Dưới ánh trăng mỏng manh, hai người lẳng lặng ôm nhau, ôn tồn yên tĩnh, không nói nhiều.
“Này.” Sau một lúc lâu sau, Phó Bảo Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ giọng hỏi:“ Biểu muội của ta…… Làm sao bây giờ?”
“Cái gì biểu muội?” Nhạn Vũ Giai đùa bỡn lọn tóc của nàng, không quá chuyên chú hỏi lại.
“Chính là nữ nhi của Vu Thừa tướng nha, người trong lòng ngươi, nhớ rõ không?”
Nhạn Vũ Giai buộc chặt cánh tay sắt, ôm nàng đến thở không nổi.“Ta không thích nàng ta. Là các người liên thủ gạt ta, không biết ư?”
Nàng cong cái miệng nhỏ nhắn,“Ai lừa ngươi?! Lúc ấy ta cũng không biết phát sinh chuyện gì, muốn ta vẽ liền vẽ, muốn ta viết thư liền viết thư, ai biết được là gặp phải người xấu như ngươi? Sớm biết như thế, ta lúc trước như thế nào cũng sẽ không giúp!”
Nhạn Vũ Giai hít một ngụm khí.
Vị tiểu thư này, thân thể trong lòng hắn, thế nhưng còn không muốn làm rõ ràng tình huống.
“Nếu nói như vậy, thì nàng ngày đó sẽ không nên ở bên cạnh ao vẽ hoa, làm cho ta tình cờ gặp.” Ngay từ đầu, hắn nhìn thấy là nàng nha.
“Là ngươi tự mình xông vào, còn muốn hái hoa của ta!” Nàng lên án.
“Được rồi, vậy nàng nên trách ông trời, không nên định trước cho chúng ta gặp nhau, trách cha mẹ nàng, không nên sinh ra nàng ngày thường xinh đẹp ngọt ngào như vậy……” Nói xong, hắn lại cúi đầu xuống.
Lần này, lời nói chưa kết thúc đều bị cái hôn nồng nhiệt bao phủ.
Lại là thật lâu , thật lâu sau, chỉ nghe thấy thanh âm côn trùng chít chít, cùng với hơi thở hỗn loạn.
Sau hòn núi giả, dày đặc rậm cây tùng, Xảo Ti mặt đỏ tim đập dùng sức đè ngực lại.
Nàng một đường vụng trộm theo tiểu thư thần sắc có chút cổ quái đi ra, theo tới bên hồ, sau đó, nàng cư nhiên nhìn thấy một cái thiên đại bí mật –
Tiểu thư ở chỗ này hẹn hò thân mật với nam nhân! Mà nam nhân này…… Cư nhiên là…… Cư nhiên là……
Xảo Ti không dám nghe tiếp, lặng lẽ rời đi.
“Ta phải đi, ngày khác lại đến thăm nàng.” Thật lâu sau, chỉ nghe Nhạn Vũ Giai thấp giọng nói:“Có lẽ một thời gian, ta khả năng phải tới phía nam, chờ xác định, ta sẽ thông báo ngày cho nàng.”
“Ân.” Phó Bảo Nguyệt ứng thanh, còn nói:“Cám ơn ngươi tặng ta mấy thứ đó, ta rất thích, chính là về sau đừng hoang phí như vậy, di phụ di mẫu bọn họ hỏi, ta cũng không biết trả lời thế nào.”
“Đừng để cho bọn họ biết là được, những thứ ấy chỉ đưa cho một mình nàng.” Nhạn Vũ Giai thản nhiên nói, cúi đầu hôn lên má nàng.
Lại ôn tồn thêm một lát, Nhạn Vũ Giai mới nhanh nhẹn rời đi. Nhìn hắn thoải mái nhảy lên đầu tường, biến mất trong bóng đêm, Phó Bảo Nguyệt nhịn không được hít một hơi dài.
Đợi nàng xoay người muốn nhặt lên ngọn đèn lồng bị rơi xuống khi nãy, lại lần tìm không được, quay đầu tìm, vẫn không có tìm được.
Cho đến khi trở lại phòng ngủ, ngẩng đầu liền thấy tỳ nữ của nàng Xảo Ti đứng đó, cầm đèn lồng trên tay.
“Tiểu thư……”
“Ta……”
Chủ tớ hai người trong lòng đều biết rõ ràng, lại không biết nên nói gì.
Phó Bảo Nguyệt cắn môi, vừa muốn cười lại thẹn thùng, da mặt mỏng, cái gì cũng nói không được.
Mắt thấy bộ dáng chủ tử bối rối, Xảo Ti lanh lợi đương nhiên biết là sao lại như vậy, lập tức cũng không muốn khiến nàng tiếp tục xấu hổ, đành phải giả bộ vô sự. “Đã trễ thế này, tiểu thư mau ngủ đi.”
Phó Bảo Nguyệt nhìn nàng liếc mắt một cái, thiên ngôn vạn ngữ, đều nói không ra miệng.
“Những đêm về sau, quản gia, nhóm nhũ mẫu tuy không đến nơi này, nhưng cũng nên cẩn thận thì hơn. Đêm tối đi đường nguy hiểm, về sau đừng trễ như vậy vẫn đi ra vườn.” Xảo Ti lại bỏ thêm một câu.
Ý tứ là, cùng với “Hắn” gặp mặt ngay tại trong phòng đi, không cần mò mẫm