Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Cảm giác ăn năn sám hối


trước sau

Khác với Chung cư Thủ Vọng, Chung cư Sám hối chỉ có một tòa nhà.

Cao 9 tầng, trừ tầng 1 ra, mỗi tầng đều có 20 phòng, cả tầng 1 chỉ có một sảnh lớn, không có phòng.

Tòa nhà này không có thang máy, có 3 cầu thang, hai bên trái phải mỗi bên một cái, ở giữa một cái.

Trên cửa chính tầng 1, dán thông tin cần biết khi vào ở trong Chung cư Sám hối.

Thứ nhất, những người vào ở chung cư Sám hối đều là những người đã phạm lỗi, trước khi hết thời hạn giam giữ, không được phép rời khỏi chung cư Sám hối. Tuy nhiên, bên trong chung cư có rất nhiều cơ sở giải trí, cư dân có thể rời khỏi tòa nhà này, đến khu giải trí bên cạnh để vui chơi.

Thứ hai, những người sinh sống tại chung cư Sám hối, mỗi ngày đều phải hoàn thành nhiệm vụ được ghi trên bảng thông báo trong phòng. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, thời hạn giam giữ sẽ được gia hạn thêm một ngày.

Thứ ba, cư dân trong khu chung cư có thể tự do di chuyển trong hành lang, giữa các tầng, vui lòng cố gắng hòa thuận với hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau, duy trì bầu không khí hòa hợp trong khu chung cư.

Thứ tư, người dân trong chung cư Sám hối phải luôn ăn năn sám hối tội lỗi của mình, sống có trật tự, khôn ngoan trong chung cư.

Thông tin cần biết khi gia nhập cư của chung cư Sám hối và chung cư Thủ Vọng giống nhau, vẫn đề cập đến "có trật tự" và "khôn ngoan".

Nhìn thấy hai chữ "có trật tự", Mục Tư Thần chỉ cảm thấy hơi buồn cười.

Con bướm giống như người bịt tai trộm chuông¹ trong câu chuyện, rõ ràng đã trở thành quái vật cấp Thần, không thể kiểm soát được dục vọng thôi thúc tấn công người dân, nhưng lại dùng "trừng phạt kẻ ác" làm cái cớ, để biện minh cho hành động của mình.

1. Bịt tai trộm chuông: Sự tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy). Câu thành ngữ "Bịt tai trộm chuông" nói với con người rằng: vạn vật cần tồn tại khách quan, không thay đổi theo ý muốn chủ quan của con người. Cũng giống như tiếng chuông, chỉ cần có người chạm vào là vang, dù che đậy tai hay không.

Không gian giấc mơ này, không biết là con bướm đã dệt nên cho cư dân một đất nước lý tưởng, hay là con bướm đã dệt nên cho chính bản thân mình một giấc mơ đẹp đẽ với chút nhân tính còn sót lại.

Mục Tư Thần đến phòng của mình, việc đầu tiên là đi xem Bảng thông báo.

Trên Bảng thông báo đã xuất hiện một dòng chữ.

[Xin vui lòng dọn dẹp Phòng thay đồ của bể bơi sau 5 giờ chiều, thu gom tất cả đồ dùng cá nhân của cư dân để quên trong Phòng thay đồ, trả lại cho chủ nhân. 8 giờ sáng mai, quản lý Chung cư sẽ kiểm tra tình trạng vệ sinh của Phòng thay đồ.]

Nhiệm vụ này nhìn có vẻ bình thường, chỉ là không biết bên trong hồ bơi là tình huống gì.

Mục Tư Thần vào buồng game lúc ba giờ chiều, đã ở thị trấn Mộng Điệp hơn một tiếng, còn 10 phút nữa là đến năm giờ chiều.

Cậu liếc nhìn nhóm game, thấy Trì Liên không nhắn tin nữa, liền quyết định đi thăm Hạ Phi.

Sau khi hiểu được quy tắc hoạt động của "Trụ", tâm trạng của Mục Tư Thần rất tệ, cậu cần Hạ Phi, một người lạc quan bẩm sinh như vậy để khích lệ.

Tất nhiên, điều Mục Tư Thần cần nhất, thực chất là một người để tâm sự. Cậu rất muốn hỏi Tần Trụ, trong một "Trụ" như thế này, làm sao cậu có thể cứu được nhiều mạng người nhất có thể.

Đúng vậy, những người này có thể đã phạm tội nghiêm trọng dưới sự dẫn dắt của luật lệ.

Nhưng Mục Tư Thần biết rõ, đây không phải là lỗi của những người này.

Nếu thị trấn đầu tiên cậu xuyên qua không phải là thị trấn Đồng Chi, mà là thị trấn Mộng Điệp, vô tình bị đưa đến chung cư Sám hối, có lẽ cậu cũng sẽ bị cám dỗ bởi luật lệ, từng bước đi vào con đường không lối thoát.

Chuyện này không phải là ý muốn của con người, mà là một loại ô nhiễm.

Giống như bệnh nhân, bác sĩ, người nhà trong bệnh viện của trấn Đồng Chi, họ để thoát khỏi bệnh viện Minh Mục, để không trở thành cái dáng vẻ mọc đầy mắt như vậy cũng đã hại không ít người.

Nhưng sau khi thanh lọc ô nhiễm, mọi thứ đều bị xóa sạch cùng với ô nhiễm.

Những việc không do "Bản ngã" điều khiển, làm sao có thể coi là trách nhiệm của người đó?

Mục Tư Thần cảm thấy như trước mặt mình có một nút bấm, ấn xuống sẽ có rất nhiều người chết. Một giọng nói ma quỷ vang lên bên tai cậu, ấn xuống đi, dù sao những người chết cũng chỉ là những kẻ giết người không liên quan gì đến cậu.

Nhưng sau khi ấn nút này, cậu còn là chính mình nữa không?

"Tần Trụ, với tư cách là "Thần bảo vệ nhân loại", nếu gặp phải trường hợp này, anh sẽ làm gì?" Mục Tư Thần thì thầm hỏi.

Tần Trụ đương nhiên sẽ không trả lời, bạch tuộc nhỏ cũng không ở bên cạnh.

Mục Tư Thần tự giễu cười cười, cậu cảm thấy câu hỏi này hơi ngu ngốc.

Bản thân cậu còn đang mắc kẹt trong cái "Trụ" này không thể thoát ra, lại còn có tâm trạng để suy nghĩ những vấn đề này.

Cậu còn chưa lấy được nút đâu, đợi lấy được rồi hãy nói.

Mục Tư Thần đến 4013, gõ cửa, Hạ Phi mở cửa, kéo Mục Tư Thần vào phòng, ôm cậu khóc lóc kể lể: "Những người ở đây đều quá xấu xa!"

"Là chuyện Coca-Cola có độc à? Hay là có chuyện gì khác xảy ra?" Mục Tư Thần nhìn về phía Hạ Phi, thấy cánh tay và đầu của cậu đều được băng bó, vết thương trên cánh tay là để "trục xuất" độc tố, còn vết thương trên đầu chắc chắn không phải do cậu ta tự đánh phải không?

Hạ Phi che đầu, không vui nói: "Lúc nãy tôi đang chăm chú xem lịch sử trò chuyện của ông và Trì Liên, đột nhiên nghe thấy tiếng "đùng đùng đùng" ở cửa.

Tôi mở cửa, thấy một nam một nữ đang tranh giành một tấm thẻ. Người đàn ông cầm một con dao, người phụ nữ cầm một cây gậy sắt.

Hai người họ đánh nhau rất ác liệt, mỗi cú đánh đều muốn đánh chết đối phương, nhưng cả hai đều có thân thủ tốt, không bị thương nặng.

Thẻ đó văn ra bay lên trời, không biết sao lại bay vào tay tôi.

Tôi còn chưa nhìn rõ thẻ ghi gì, người phụ nữ cầm gậy sắt đánh thẳng vào đầu tôi.

May là tôi có chút bản lĩnh, né được đòn đánh, gậy sắt chỉ làm trầy da trán tôi, ông xem, chỗ này, đã sưng lên rồi."

Hạ Phi lật tấm băng gạc trên đầu lên cho Mục Tư Thần xem.

Mục Tư Thần liếc nhìn vết thương của Hạ Phi, trầy da chảy máu sưng tấy, nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng chỉ là thương ngoài da, không nghiêm trọng.

"Thẻ ghi gì, ông có nhìn rõ không?" Mục Tư Thần hỏi.

"Chưa kịp nhìn đã bị người phụ nữ kia giật mất rồi." Hạ Phi nói.

"Khi họ tranh giành thẻ, mặt trước của thẻ có hướng về phía ông không?"Mục Tư Thần hỏi.

Hạ Phi gật đầu: "Có, nhưng chữ trên thẻ rất nhỏ, ông cũng biết tôi bị cận thị mà, không nhìn rõ."

Có phải là tôi vô dụng quá không? Chưa gì đã bị cho vào chung cư Sám hối, không những bị thương đầy mình, mà còn không thu thập được thông tin gì, tấm thẻ quan trọng như vậy bay qua trước mặt tôi, mà tôi cũng không nhìn thấy nội dung trên đó." Hạ Phi che đầu, nói với vẻ thất vọng.

Mục Tư Thần vốn không định an ủi Hạ Phi, thực tế là tâm trạng cậu rất tệ, đến tìm Hạ Phi để lấy một chút năng lượng tích cực. Không ngờ Hạ Phi, người vốn ruột để ngoài da, lại đang chán nản, điều này có chút không giống với cậu ta.

Hai người phải có một người phấn chấn lên, Mục Tư Thần lấy lại tinh thần, vỗ vai Hạ Phi, an ủi: "Không sao, tôi có thể xem."

Khả năng của Mắt to có một khả năng "Biết gì, thấy nấy".

Hiện tại Mục Tư Thần đã biết chuyện xảy ra trước cửa nhà Hạ Phi, Hạ Phi lại từng nhìn thấy mặt trước của tấm thẻ, Mục Tư Thần hoàn toàn có thể dùng tầm nhìn của Hạ Phi làm trung gian, kích hoạt khả năng của mắt trái.

Cậu đặt tay
lên mắt Hạ Phi, che khuất mắt phải, chỉ dùng mắt trái để nhìn mọi thứ.

Hình ảnh Hạ Phi kể lại hiện lên trước mắt Mục Tư Thần.

Cậu nhìn thấy một nam một nữ đang tranh giành tấm thẻ như Hạ Phi đã nói, tấm thẻ có nền đen chữ trắng, nó liên tục xoay tròn trong không trung, Mục Tư Thần nhìn rõ chữ trên thẻ, trên đó viết "Thẻ giảm án, có thể giảm án bảy ngày".

Mục Tư Thần buông mắt Hạ Phi, đóng "Chân thực chi đồng", mắt trái đau nhói.

Cậu dùng sức chớp mắt hai cái, chỉ cảm thấy mắt đau đến mức không nhìn rõ vật gì, đợi một lúc lâu mới miễn cưỡng nhìn thấy một vài bóng mờ.

Đây là chuyện gì xảy ra? Vừa rồi rốt cuộc cậu bị cái gì tấn công? Mục Tư Thần nhất thời vô cùng không hiểu.

Cậu dùng "Chân thực chi đồng" đã xem qua rất nhiều thứ, ngoại trừ khi trực tiếp nhìn vào thân thể thật của Thẩm Tễ Nguyệt thông qua "Mắt to", chưa từng có lần nào đau đớn như lần này, giống như có kim châm vào mắt vậy, đau đến mức Mục Tư Thần không dám mở "Chân thực chi đồng" nữa.

Thứ cậu nhìn thấy rõ ràng không phải là thứ gì có sức mạnh, hai người cướp đoạt kia cũng có thể nhìn thấy mặt trước của "Thẻ giảm án", tại sao cậu lại bị thương?

Mục Tư Thần che mắt, cố nhịn đau.

Hạ Phi quan tâm hỏi: "Sao vậy? Để tôi xem."

Mục Tư Thần bỏ tay ra, Hạ Phi nhìn thấy mắt trái của cậu đỏ ngầu, đỏ như sắp chảy máu, lập tức áy náy nói: "Sao lại thành ra thế này? Đều tại tôi, lúc đó tôi nhìn được thẻ thì rồi, ông cũng sẽ không bị thương nặng như vậy."

Mục Tư Thần:"..."

Cậu nhìn Hạ Phi với ánh mắt lo lắng và áy náy, bỗng nhiên cảm thấy xa lạ.

Hạ Phi căn bản không phải là người biết áy náy!

Lúc đầu trong thư viện, Hạ Phi bị Thẩm Tễ Nguyệt khống chế, còn bị làm con tin, suýt nữa khiến Mục Tư Thần mất đi "trụ" và bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm.

Cho dù như vậy, Hạ Phi cũng không cảm thấy áy náy, cũng sẽ không xin lỗi.

Bởi vì trong hoàn cảnh nguy hiểm trùng trùng như vậy, ai cũng có thể gặp nguy hiểm, xảy ra chuyện cũng không phải lỗi của ai.

Hạ Phi sẽ không cảm thấy mình đã liên lụy Mục Tư Thần, cũng sẽ không trách móc Mục Tư Thần đã không bảo vệ cậu ta cho tốt.

Cậu ta chỉ biết nói: "May mà có tôi dẫn ra thông tin mấu chốt, vận khí của tôi thật tốt, ha ha ha!"

Hạ Phi chính là người như vậy.

Mà Hạ Phi trước mắt này trông như sắp khóc rồi, bị cái gì nhập vào vậy?

Mục Tư Thần xác định Hạ Phi trước mắt là bản thân cậu ta, nhưng nhất định đã gặp phải vấn đề gì đó. Cậu muốn dùng "Chân thực chi đồng" nhìn kỹ Hạ Phi một lần nữa, nhưng mắt lại đau nhức không chịu nổi, không cách nào mở "Chân thực chi đồng".

"Tất cả đều là lỗi của tôi, không giúp được gì cho ông, hu hu hu..." Hạ Phi vừa nói vừa khóc!

Mục Tư Thần chỉ cảm thấy rất bực bội, cậu đẩy Hạ Phi đang cố gắng nhỏ thuốc nhỏ mắt cho mình, không kiên nhẫn nói một câu: "Đừng khóc nữa!"

Hạ Phi bị Mục Tư Thần đẩy ra, lập tức bị tổn thương nặng nề, ôm đầu gối ngồi trên mặt đất, toàn thân tỏa ra khí tức u ám.

Cậu ta cúi đầu vào đầu gối, lẩm bẩm điều gì đó.

Mục Tư Thần cảm thấy trạng thái của Hạ Phi không ổn, không, không chỉ Hạ Phi, mà tâm trạng của cậu cũng không ổn.

Từ khi cậu bước vào chung cư Sám hối, tâm trạng đã trở nên rất u ám, chưa tìm được vị trí "Trụ", đã tưởng tượng mình là một tội nhân giết chết rất nhiều người, tâm trạng cực kỳ tệ, thậm chí còn muốn cầu cứu Tần Trụ một cách vô dụng.

May mắn là Tần Trụ hiện tại là người hợp tác với cậu, nếu không hành động của cậu lúc nãy, sẽ tương đương với việc cầu nguyện với tà thần.

Nếu không cẩn thận cầu nguyện với Thẩm Tễ Nguyệt, Nhiếp Ức Hải hoặc Trác Hoài Sơ, e rằng sẽ trực tiếp trở thành thân cận của họ.

Tại sao lại trở thành như vậy?

Mục Tư Thần kìm nén sự bực bội trong lòng, tiến lại gần Hạ Phi, nghe thấy cậu ta lẩm bẩm "Tất cả là lỗi của tôi, tôi không đúng".

Hình dáng của Hạ Phi, giống như đang ăn năn sám hối.

Mà tâm trạng của Mục Tư Thần trước đây, cũng là ăn năn sám hối.

Rõ ràng chưa làm hại ai trong "Trụ", cậu đã bắt đầu sám hối trước thời hạn.

Đây chính là sức mạnh của chung cư Sám hối sao? Bất kỳ ai bước vào đây, đều bị cảm giác sám hối kiểm soát, không tự chủ được mà hồi tưởng lại những việc sai trái mình đã làm hoặc sắp làm?

Chỉ cần bị sám hối chi phối, sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn sám hối - chuộc tội - giải thoát, cảm giác sám hối càng mãnh liệt, cảm giác giải thoát sau khi chuộc tội càng mạnh mẽ, "Trụ" có thể hấp thụ được năng lượng cảm xúc càng nhiều.

Mục Tư Thần đã hiểu được điều này, nhưng cậu không thể thoát khỏi cảm xúc sám hối, lý lẽ cậu đều hiểu, nhưng cậu vẫn không vui, vẫn không thể vực dậy tinh thần.

Thậm chí cậu còn tát mạnh vào mặt mình một cái, rồi lại đánh Hạ Phi một cái, hy vọng bằng cách này có thể tỉnh táo lại.

Ai ngờ Hạ Phi ôm lấy chỗ bị đánh, nước mắt lưng tròng nhìn cậu, bộ dạng "Chắc chắn là tôi đã làm sai điều gì đó nên ông mới đánh tôi", khiến cảm giác ăn năn sám hối của Mục Tư Thần càng thêm mãnh liệt.

Cảm giác này thật kỳ lạ, và có một sự không hài hòa rất mạnh mẽ.

Mục Tư Thần cảm thấy, trạng thái hiện tại của cậu giống như bị ai đó chi phối tinh thần vậy.

Nhưng "Đấng chi phối tinh thần" rõ ràng là danh hiệu của Thẩm Tễ Nguyệt, con bướm chỉ có thể chi phối giấc mơ, chứ không thể chi phối tinh thần.

Chờ đã, những thứ khác cậu không rõ, nhưng nếu "chi phối tinh thần" là sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt, điều này có nghĩa là, cảm giác sám hối của cậu và Hạ Phi là một loại ô nhiễm?

Là ô nhiễm thì có thể được thanh tẩy.

Cho dù đồ đằng bản ngã không làm được, cuốc chữ thập cũng có thể.

[Tác giả có lời muốn nói]

Hạ Phi: Nước mắt lưng tròng nhìn Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần: Thật phiền lòng, đấm thêm một phát nữa.

Bạch tuộc nhỏ: Nước mắt lưng tròng nhìn Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần: Hôn một cái, đừng khóc nữa.

Tần Trụ: Lông mi dài đọng lại một giọt nước.

Mục Tư Thần: Muốn chạm vào lông mi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện