Là Trác Hoài Sơ!
Mục Tư Thần nhìn vào cái tên trên ứng dụng trò chuyện, lòng đầy kinh hãi.
Lần trước do bạch tuộc nhỏ vạch trần thân phận của Trác Hoài Sơ, Trác Hoài Sơ chủ động xóa Mục Tư Thần, nhưng Mục Tư Thần không xóa anh ta.
Quy định của ứng dụng trò chuyện mà họ thường dùng là, nếu Mục Tư Thần không xóa, thì khi Trác Hoài Sơ thêm Mục Tư Thần làm bạn bè lần nữa, do anh ta vẫn còn trong danh sách bạn bè của Mục Tư Thần, nên không cần phải gửi lại yêu cầu kết bạn, có thể đơn phương thêm Mục Tư Thần làm bạn bè.
Không biết từ lúc nào Trác Hoài Sơ đã thêm lại Mục Tư Thần vào danh sách bạn bè, còn gửi tin nhắn cho cậu khi Mục Tư Thần bước vào quán bar Bên bờ.
Mục Tư Thần nhìn về phía mọi người trong quán bar, mặc dù ánh đèn mờ khiến cậu không nhìn rõ mặt, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy tình trạng của mỗi người thông qua "Chân thực chi đồng".
Nhưng Mục Tư Thần biết hành vi này là tự tìm đường chết.
Nếu Trác Hoài Sơ đang ở trong đám đông, nếu anh ta thực sự như Mục Tư Thần suy đoán, là một quái vật cấp Thần, là Ngài, vậy thì một khi Trác Hoài Sơ đang ở trong đám đông, Mục Tư Thần dùng "Chân thực chi đồng" nhìn thẳng vào anh ta, cơ bản là đang tìm đường chết.
Tuy nhiên Mục Tư Thần cảm thấy, cho dù Trác Hoài Sơ thực sự là quái vật cấp Thần, bản thể của anh ta cũng không thể xuất hiện trong thế giới thực.
Nếu thế giới thực thực sự lưu lạc đến mức độ có cả quái vật cấp Thần thì ô nhiễm chắc chắn sẽ thẩm thấu vào sâu đến tận xương tủy, thế giới này có lẽ cũng không còn cứu vãn được.
Rào chắn của thế giới hẳn là chưa yếu đến mức có thể cho phép quái vật cấp Thần xâm nhập.
Mục Tư Thần cho rằng, cùng lắm thì cậu cũng chỉ bị giống lần trước, khi nhìn thấy đồ đằng con bướm thì rơi vào giấc mộng, không đến mức mất lý trí.
Tuy nhiên, cậu đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng thấy mọi người trong quán bar đều bình thường, không phát hiện ra bất kỳ manh mối gì.
Dĩ nhiên, hiệu quả của việc quan sát đơn giản như vậy chắc chắn không bằng việc quan sát kỹ lưỡng bằng "Chân thực chi đồng", một số sức mạnh nhỏ bé nếu không nhìn kỹ thì khó phát hiện.
Để tránh tiêu hao quá mức tinh thần lực, Mục Tư Thần tạm thời đóng "Chân thực chi đồng".
Điện thoại lại rung lên.
Trác Hoài Sơ: [Đừng nhìn nữa, tôi không ở đây. Nhưng tôi đã đưa vé xe đến thị trấn Khởi Nguyên cho cậu rồi, nhớ tìm nó, đến gặp tôi.]
Đồng tử Mục Tư Thần hơi co lại, gửi tin nhắn: [Anh có liên quan gì đến thị trấn Khởi Nguyên? Anh rốt cuộc là ai? Anh có phải là **A01 không?]
Trác Hoài Sơ: [**A01 là gì, sao lại có chữ bị che? Câu hỏi này làm khó tôi đấy, đây là thông tin lấy từ đâu ra vậy? Nhưng nếu cậu là **A02, thì tôi chắc chắn là 01.]
Trác Hoài Sơ nói như vậy thì chẳng khác nào đã xác nhận thân phận của anh ta, anh ta cũng từng là một người chơi, là người được hệ thống nhắc đến, người duy nhất đạt được sức mạnh cấp thần, trở thành Tàng tinh, sau đó bị hệ thống bỏ rơi, không cho phép Ngài trở lại thế giới thực.
Mục Tư Thần mở ứng dụng game, gửi tin nhắn cho tư vấn khách hàng, muốn xác nhận lời nói của Trác Hoài Sơ.
Nhưng lần này, tư vấn khách hàng không trả lời tin nhắn nhanh chóng như trước, Mục Tư Thần đợi một lúc, không nhận được câu trả lời.
Trác Hoài Sơ: [Đừng tìm Hệ thống nữa, ở đây tín hiệu kém.]
Mục Tư Thần: [Rốt cuộc anh có mục đích gì?]
Trác Hoài Sơ: [Tôi muốn gặp cậu.]
Mục Tư Thần cầm điện thoại, ngẩn người, không biết phải trả lời Trác Hoài Sơ như thế nào.
Một con quái vật cấp Thần nói muốn gặp cậu, cảm giác này nói chung không khác gì tử tù biết mình sắp bị xử tử vậy.
Trác Hoài Sơ: [Vì muốn gặp cậu, tôi có thể cho cậu một chút gợi ý. Quán bar Bên bờ quả thực là một trong những điểm ô nhiễm mà cậu nhìn thấy trong "Thức hải tâm linh", nhưng sự ô nhiễm này không phải do tôi làm, cũng không phải do con bướm làm, nó vốn đã tồn tại sẵn rồi. Tôi và con bướm chỉ lợi dụng nơi này, để thẩm thấu sức mạnh vào thôi.]
Trác Hoài Sơ, ngay cả việc cậu từng vào "Thức hải tâm linh" cũng biết, Mục Tư Thần nhíu mày, trong lòng có cảm giác vô cùng nguy hiểm và nỗi sợ hãi không thể biết, không thể kiểm soát, không thể diễn tả.
So với quái vật cấp Thần vốn đã điên cuồng ở thế giới khác, Trác Hoài Sơ và Mục Tư Thần đều từng là người chơi, nhưng giờ đã trở thành như vậy.
Mục Tư Thần có rất nhiều câu hỏi, cậu muốn biết Trác Hoài Sơ trước đây là người như thế nào, sau khi bị hệ thống bỏ rơi thì tâm trạng ra sao, thái độ đối với thế giới thực như thế nào.
Nhưng khi chạm vào ứng dụng trò chuyện, Mục Tư Thần chỉ hỏi một câu: [Chuyện Dương Vân Vân là anh làm phải không?]
Trác Hoài Sơ: [Đúng vậy, cô ấy chính là một trong những món quà tôi tặng cho cậu đấy, có lực lượng của quốc gia bảo vệ không tốt sao? Không tiện sao? Cậu muốn lấy được thông tin về quán bar từ tổng giám đốc Lưu, nhưng tìm kiếm rất lâu mà vẫn không có manh mối, thậm chí còn chạy đến thị trấn Mộng Điệp để tìm kiếm. Nhưng cậu mới quen biết người của quốc gia có một ngày, đã tìm được quán bar này, tiện lợi biết mấy.]
Mục Tư Thần không phải là thánh nhân, cậu biết mình không thể cứu được tất cả mọi người, nhưng ít nhất cậu không muốn chủ động hại ai.
Cậu nhớ lại nước mắt của Trì Liên, nhớ lại lời Đan Kỳ nói, ngày mai sẽ thông báo cho gia đình Dương Vân Vân.
Cậu hiểu nỗi đau mất đi người thân, cậu có thể tưởng tượng được gia đình Dương Vân Vân khi nghe tin dữ này sẽ có tâm trạng đau buồn như thế nào.
Cậu không nhịn được hỏi: [Anh cảm thấy thế nào về việc cô ấy gặp nạn, về cái chết của cô ấy?]
Trác Hoài Sơ: [Cậu sẽ quan tâm đến cái chết của một con kiến sao?]
Mục Tư Thần không chỉ trích Trác Hoài Sơ, và cũng không cần thiết phải làm thế.
Bởi vì nơi đài cao mà Trác Hoài Sơ đứng đã hoàn toàn khác biệt với con người, những chuyện này không thể chạm đến trái tim Ngài.
Có câu trả lời này, Mục Tư Thần cũng không cần phải hỏi thêm về tâm trạng và quan điểm về thế giới thực của Trác Hoài Sơ nữa, không cần thiết.
Câu trả lời rất đơn giản, giống như những quái vật cấp Thần khác, đều chỉ là bi kịch của những kẻ chiến đấu với quái vật cuối cùng trở thành quái vật mà thôi¹.
Mục Tư Thần nghiêm túc trả lời: [Tôi sẽ đến tìm anh.]
Trác Hoài Sơ: [Tôi thực sự rất mong đợi.]
Lúc này Lâm Vệ đến bên cạnh Mục Tư Thần, hỏi: "Đến giờ này rồi mà cậu còn nhắn tin với ai vậy? Chúng tôi tra ra được Dương Vân Vân lần đầu tiên đến quán bar là quán bar này, gặp gỡ người đàn ông đầu tiên."
Mục Tư Thần cất điện thoại, mặt không cảm xúc nói: "Là một khách hàng phiền phức, nhất quyết bắt tôi chơi game với Ngài tối nay."
"Chờ giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ giúp cậu xin lương của nhân viên ngoài biên chế, cậu sẽ không cần phải cày game thuê nữa."
Lâm Vệ nói xong, liền kéo Mục Tư Thần đi tìm người đàn ông đó.
Quán bar rất hỗn loạn và đông đúc, người đàn ông tên Lục Nhân Dĩ đang ngồi ở quầy bar uống rượu, mắt nhìn về phía sân khấu, dường như đang tìm kiếm người sóng đôi với mình cho tối nay.
Trì Liên đã đến quầy bar trước, ngồi ngay bên cạnh Lục Nhân Dĩ. Cô rất xinh đẹp, gần đây lại ốm nên thêm vài phần nhã nhặn trầm tĩnh.
Lục Nhân Dĩ thấy Trì Liên, mắt sáng lên, chào hỏi: "Uống một ly nhé? Tôi
mời."
Rất thẳng thắn, đi thẳng vào vấn đề, thậm chí còn không hỏi tên Trì Liên.
Trì Liên hỏi: "Ở đây rượu bán chạy nhất là gì? Rượu đặc biệt nhất là gì?"
Lục Nhân Dĩ nói: "Bán chạy nhất là gì tôi thực sự không biết, nhưng đặc biệt nhất thì tôi biết. Gọi là Khởi nguyên của vạn vật, là bartender nổi tiếng nhất ở đây pha chế, nghe nói là không bán, chỉ tặng cho người phù hợp thôi."
"Sao anh biết rõ vậy?" Trì Liên hỏi.
Lục Nhân Dĩ nói: "Tôi đã gặp một lần, tôi nhớ là... khoảng một hai tháng trước, có một cô gái đến đây, bartender thấy cô ấy, tặng cô ấy một ly Khởi nguyên của vạn vật."
"Cô ấy trông như thế nào?" Trì Liên hỏi.
Lục Nhân Dĩ nhíu mày hồi tưởng một lúc, lắc đầu nói: "Không nhớ."
"Có phải như vậy không?" Lâm Vệ đi từ phía sau lên, đặt ảnh Dương Vân Vân trước mặt Lục Nhân Dĩ.
Ánh sáng hơi tối, Lục Nhân Dĩ nheo mắt nhìn một lúc, lắc đầu nói: "Trông cô này hơi quen, nhưng tôi không chắc có quen biết cô ấy hay không, cũng không chắc có phải cô ấy đã uống Khởi nguyên của vạn vật hay không. À mà mấy người là ai vậy?"
"Cảnh sát." Lâm Vệ lấy giấy tờ ra, quơ quơ trước mặt Lục Nhân Dĩ, "Anh đã gặp người phụ nữ trong ảnh ở quán bar cách đây một tháng, tối đó đã vào khách sạn, anh không nhớ cô ấy à?"
Lục Nhân Dĩ có chút ngại ngùng gãi gãi mặt: "Chỉ tiếp xúc một lần thôi, không nhớ rõ lắm. Nếu hẹn nhiều lần hơn thì may ra mới nhớ được."
Trì Liên quay người đi, không muốn nhìn Lục Nhân Dĩ nữa.
Cô biết rõ chuyện của Dương Vân Vân không liên quan gì đến Lục Nhân Dĩ, người này chỉ là một kẻ lãng tử trong quán bar, đời tư khá hỗn loạn mà thôi. Xã hội có thể gọi anh ta là trai tồi, nhưng đó là lối sống của anh ta, nếu đã không quen biết, Trì Liên cũng không cần phải mắng anh ta.
Vấn đề chính vẫn là ở ly rượu đó, cái tên Khởi nguyên của vạn vật, thật sự quá gần gũi với thị trấn Khởi Nguyên.
Mục Tư Thần cũng đi tới, cậu mở Chân thực chi đồng, nhìn Lục Nhân Dĩ từ trên xuống dưới, lấy ra một tờ Giấy dán bản ngã đưa cho Lâm Vệ, thì thầm: "Tôi không thấy anh ta có vấn đề gì, để chắc chắn thì dán vào đi."
Lâm Vệ đưa người và nhãn dán cho Đan Kỳ, Đan Kỳ dùng một tay xách Lục Nhân Dĩ đi.
"Ê ê ê, các người làm gì vậy? Tôi phạm pháp à?" Lục Nhân Dĩ kêu lên.
Đan Kỳ bấm vào gáy anh ta một cái, Lục Nhân Dĩ liền ngất đi, mềm nhũn như say rượu, bị Đan Kỳ mang đi.
"Bartender của quán đâu?" Mục Tư Thần hỏi người phục vụ quầy bar.
Người phục vụ nói: "Tôi cũng biết pha chế, nếu anh hỏi về người nổi tiếng nhất ở đây, thì anh ta ấy, suốt ngày thần thần bí bí, mỗi ngày cũng không đi làm đều đặn, lúc có lúc không, còn thường xuyên tặng rượu cho người ta. Cũng không biết ông chủ nhìn trúng điểm gì mà lại chọn anh ta làm Head Bar, thực ra kỹ thuật pha chế của tôi cũng không tệ, anh đẹp trai muốn uống gì không?
"Anh có thể pha chế Khởi nguyên của vạn vật không?" Mục Tư Thần hỏi.
Người phục vụ lập tức không vui nói: "Cái thứ đồ chơi đó không biết pha chế bằng thứ gì, có vệ sinh hay không cũng không biết, anh uống cái gì mà uống? Tôi nói cho anh biết, lần trước anh ta pha chế Khởi nguyên của vạn vật cho một cô gái, tôi thấy anh ta có vẻ như đã nhỏ máu của mình vào. Trời ơi, có phải quay phim đâu, mất vệ sinh quá!"
Mục Tư Thần: "Anh ta có thể pha chế loại rượu liên quan đến con bướm hoặc giấc mơ không?"
"Chắc chắn là không, anh ta rất ghét bướm, giấc mơ các thứ, anh ta nói những thứ đó là dị giáo, đáng bị thiêu chết. Anh nói xem anh ta có bệnh không? Loại rượu của người thần kinh như vậy đừng uống nữa. Nếu anh thích bướm và giấc mơ, tôi sẽ làm một loại rượu gọi là "Lương chúc", muốn thử một chút không?"
Mục Tư Thần quan sát kỹ người phục vụ này, không thấy trên người anh ta có dấu hiệu ô nhiễm nào, sự thù địch của anh ta đối với bartender có vẻ cũng xuất phát từ sự ghen ghét với đồng nghiệp, cố gắng nói xấu bartender để thu hút khách hàng.
Nếu anh ta không nói dối, thì bartender hẳn là người đã ô nhiễm Dương Vân Vân, nhưng anh ta không liên quan gì đến con bướm.
Vậy con bướm đã ô nhiễm tổng giám đốc Lưu bằng hình thức nào? Trác Hoài Sơ nói quán bar là một trong những điểm ô nhiễm, đó là địa điểm cụ thể, hay cần phải đáp ứng một điều kiện nào đó?
Thấy Mục Tư Thần ngồi trước quầy bar suy tư, Lâm Vệ nói với anh ta: "Chúng ta đi điều tra những người khác đã tiếp xúc với Dương Vân Vân, cậu cứ suy nghĩ kỹ, Trì Liên phụ trách đợi bartender, tôi đã hỏi rồi, bartender đi làm bữa đực bữa cái, nhưng mỗi tối đều đến, đợi một chút là được."
Mục Tư Thần đưa cho Lâm Vệ mười tờ giấy dán bản ngã, nói: "Dự phòng khi cần."
Lâm Vệ cất giấy dán, mọi người tách ra hành động.
[Tác giả có lời muốn nói]
Mục Tư Thần đối với Trác Hoài Sơ: Cút, không muốn gặp.
Mục Tư Thần đối với Tần Trụ: Có chút nghi ngờ, hợp tác với nhau.
Mục Tư Thần đối với bạch tuộc nhỏ: Muốn gặp cậu.
Bạch tuộc nhỏ: Toàn thắng!
-
Trước 12 giờ đêm có chương tiếp theo, yêu mọi người
1. Nguyên văn: "屠龙少年,终成恶龙 - Thiếu niên giết rồng, cuối cùng trở thành ác rồng", câu này xuất phát từ tác phẩm "Bên kia thiện ác" của Nietzsche. Ý nghĩa: Kẻ nào chiến đấu với quái vật, đừng để bản thân mình trở thành quái vật. Bởi khi anh nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm sẽ mở mắt nhìn lại anh. Câu nói này nhắc nhở chúng ta về sự tồn tại của những phần tối tăm, bị lãng quên trong tâm hồn mỗi người. Dù không muốn thừa nhận, nhưng những phần đó luôn hiện hữu, âm thầm ảnh hưởng đến chúng ta. Càng tích tụ những suy nghĩ tiêu cực và tà tâm, con người càng dễ bị ăn mòn.