ uy nghiêm để cho quan viên, sĩ thân địa phương bắt tay hợp tác, giúp địa phương vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Nghĩ đến đây, Nhạn Vũ Giai mày rậm nhăn càng nhanh.
Hắn một mặt suy tư, một mặt bước, bất tri bất giác, đã muốn rời khỏi tiền viện náo nhiệt.
Ven bờ ao, đá vụn trải đầy, hoa và cây cối hai bên đường càng ngày càng dày đặc, nếu Nhạn Vũ Giai không phải chuyên chú suy nghĩ như vậy, hắn sẽ phát hiện, phong cảnh bốn phía đã dần dần thay đổi, hắn đang đi vào một nơi yên tĩnh tịch mịch khác.
Xuyên qua cánh cửa tròn, vốn đường nước chảy hẹp dần nay lại mở rộng, hình thành một cái ao nho nhỏ, bên trong đủ loại hoa sen nở, giờ phút này thực đẹp.
Hoa nơi này mặc dù không thể tươi tốt như tiền viện, nhưng thanh nhã thì có thừa, đặc biệt giữa ao có mấy đóa Bạch Liên chưa nở vì trời sắp tối, ánh mặt trời hạ, cực kỳ thanh lệ kiều diễm.
Nhạn Vũ Giai nghỉ chân bên cạnh ao. Hắn bắt đầu chú ý tới cảnh sắc bốn phía có chút bất đồng khi nãy, đương nhiên, cũng chú ý tới hoa trong ao.
Đẹp quá…… Hắn không tự chủ được thân thủ, muốn đụng chạm đóa hoa sen tuyết trắng kia —
“Đừng chạm vào hoa của ta!” Bỗng dưng, thanh âm xa lạ như xé gió bên cạnh vang lên, tiếng nói vô cùng dễ nghe, lại mang theo chút giận dữ đi.
Nhạn Vũ Giai kinh ngạc quay đầu.
Vừa nhìn, liền âm thầm đổ rút một ngụm khí lạnh.
Đến nay hắn vẫn nhớ rõ tâm tình kinh ngạc lúc ấy, đại khái là đến già cũng không có khả năng quên rung động này.
Tuy rằng cách nói này hơi tầm thường, nhưng lúc ấy, Nhạn Vũ Giai thật sự nghĩ đến chính mình gặp hoa tiên.
Đó là một cô nương mười sáu,mười bảy tuổi, dáng người thướt tha dịu dàng, bên hông buộc một chuỗi ngọc bội,nắm chặt lấy cái eo nhỏ. Một thân y phục xanh nhạt, nổi bật làn da trắng như tuyết. Làn váy xanh biếc thêu bông hoa sen cùng màu, trông rất sống động, tinh xảo, tuyệt không phải thêu may bình thường.
Lời nói nũng nịu vừa xuất ra từ cái miệng anh đào hồng nhỏ. Mũi như chạm ngọc, hai hàng lông mi cong cong, nhưng hấp dẫn nhất vẫn là một đôi đồng tử như nước hồ thu, trắng đen rõ ràng, sáng ngời như sao, giờ phút này đang lóe ra tức giận, trừng vị khách không mời mà đến.
Nàng mới đứng dậy từ mặt ghế đá, trên mặt bàn trước mắt nàng có vài tờ giấy, còn có màu vẽ, khay màu, bút. Dễ nhận thấy là nàng đang vẽ tranh, kết quả, bị vị khách không mời này đến quấy rầy.
“Mạo muội quấy rầy, thật không phải tại hạ cố ý, không biết tiểu thư có thể tha thứ ?” Nhạn Vũ Giai hít sâu một ngụm khẩu khí, cố gắng bình định tâm thần đang hỗn loạn, thản nhiên mở miệng.
Nàng chính là nhìn hắn, không,là trừng hắn.
“Tiểu thư đang vẽ hoa sen sao?” Nhạn Vũ Giai đi phía trước đi rồi từng bước.
“Đúng”. Nàng tựa hồ phát hiện chính mình trừng nam nhân xa lạ trước mắt, có chút thất lễ, lập tức rũ mắt xuống, không thèm nhìn hắn.
Mà cặp mắt to kia, lại như đã khắc trong đầu Nhạn Vũ Giai.
“Xin hỏi……” Hắn lại đi lên từng bước, ôn hòa hỏi : “Hoa này là của cô nương?”
Nàng lắc đầu, một