Chương 25: Ghen
Cố Diêm thuộc kiểu mà phụ nữ rất thích.
Nàng nhìn Cố Diêm cẩn thận chăm chú chải tóc rồi lại giúp nàng búi tóc, xong lại giúp nàng cắm cây trâm đằng sau giữ lại tóc, Yến Hạ Nguyệt nghĩ như thế.
Hắn không chỉ biết chải đầu buộc tóc, ngày thường còn còn hay đưa nhưng đồ vật nhỏ làm nàng vui.
Cố Diêm nhìn nàng, đem cây lược gỗ buông xuống: “Công chúa không thích sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt ngửa đầu nhìn hắn: “Ngươi từng giúp người khác chải tóc rồi sao?”
Cố Diêm không có thị thiếp, nha hoàn thiếp thân bên người cũng không có, lúc hắn đến phủ công chúa, cũng chỉ mang Cố Tả tới.
Vậy câu hỏi đặt ra ở đây là ai đã dạy hắn họa long mày, ai dạy hắn búi tóc chải đầu?
Cố Diêm không phát hiện ý tứ của Yến Hạ Nguyệt, lắc đầu: “Ngoại trừ công chúa, cũng chỉ có mỗi mình ta.”
Yến Hạ Nguyệt chỉ chỉ búi tóc của mình, lại hỏi lần nữa: “Có thể búi tóc được như vậy, là ai dạy ngươi?”
Cố Diêm cảm thấy rất kỳ quái: “Cái này không phải rất đơn giản sao? Còn cần người dạy á?”
Yến Hạ Nguyệt bị câu hỏi của hắn làm á khẩu, tâm tình nàng tốt hơn một chút, hỏi tiếp: “Thế còn họa mày thì sao?”
Chả lẽ cáu này cũng không cần người dạy sao?
Lần đầu tiên sao có thể họa tốt như vậy?
Biểu tình Cố Diêm dừng một chút, tâm tình vừa mói tốt lên của Yến Hạ Nguyệt biến mất hết.
Họa mày giống như một thú vui buổi sáng của các cặp phu thê vậy.
Nếu hắn đã họa mày cho người khác, chính tỏ hắn đã từng cùng nữ nhân khác tình trọng ý thâm
Yến Hạ Nguyệt không cảm mình đang tức giận, nàng cũng không tiếp tục nhìn Cố Diêm nữa, cúi đầu nhìn ngón tay mình, ngữ khí giống như chẳng có gì khác biệt: “Không nhớ ra sao?”
Nếu có, chắc cũng đã là sau năm về trước.
Quá khứ không nhớ rõ cũng phải.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diêm nhìn công chúa nhà hắn giống như sắp khóc ra tới nơi rồi, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt nàng, hắn ngửa đầu nhìn Yến Hạ Nguyệt, Yến Hạ Nguyệt xoay đầu ra chỗ khác: “Nhìn cái gì? Đang hỏi ngươi đấy.”
Hắn giơ tay, lại bị Yến Hạ Nguyệt né tránh.
Cố Diêm có chút buồn cười.
Công chúa nhà hắn vì trước đây hắn có khả năng có nữ nhân khác mà ghen sao?
Hắn trước đây còn chưa bao giờ dám nghĩ tới cạnh tượng như thế này.
Hắn có tài đức gì chứ.
Cố Diêm nhíu mày, thần sắc trong mắt hắn như thể có thể dìm chết người ta vậy, hắn giữ chặt bày tay Yến Hạ Nguyệt trong tay, ngiêm túc nói: “Công chúa, trước đây ta chưa từng có người khác.”
Yến Hạ Nguyệt tránh tránh muốn rút tay ra, nhưng không có tránh thoát, nên cũng đành mặc hắn, tụ mình nhìn sang hộ trang sức bên cạnh, nga một tiếng.
Cố Diêm cúi đầu, nâng tay nàng lên, hôn một cái nhẹ tự long hồng lên đầu ngón tay nàng.
Yến Hạ Nguyệt cảm thấy nụ hôn này như lấy hết sức lực của nàng vậy, nàng quay đầu trở về, rũ mắt nhìn Cố Diêm.
“Không có người khác, vậy ngươi nói cho ta biết ngươi bình thường họa mày như thế nào?”
Cố Diêm như vậy, Yến Hạ Nguyệt nhịn không được lại muốn tiếp tục tin tưởng hắn.
Chỉ cần hắn có thể cho ra một lời giải thích hợp lý, nàng sẽ không tiếp tục hỏi chuyện này nữa.
Cố Diêm đứng lên, xách cái ghế lại đây ngồi cạnh nàng.
Nhìn hắn có vẻ như là đang cố nghĩ xem nên nói như thế nào.
Yến Hạ Nguyệt muốn đem cái trâm hắn vừa cài lên cho nàng tháo xuống ném vào người hắn.
Có như vậy thôi mà cũng phải suy nghĩ?
Cố Diêm thấy nàng lại nhíu mày, không khống chế dục vọng trong người, nó càng lúc càng tăng lên không kiểm soát nổi, hơi hơi cúi người đem nàng ôm vào trong lồng ngực mình.
Yến Hạ Nguyệt thấy người mình nhẹ bẫng trong khoảng khắc, quay ra nhìn Cố Diêm thì thấy mình đã ở trên đùi hắn rồi.
Cố diêm rũ mi nhìn Yến Hạ Nguyệt.
Khí thế của nàng lập tức biến mất, gắng gượng nói: “Muốn nói gì thì nói đi ngươi làm gì vậy chứ?”
Cố Diêm thấy nàng bắt đầu cuống lên, giống như động vật nhỏ bị người khác bắt được, đáng thương lại cũng đáng yêu, cũng không rảnh để lo lắng cho nàng xem nàng có sợ hãi hay không, hắn chỉ đem nàng ôm sát vào trong ngực thêm chút nữa.
Càm hắn nhẹ nhàng tựa trên đỉnh đầu nàng, lại cười nói: “Lúc ta được công chúa chọn làm phò mã thì đã vì công chúa mà chuẩn bị rất nhiều.”
Yến Hạ Nguyệt tim bắt đầu đập loạn không ngừng, nàng nghe thấy Cố Diêm bắt đầu giải thích, miễn cưỡng tập trung tinh thần, muốn nhớ kỹ từng chữ hắn nói.
Cố Diêm vỗ vỗ phía sai lưng nàng, nói tiếp: “Nghe nói phu thê lúc tân hôn thì trượng phu phải vì thê tử mà họa mày, như vậy về sau mới có thể ân ái, công chúa cũng biết rồi đấy, bên người ta làm gì có nữ nhân nào khác.”
Yến Hạ Nguyệt âm thầm gật đầu, nàng từng xem danh sách tuyển phò mã mà Yến Quy Xuân trộm ra rồi lén lút đi xem những người họ, từng người từng người một.
Cố Diêm cơ bản là lúc nào cũng cưỡi ngựa, mấy cái cử tiệm son phấn gì đó cơ bản là chưa từng có đi qua.
Dáng vẻ hắn lúc đó đoan chính, cầm vũ khí hiên ngang, cái thời điểm hắn xoay người xuống ngựa ấy cũng thật mạnh mẽ.
Cố Diêm nhìn không rõ mặt nàng đang là cái biểu tình gì, chỉ nói tiếp: “Ta cũng không có biện pháp nào khác, chỉ đành tìm trong phủ một gã sai vặt trông có vẻ thanh tú, kêu người khác thay đổi xiêm ý cho hắn, chỉ để lại lông mày để ta tập vẽ thôi.”
Yến Hạ Nguyệt: “?”
Nàng rút tay ra khỏi tay Cố Diêm, ngẩng đầu lên, cảm giác khó có thể miêu ta nhìn Cố Diêm: “Ngươi, ngươi làm sao có thể làm như vậy chứ?”
Này…… Này cũng quá……
Cố Diêm một lần nữa ôm lấy nàng, nhìn biểu tình nàng, cười thành tiếng: “Công chúa, ta cũng không có biện pháp tốt hơn đâu a.”
Yến Hạ Nguyệt cắn môi, cảm thấy nên xin lỗi vì mình vừa mới vô cơ gây rối: “Thực xin lỗi……”
Cố Diêm hôn hôn tóc nàng, nhéo nhéo bàn tay mềm mại của Yến Hạ Nguyệt: “Công chúa không cần xin lỗi, là ta không đúng, không xử lí mọi chuyện cho tốt, mới làm nàng lo lắng.”
Yến Hạ Nguyệt nghe được hai chữ “Lo lắng” này, nghiêm túc giải thích: “Ta không có lo lắng gì hết.”
Nàng lo lắng sao?
Không có khả năng.
Cố Diêm cũng không có tiếp tục nói về chuyện này, hô hấp nóng rực của hắn làm Yến Hạ Nguyệt có chút không thích ứng kịp, Yến Hạ Nguyệt đẩy đẩy ngực hắn: “Ngươi thả ta đi xuống, ta còn muốn đi rừng trúc, đồ vật đều —— ngô!”
Yến Hạ Nguyệt không biết tại soa mọi thứ lại phát triển thành cái dạng này.
Môi hắn nóng rực dán vào môi nàng, làm nàng theo bản năng muốn tránh xa hắn ra một chút.
Nàng không tự chủ được muốn mở miệng ra để thơ, nhưng môi vừa mới hơi hơi mở ra, lưỡi hắn liền bắt đầu tiến công dò xét đi vào.
Yến Hạ Nguyệt bị hắn mút hôn, cái gì cũng nghĩ không ra, cánh tay của nàng vô lực rũ xuống, bị Cố Diêm một tấc lại muốn tiến thêm một thước bắt lấy, đặt trên đầu vai hắn.
Nàng muốn khống chế chính mình phải bình tĩnh lại, nhưng nàng vừa mới dứt ra một chút, Cố Diêm lại càng thêm dùng sức.
Nàng thụ động nhận lấy, miễn cưỡng mở to đôi mắt lấp lánh sướng nhìn hắn, thấy được trên mặt hắn đầy vẻ say mê.
Hắn từ trước đến nay ở nàng trước không có mặt lộ ra vẻ