Ngày hôm sau, ở cạnh một xưởng nhà máy bỏ hoang bên bờ biển, có mấy chục cảnh sát đầy đủ võ trang mai phục xung quanh. Cục trưởng Thái ngồi trong xe chỉ huy, cầm ống nhòm nhìn một chút lại cúi đầu nhìn đồng hồ. Lúc này, cách thời gian giao dịch năm tiếng nữa.
Ông nói với đội trưởng tạm thời của đội phòng chống ma túy: "Dựa theo kế hoạch ban đầu mà thực hiện, nhất định phải bắt sống La Quân. Rất có thể Dương Xuân Miễn ở trên tay hắn ta! Bây giờ La Quân đang ở đâu?"
Cấp dưới nhanh chóng báo cáo: "Hắn ta đang ở công ty dược phẩm Sinh Hòa."
Cục trưởng Thái trầm tư một chút, cầm bình đựng trà lên uống một ngụm: "Tiếp tục cẩn thận giám thị!"
Hôm nay, La Quân mặc một bộ trường sam màu xám tro. Rất ít người hiện đại mặc như vậy, râu bạc trắng, người gầy nhom, giống hệt một đạo sĩ sắp đắc đạo thành tiên, cả người cực kỳ nổi bật.
Hàn Tích đứng sau lưng La Hải Diêu, cô thấy La Quân ký tên xong vào hợp đồng rồi đưa lại cho La Hải Diêu.
La Hải Diêu nhận lấy, ký tên mình, cười một tiếng: "Cảm ơn chú!"
Từ trước đến giờ hai chú cháu không hợp nhau chút nào, La Quân cười lạnh: "Bây giờ mày hài lòng chưa?"
La Hải Diêu kêu người cất hợp đồng đi: "Chú nói như vậy là ý gì chứ? Công ty dược phẩm Sinh Hòa này vốn dĩ là của ba mẹ tôi mà!"
La Quân mân mê chuỗi tử đàn trên tay: "Vậy mày có biết tại sao bọn họ không để lại cây hái ra tiền nhất của La thị cho mày không?"
Đây là vấn đề riêng của La Hải Diêu, anh ta không muốn thảo luận vấn đề này. Nhưng La Quân không hề có ý định bỏ qua cho anh ta, ông ta rất thích rắc thêm muối vào vết sẹo của người khác: "Lúc mày vừa sinh ra, ông bà nội lại bị tai nạn chết, đều do mày khắc chết họ, mày là khắc tinh. Nếu không phải sợ La thị tuyệt hậu, mày nghĩ là ba mẹ mày sẽ đón mày từ cô nhi viện về sao?"
La Quân hạ thấp giọng, giống như niệm chú: "Trên thế giới này căn bản không có ai yêu thương mày cả. Người không có ai yêu thương, sau khi chết chỉ có thể xuống địa ngục mà thôi!"
La Hải Diêu siết chặt nắm đấm, bàn tay run rẩy. Lúc này, hai ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chọc vào gân xanh trên mu bàn tay của anh, một cái rồi lại một cái, tổng cộng ba lần liền. Cũng giống như con bé, khi anh tức giận, cô sẽ an ủi anh như vậy.
La Hải Diêu thả nắm đấm, giọng nói vẫn lạnh lùng trước sau như một: "Chú đi thong thả!"
La Quân cười mấy tiếng, ngẩng đầu nhìn mấy chữ "phòng nghiên cứu công ty dược phẩm Sinh Hòa" nói với La Hải Diêu: "Mày nghĩ rằng mày cố gắng cả nửa đời người lấy được bảo bối sao? Mày sẽ chết rất thảm!"
La Hải Diêu: "Có ý gì?"
La Quân âm độc nói: "Chờ đến khi mày sắp chết thì sẽ biết thôi." Ông ta nói xong thì đi mất, dường như không muốn ở lại một chút nào!
La Hải Diêu xoay người nói với Hàn Tích: "Anh còn chút việc phải xử lý ở đây. Em vào phòng nghỉ ngồi một lát đi. Chờ anh giải quyết xong sẽ đi tìm em!"
La Quân rời khỏi công ty dược phẩm Sinh Hòa thì quay về tập đoàn La thị.
Lúc này đã là đầu giờ chiều, cách thời gian giao dịch ma túy hơn nửa tiếng mà thôi.
Từ tập đoàn la thị đến bờ biển thành phố Nam Tuyền cũng phải mất từng đó thời gian. La Quân sắp hành động. Người nằm vùng trong nội bộ tập đoàn La thị báo cáo, La Quân từ phòng làm việc đi ra ngoài.
Quả nhiên, không bao lâu sau, một chiếc xe chưa bao giờ xuất hiện ở La thị đột nhiên lái từ hầm đỗ xe ra.
Hàn Tích ngồi nghỉ ngơi trên ghế salon trong phòng khách của công ty dược phẩm Sinh Hòa, cô cầm di động ra chơi một lúc, cảm thấy cực kỳ nhàm chán cô lại lấy mấy quyển sách y trên kệ ra đọc.
Cửa phòng được mở ra. Một nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng đi vào thấy Hàn Tích không nói gì, rót ly cà phê rồi chuẩn bị đi.
Người nọ nhìn có vẻ rất mệt mỏi, mắt dường như không mở ra được. chỗ gan bàn tay (khoảng giữa ngón trỏ và ngón cái) có vài vết thương cũ, nhìn giống như bị bỏng.
Hàn Tích hỏi: "Cậu cũng học y sao?"
Người nó đã kéo cửa, chuẩn bị đi ra, cũng không thèm quay đầu lại: "Ừm!"
Hàn Tích: "Cậu học về dược?"
Người kia đã đi ra đến ngoài, Hàn Tích không biết cậu ta có nghe thấy câu hỏi của mình hay không?
Kỷ Nghiêu gọi điện thoại tới, Hàn Tích nhận điện thoại. Giọng của anh có vẻ cực kỳ vội vàng: "Em đang ở công ty dược phẩm Sinh Hòa?"
Hàn Tích: "Ừm, sao vậy?"
Kỷ Nghiêu: "Bây giờ em lập tức rời khỏi đó đi, không nên kinh động bất cứ ai!" Hiện tại dưới hầm ngầm của công ty dược phẩm Sinh Hòa là nơi điều chế ma túy rộng lớn.
Hàn Tích: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Kỷ Nghiêu: "Để anh đi đón em, chờ anh!"
Hàn Tích: "Pin của em không còn nhiều, chỉ còn 15% thôi. Em có cuộc gọi đến, chờ em một chút!"
Có một số lạ gọi tới, Hàn Tích nghe máy.
Đối phương dùng máy thay đổi giọng nói khiến giọng nói cực kỳ quỷ dị: "Dương Xuân Miễn đang ở trong tay tôi!"
Hơi thở Hàn Tích hơi chậm lại: "Ông là ai? Dựa vào cái gì tôi phải tin ông chứ?"
Rất nhanh đối phương gửi một tấm ảnh tới.
Dương Xuân Miễn mặc bộ đồ bệnh nhân màu lam nhạt nằm trên đất, sắc mặt anh tái nhợt không còn chút máu, đôi môi khô nứt nẻ, nhìn cực kỳ yếu ớt, thật sự khiến người khác nghi ngờ có phải anh không còn sống hay không?
Điều này khiến Hàn Tích nhớ đến Dương Xuân Miễn thường ngày, mỗi lần anh ấy xuất hiện trước mặt mọi người luôn mang dáng vẻ như tắm gió xuân. Còn cách nói chuyện của anh ấy có chút giống với Kỷ Nghiêu, có gì đó lưu manh. Nhưng khi làm việc lại nghiêm túc hơn bát cứ ai.
Anh ấy là cảnh sát phòng chống ma túy ưu tú nhất mấy năm gần đây của thành phố Nam Tuyền. Cả đời này anh ấy luôn đấu trí với những tên trùm ma túy hung ác, nham hiểm nhất. Đến giờ, anh đã hai lần
lập được chiến công hạng nhất, ba lần lập được chiến công hạng hai. Dùng sinh mạng của mình để bảo vệ cuộc sống bình yên cho nhân dân. Một anh hùng thật sự không thể chết như vậy được.
Đối phương: "Bây giờ tin rồi chứ?"
Hàn Tích: "Rốt cuộc ông muốn làm cái gì? Bây giờ đội trưởng Dương đang ở đâu?"
Đối phương cười, tiếng cưới qua máy thay đổi giọng nói càng khiến âm thanh đó trở nên quỷ dị hơn.
"Bây giờ mày vẫn ở công ty dược phẩm Sinh Hòa, chưa đi đâu đúng không? Không cần mày phải đi xa xôi, chỉ cần vài bước chân là đến rồi!"
Hàn Tích nhíu mày: "Sao ông biết tôi đang ở công ty dược phẩm Sinh Hòa? Rốt cuộc ông là ai hả? Ông là La Quân?"
Đối phương: "Cô muốn nghĩ như thế nào thì thế đi! Sau khi ngắt điện thoại thì vứt di động đi, đi một mình thôi! Đừng có vọng tưởng báo tin gì cho cảnh sát, nhất cử nhất động của cô đều ở trong mắt tao đó. Nếu cô không ngoan ngoãn thì Dương Xuân Miễn chết là cái chắc!"
Hàn Tích tỉnh táo nói: "Vậy sao ông có thể chứng minh đội trưởng Dương bây giờ vẫn còn sống?"
Đối phương: "Cô có tư cách bàn điều kiện với tôi sao? Đừng dùng mấy trò khôn vặt đó với tôi! So về tài trí, tôi thông minh hơn cô nhiều, rốt cuộc cô tốt ở chỗ nào? Ở chỗ nào chứ?"
Giọng nói của đối phương cực kỳ kích động, tâm trạng thay đổi rất lớn.
Hàn Tích: "Nếu ông đã nắm chắc phần thắc như vậy thì tại sao còn phải thay đổi giọng chứ? Tại sao không dùng thân phận thật sự để đi nói chuyện với tôi? Ông đang sợ cái gì hả?"
Đối phương nổi giận: "Tôi đã nói rồi, đừng có giở trò khôn vặt với tôi!"
Đối phương lại gửi thêm một bức ảnh, một họng súng đen ngòm đang chĩa vào đầu Dương Xuân Miễn.
"Bây giờ, đến kho 2 của công ty dược phẩm Sinh Hòa đi!"
Hàn Tích: "Hình như đội trưởng Dương không có ở trong kho hàng thì phải!" Nền của bức ảnh này là xi măng sáng bóng, không có kệ hàng và hộp giấy.
Đối phương: "Có tin tôi nổ sung bắn chết anh ta không?"
Hàn Tích không dám lấy tính mạng Dương Xuân Miễn ra đùa bỡn. Cô cúp điện thoại, tắt máy ném qua một bên. Đồng hồ treo tường hiển thị đã ba giờ chiều.
Ở nhà máy bỏ hoàng bên bờ biển thành phố Nam Tuyền, có một chiếc xe khiêm tốn chạy tới.
Nhân viên điều tra báo cáo với Cục trưởng Thái: "Mục tiêu đã xuất hiện!"
Tất cả cảnh sát điều nâng cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Xe lái đến trước cửa nhà máy thì dừng lại. Một người mặc bộ trường sam màu xám tro bước xuống khỏi xe, thân hình hắn ta cực kỳ gầy gò, râu trắng trên tay còn đeo một chuột hạt bằng gỗ tử đàn.
Người nọ đột nhiên xoay người lại, mỉm cười. Một cái xoay người này khiến cho tất cả mọi người đều thấy rõ mặt hắn ta.
Cục trưởng Thái thả ống nhòm xuống, bọn họ đều bị La Quân đùa bỡn rồi. Đây chẳng qua là một người thế thân, địa điểm giao dịch thật sự không phải ở đây.
La Quân lừa tất cả mọi người, căn bản hắn ta không tin tưởng bất cứ ai, hắn ta chỉ tin tưởng bản thân mà thôi.
Cục trưởng Thái quyết định rất nhanh: "Đến công ty dược phẩm Sinh Hòa!"
Lúc này đã là 03 giờ 05 phút chiều. Hàn Tích đi ra khỏi phòng nghỉ đến kho 2 của công ty dược phẩm Sinh Hòa.
Trước cửa kho có một chiếc xe hàng màu xanh da trời đang đỗ ở đó. Vì chiếc xe hàng này cũng bình thường như mọi xe khác nên Hàn Tích cũng không để ý nhiều.
Cô đi đến trước cửa kho hàng, người trông kho đứng dậy nói: "Hôm nay hết hàng rồi, đi nhanh đi!"
Hàn Tích quay đầu nhìn chiếc xe hàng kia: "Đó không phải xe chở hàng sao?"
Người trông kho cực kỳ khó chịu: "Bảo cô đi thì đi đi, nói nhảm như vậy làm gì?"
Hàn Tích: "Anh mở cửa ra để tôi vào! Lãnh đạo bảo tôi lấy ít đồ mang đến phòng nghiên cứu!"
Người trông kho quan sát Hàn Tích từ trên xuống dưới một lần: "Lãnh đạo của cô là ai? Không nhận được thông báo sao? Hôm nay kho 2 tổng vệ sinh và kiểm kê hàng hóa, không cho xuất nhập!"
Hàn Tích nhìn kho hàng: "Vậy được rồi, để mai tôi đến!"
Nhưng cô cũng không đi ngay mà đi vòng qua sau kho hàng, ở đây có một cửa sổ nhỏ, có thể bò từ đây vào trong.
Hàn Tích nằm ở trên cửa sổ nhìn vào trong, kho hàng rất lớn, có rất nhiều kệ hàng nên không thể nhìn thấy được toàn cảnh bên trong. Trong tầm mắt của cô không có một ai.
Cô đang suy nghĩ xem đối phương có thể giấu Dương Xuân Miễn ở đâu.
Cô nhẹ nhàng bò vào trong, lần lượt đi kiểm tra khắp từng kệ hàng tìm kiếm bóng dáng Dương Xuân Miễn. Nhưng tìm mấy vòng liền vẫn không thấy ai.
Hàn Tích đang chuẩn bị trèo cửa sổ rời đi, đột nhiên cửa kho hàng lại được mở ra.