Chương 3: Tạ ơn
Hắn nín thở, không dám thở ra.
Yến Hạ Nguyệt không phát hiện, nàng ở trong lòng vài lần điều chỉnh ngữ khí, mới tận lực nói một cách tự nhiên: “Chàng đã trở lại?”
Cố Diêm nghe được nàng nói nhất thời trái tim liền bắt đầu kịch liệt nhảy lên.
Nàng đã lâu không có cùng hắn nói chuyện như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diêm kiệt lực khắc chế xúc động muốn ôm nàng vào lòng.
“Ừ.”
Yến Hạ Nguyệt cũng không biết nói cái gì, ngừng lại nhìn Cố Diêm, rồi xoay người: “Không còn sớm, chàng cũng mau nghỉ ngơi đi.”
Bước chân nàng không ngừng, thực mau đã biến mất ở trước mắt Cố Diêm.
Cố Diêm nghe một tiếng bước chân khác ngừng ở trước cửa, thanh âm Bình Bình có chút thấp: “Phò mã gia đi về trước đi, tâm ý ngài công chúa đã biết, hôm nay quá muộn, không bằng ngày mai ngài sớm chút tới.”
Cố Diêm nhìn cửa đóng lại, đứng lặng người hồi lâu.
Hai ngọn đèn nội thất cũng bị tắt, quanh mình yên tĩnh không tiếng động, ve tựa hồ cũng ngủ rồi.
Hẳn công chúa giờ phút này cũng nên ngủ rồi.
Cố Diêm nhìn trăng rằm dần dần chìm xuống, mới nhấc chân trở về đi.
“Gia?”
Cố Tả xoa đôi mắt, đứng lên: “Ngài hôm nay sao về muộn vậy? Đến thời điểm đi thượng chiều rồi”
Hắn nói xong, mới thanh tỉnh lại.
Nhà hắn gia vì công chúa mà xin nghỉ, giờ phút này hẳn là còn ở Sở Châu.
Cố Tả biết mình lỡ miệng, vội đem cửa mở ra, ân cần đốt đèn.
Thị lực của Cố Diêm vốn tốt, kể cả khi duỗi tay không thấy năm ngón tay cũng có thể hành động một cách tự nhiên, chờ đến khi Cố Tả đem đènđốt hết Cố Diêm đã đem áo ngoài cởi ra treo ở trên bình phong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Tả chính mình quen cửa quen nẻo đun nước rồi mang đi vào, lại ngồi ở trước cửa nhìn môn.
Cố Diêm chờ đến khi đem quần áo đều cởi xuống dưới, mới phát hiện chính mình vừa mới là một bộ cái gì hình tượng đứng ở nàng trước mặt.
Nếu là ngày thường hành quân, như vậy trình độ cũng không tính cái gì, chỉ là nếu muốn đi gặp nàng, tỉ mỉ ăn mặc một lần.
Cố Diêm giờ phút này rốt cuộc bắt đầu thấy may mắn khi đó tối tăm, nghĩ đến nàng chỉ là bởi vì giáo dưỡng mới có thể nói như vậy một câu, tất không có chú ý xem hắn.
Hắn tắm gội rất nhanh, không đến một khắc liền từ thùng tắm bước ra ngoài, trên người là khăn vải khô có hoa văn của phủ công chúa, hắn cầm ở trong tay nhìn, liền có chút bất đắc dĩ mang tới lau tóc.
“Gia, trời vẫn còn sớm, ngài xem ngài có muốn ngủ thêm trong chốc lát hay không?”
Cố Tả ôm quần áo mà Cố Diêm đã thay, không biết có nên tắt đèn hay không.
Trong phòng Cố Diêm không có gương đồng, hắn thực sự không biết bộ dáng chính mình hiện tại là một bộ dáng gì.
Thời điểm Bình Bình đóng cửa có nói làm hắn hôm nay sớm chút tới, ý tứ chính là nàng hôm nay có thể gặp hắn.
Nếu muốn gặp nàng, kia tốt nhất vẫn là ngủ một giấc.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAvland.
Lúc Cố Diêm tỉnh lại trời đã sáng, ước lượng canh giờ một chút rồi đứng dậy mặc xong rồi áo ngoài.
Cố Tảđang đun nước sôi, nghe thấy động tĩnh tiến đến gõ gõ cửa: “Gia, ngài tỉnh rồi?”
Cố Diêm buộc tóc, tầm mắt dừng ở một hàng kim quan được xếp gọn gàng: “Ừ.”
(Kim quan này là loại dành cho nam. Kiểu dáng hình trụ và đơn giản hơn của nữ rất nhiều.)
Cố Tả thử thử nước ấm, đem khan đặt ở một bên trên giá, đi tới bên cạnh: “Ngài muốn gặp công chúa?”
Cố Diêm dừng một chút, Cố Tả biết mình đoán đúng rồi, tới gần hơn chút: “Không bằng chọn cái bạch ngọc này?”
Cố Diêm trầm mặc nhìn một thân quân áo tối màu, hắn lắc đầu: “Không được.”
Hắn trước cũng mặc như vậy mà đi qua, nàng cười đến nỗi eo đều không đứng thẳng dậy được.
Cố Tả thấy mình không thể chọn lựa cái gì, thành thật thối lui đến một bên, không có nói nữa.
Chờ đến khi Cố Diêm ra cửa, đã tới thời gian Yến Hạ Nguyệt rời giường rồi.
Yến Hạ Nguyệt tối hôm qua trằn trọc hồi lâu, nàng nhìn màn giường trên đỉnh đầu, nghĩ Cố Diêm, ở bên ngoài có thanh âm tiểu nha hoàn đi lại khó khăn lắm thiếp đi.
Chỉ là nàng ngủ cũng không an ổn, cảnh kỳ quái trong mơ cứ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, bị những mảnh vỡ nhỏ của quá khứ bao lấy làm nàng buộc phải tiến về phía trước.
Nàng nhìn đến chính mình khóc trong lòng ngực mẫu phi lẩm bẩm chính mình không muốn gả chồng, nhìn đến chính mình biết được phụ hoàng vì nàng mà định ra mấy phò mã, nàng đã trộm chạy tới đem bọn họ đều nhìn một lần.
Đích trưởng tôn của Trung Thư Lệnh gia cũng coi như ngọc thụ lâm phong, chỉ là bên người ngầm có tình cảm với một cái nha hoàn, nàng nhìn, tự hỏi một chút chính mình có thể hay không tiếp thu một phu quân đặt tâm tư lên nữ nhân khác như vậy, cuối cùng là một cái đép án không được, nàng không chấp nhận được.
Nàng nhìn, không nhận thức được bức tranh đang thay đổi.
Khi tỉnh lại Yến Hạ Nguyện thấy bản thân đã nằm ở phòng ngủ của phủ công chúa rồi.
Giường màn là đỏ thẫm, nến long phượng vẫn cháy, nàng nằm ở trên giường, lông mày và đuôi mắt vẫn còn mang theo nét dịu dàng.
Yến Hạ Nguyệt nhìn chính mình nhiều năm trước, tự nhiên có chút xấu hổ không nói lên lời.
Một đêm kia Cố Diêm kỳ thật không có làm, chỉ vuốt ve nàng.
Yến Hạ Nguyệt nghĩ đến Cố Diêm, lại bắt đầu nghi hoặc, Cố Diêm như thế nào không đây?
Nàng vừa nghĩ, phía sau liền truyền đến thanh âm.
Yến Hạ Nguyệt trơ mắt nhìn Cố Diêm đem chăn xốc lên đem nàng ôm ở trong ngực, lau mình cho nàng.
Yến Hạ Nguyệt nháy mắt mặt đỏ lên, nàng nháy mắt đã quên bọn họ thành hôn nhiều năm, đã sớm đối mặt với nhau một cách chân thành nhất, trong lòng chỉ có một ý niệm: Cố Diêmlàm sao mà chó thể làm việc này một cách mặt không đỏ tim không đập như vậy.
Rõ ràng lúc ấy…… Lúc ấy hắn còn dò hỏi xem có thể hôn hay không, đợi được đến khi nàng ngượng ngùng gật đầu có thể mới nhẹ nhàng hôn nàng.
Có lẽ là ngượng ngùng quá mức, Yến Hạ Nguyệt lại là một trận ý thức mơ hồ, lần này còn chưa mở to mắt, một trận ớn lạnh liền truyền tới.
Vẫn là ở kinh thành.
Muội muội nàng Chiêu Dương công chúa bị người mưu hại, sự thật còn chưa được làm sáng tỏ thì đã bị người hại chết ở đại lao.
Yến Hạ Nguyệt lặng người nhìn Yến Quy Xuân quần áo tả tơi, trong lòng cứng lại, môi run rẩy quỳ gối trước người nàng.
“Xuân Nhi…… Xuân Nhi, Xuân Nhi muội tỉnh tỉnh a…… Hoàng tỷ tới……”
Bình Bình nhìn Yến Hạ Nguyệt chảy nước mắt nói mớ không ngừng, vội gọi nàng: “Công chúa, công chúa, công chúa tỉnh tỉnh.”
Yến Hạ Nguyệt chậm rãi mở to mắt, Bình Bình nhìn nàng, lo lắng hỏi: “Công chúa gặp ác mộng?”
Yến Hạ Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, chống Bình Bình ngồi dậy.
Bình Bình đem gối đầukê sau lưng, lại đổ ly trà: “Công chúa chờ một chút.”
Yến Hạ Nguyệt nhận lấy chén trà, uống một hơi đầy, mặt mày nhíu chặt lúc này mới giãn ra.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
Nàng nhìn sắc trời, khoác quần áo đứng dậy.
Bình Bình nhìn nàng hướng án thư bên kia mà đi, lại điểm hai ngọn đènrồi đặt chúng sang một bên: “Công chúa cẩn thận bị thương mắt.”
Yến Hạ Nguyệt viết xong, cất vào phong thư phong hảo giao cho Bình Bình: “Đưa đi Vân Quy.”
Bình Bình thấy Yến Hạ Nguyệt không có ý tứ muốn ngủ tiếp, liền hô tỳ nữ tiến vào cho nàng rửa mặt.
Yến Hạ Nguyệt nhìn Bình Bình đi xa, mím môi: “Không cần quá hoa lệ.”
Tỳ nữ cũng không biết nàng muốn làm gì, nếu không nói, các nàng luôn là muốn làm thành một thân quý khí.
“Đốc —— đốc —— đốc”
Bọn tỳ nữ dừng lại, nhìn Yến Hạ Nguyệt.
Yến Hạ Nguyệt nhìn tóc mới chải được một nửa, vẫn là không có thể nói “Mở cửa” để cho hắn tiến vào.
Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Để hắn chờ chút đi.”
Nha hoàn dừng lại chút rồi lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Cố Diêm đứng ở trước cửa, nghe càng lúc càng gần tiếng bước chân, nhịn không được một trận căng thẳng.
“Kẽo kẹt ——”
Một nha hoàn đang ôm một cái bồn rửa mặt thanh thúy nói: “Công chúa yêu cầu ngài chờ một chút.”
Cố Diêm giấu nỗi thất vọng trong lòng, hơi hơi gật đầu: “Hảo.”
Cố Tả liếc mắt nhìn chủ tử trước mặt mình một cái, trong lòng có chút hoài nghi đây là công chúa cố ý muốn thử gia nhà hắn.
Nên chắc không phải là muốn kích thích gia nhà hắn sinh khí,rồi mượn chuyện này cãi nhau đi.
Rốt cuộc công chúa đã náo loạn muốn hòa li rất lâu, nói không chừng mới vừa tỉnh lại, liền muốn bắt đầu rồi?
Trong sân người đi đi lại lại, cũng không ai dọn cho gia hắn cái ghế.
Cố Tả trong lòng bất bình, vừa lúc muốn nói thì cửa một lần nữa mở ra.
Vẫn là tiểu nha hoàn kia: “Thỉnh ngài vào.”
Cố Diêm gật đầu, bước vào gian nhà ở mà hắn đã thật lâu không có tiến vào qua.
Cố Tả nhìn tiểu nha hoàn đi ra, có chút tò mò: “Công chúa như thế nào lại để tướng quân chờ lâu như vậy a?”
Tiểu nha hoàn trợn tròn mắt: “Công chúa lại không phải cố ý, chỉ có thể nói phò mã tới quá sớm.”
Này còn sớm?
Cố Tả gãi gãi đầu, nguyên lai công chúa công chúa đều rời giường vào lúc như vậy sao?
Cố Diêm nhìn cách bố trí đã thay dổi, chậm rãi ghi nhớ ở trong lòng.
Nhà hoàn bình thường đều không thể tùy tiện đi vào phòng ngủ của