Hai ngày sau, cả nhà từ già đến trẻ đã thuận lợi hộ tống Phương Nhạc và Trần Hề đến sân bay, sau ba tiếng rưỡi hai người bình an hạ cánh, chỉ là Trần Hề lại giống như lá cây héo, cả người uể oải không có tinh thần.
Trên máy bay lạnh đến mức phải đắp thảm, cho nên Trần Hề không phải bị trúng nắng, mà cô bị nôn.
Trong ký ức của Trần Hề, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị say xe, cô cũng không ngờ mình thế mà lại bị say máy bay. Lúc ấy cô mới ý thức được tình hình không ổn, nên lập tức kéo lấy cánh tay của Phương Nhạc.
Phương Nhạc bỗng giật mình nhìn sang cô, lúc này anh mới phát hiện Trần Hề đang che kín miệng mình lại, giống như đang cố kìm nén cái gì đó. Nhà họ Phương không ai bị say xe cả nên Phương Nhạc cũng không có kinh nghiệm cho những chuyện này, mãi đến khi Trần Hề dùng sức kéo lấy tay anh, ngón tay chỉ chỉ vào miệng mình thì Phương Nhạc mới nghĩ đến một khả năng: "Muốn nôn sao?"
"Ừm ừm!" Trần Hề cuống cuồng gật đầu.
Phương Nhạc nhanh chóng lấy túi nôn được chuẩn bị sẵn trên máy bay ra, xé niêm phong lấy túi ra, đưa đến trước miệng Trần Hề.
Trần Hề cúi đầu, nửa gương mặt cô cũng vùi vào túi, tay cô tự nhiên cầm lấy túi, nhưng Phương Nhạc đang cầm túi nôn, nên hơn nửa bàn tay của Trần Hề bao phủ lấy mu bàn tay của anh.
Sau khi nôn xong, Trần Hề muốn tự mình cầm túi nôn.
Hai tay Phương Nhạc cầm túi không chịu buông: "Tôi cầm được."
Trần Hề liếc nhìn anh, rõ ràng mang theo một chút cảm xúc nhỏ, ánh mắt như muốn nói "Bỏ ra."
Phương Nhạc đành phải buông tay ra, nhường lại túi cho cô cầm, Trần Hề ngồi dựa vào cửa sổ, sau khi cô nhận lấy túi nôn "Nóng hổi" này, lại cong người trốn trong góc tiếp tục nôn, mái tóc dài rủ xuống che khuất gò má của cô.
Lúc đầu Trần Hề cột tóc đuôi ngựa, nhưng sau khi ngồi máy bay một lát cô cảm thấy có chút lạnh, nên xõa tóc xuống. Bây giờ dạ dày cô như đang có sóng to gió lớn, càng ói càng nóng, tóc dài khá là phiền phức.
Trong lúc bị phân tâm, tóc rũ xuống bên gò má của cô đột nhiên bị ai đó vén ra sau tai, lúc thở cũng có chút khó khăn, chỉ chờ có thế, cô vừa nôn, Phương Nhạc vừa giúp cô vén tóc mấy lần, tay anh còn vuốt ve sau lưng cô.
Trần Hề cảm thấy động tác trấn an này rất hiệu quả, cô cảm thấy đã khá hơn một chút, nhưng Phương Nhạc mới chỉ xoa xoa lưng cô mấy cái thì không làm nữa, cùi chỏ của Trần Hề chọc chọc về phía sau, hé miệng ra nói: "Còn muốn nữa."
Phương Nhạc tạm dừng một chút, rồi đành tiếp tục xoa xoa sau lưng của cô, chẳng qua lần này anh rất chú ý đến việc phải tránh dây áo lót của cô, ánh mắt cũng nhìn sang một bên nhìn phía hành lang đối diện.
Không biết trong giới Phật giáo có hoạt động gì, nhưng trên chuyến máy bay này của bọn họ đều là các đại sư đang nghiêm túc ngồi đấy. Giờ phút này các đại sư đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, có người còn nhỏ giọng trao đổi vấn đề Phật giáo.
Đâu đâu cũng là các nhà sư.
Cuối cùng cũng xuống khỏi máy bay, Trần Hề uể oải nói: "Thì ra tôi bị say máy bay."
"Có thể chỉ là do đụng trúng tầng khí lưu thôi." Khí lưu khiến máy bay lắc lư, Trần Hề nôn cũng đều là chuyện dễ hiểu, Phương Nhạc hỏi cô: "Bây giờ em thấy thế nào rồi, có muốn ăn cái gì đó không?"
Trần Hề lắc đầu: "Tôi muốn đi nhà vệ sinh."
"Được, bên kia."
"Tự tôi đi được rồi, anh đi lấy hành lý đi."
"Không sao, cùng đi đi."
Trần Hề đến nhà vệ sinh, rửa mặt lại, rồi cột tóc đuôi ngựa lần nữa, sau đó mới cùng Phương Nhạc tiếp tục đi đến trạm xe lửa.
Trên đường Phương Nhạc hỏi Trần Hề: "Có muốn ăn chút gì không?"
Trần Hề vẫn không có tinh thần, cô nghĩ chút rồi nói: "Tôi muốn ăn gì đó cay một chút."
Phương Nhạc thấy ven đường có một cửa hàng bán vịt, trong đó đều là đồ cay, anh không thích ăn mấy thứ này nhưng Phương Mạt thích, thỉnh thoảng cô sẽ nhờ anh tiện đường về nhà mà mua giúp cô ấy.
Phương Nhạc hỏi: "Thế mua cho em chút cổ vịt nhé?"
Trần Hề gật đầu một cái: "Được."
Đến tận giờ phút này Trần Hề chưa từng tự mình đi mua cổ vịt, Phương Nhạc thì quen cửa quen nẻo nói với nhân viên cửa hàng: "Lấy hai cái đầu vịt."
Nhân viên cửa hàng lấy cho anh hai cái đầu vịt.
Phương Nhạc tiếp tục nói: "Lại thêm hai mươi tệ cổ vịt."
Nhân viên cửa hàng lấy một ít cổ vịt cho vào túi, Phương Nhạc liếc nhìn cô một cái, nhân viên cửa hàng vẫn bình tĩnh hỏi: "Còn muốn thêm cái gì không, ruột vịt mề vịt cũng ngon lắm."
Phương Nhạc nói: "Hai mươi tệ ruột vịt."
Nhân viên cửa hàng gắp một nắm đầy, bỏ đủ vào một túi, Phương Nhạc yên lặng. Lúc tính tiền Trần Hề đứng trước quầy, thấy trên cân hiện ra giá tiền, hai mươi tệ tiền cổ vịt trở thành ba mươi mốt tệ tám, hai mươi đồng ruột vịt thành ba mươi lăm tệ sáu, Trần Hề nhắc nhở Phương Nhạc: "Cô ấy lấy nhiều."
"Ừ." Phương Nhạc tự mình trả tiền: "Không sao."
Trần Hề rất hiếm khi nói ra yêu cầu của mình, đây cũng là lần đầu tiên cô nói với anh cô muốn ăn cay, Phương Nhạc lấy tiền để trên tủ, lại nhìn một vòng, sau đó chỉ tủ kiếng nói: "Cái này, cái này, cái này cũng lấy chút đi."
Nhân viên cửa hàng cực kỳ vui vẻ, vội vàng lấy đủ một túi rồi mang đến cho anh.
Trần Hề không nói gì chỉ nhìn.
Phương Nhạc kéo theo vali, xách một đống thịt vịt, sau khi dẫn Trần Hề vào phòng chờ ở trạm xe lửa, hai người tìm chỗ trống rồi ngồi xuống, lúc này anh mới có thời gian để trả lời cả đống tin nhắn trong điện thoại.
Tay phải của Trần Hề mang bao tay dùng một lần, vừa gặm cổ vịt, vừa trả lời Phương Mạt.
Phương Mạt: "Hai đứa xuống máy bay chưa?"
Hai người vừa xuống máy bay cũng đã gọi điện cho ông chủ Phương rồi, nhưng Phương Mạt không ở cùng chỗ với ông chủ Phương.
Trần Hề trả lời: "Xuống rồi ạ, bây giờ tụi em đang ở phòng chờ của trạm xe lửa."
Phương Mạt: "Còn bao lâu nữa thì lên xe lửa?"
Trần Hề nhìn thời gian nói: "Chừng bốn mươi mấy phút nữa."
Phương Mạt: "Lâu thế à, ngồi ở đó có hơi chán đấy. Hai đứa ăn cơm chưa?"
Trần Hề: "Đang ăn, em đang ăn cổ vịt."
Phương Mạt: "Ôi, chị cũng muốn ăn cổ vịt, nhưng chị không dám ăn."
Trần Hề: "Xóa nốt ruồi thì kiêng một hai tuần là đủ rồi, bây giờ cũng đã hai tháng rưỡi rồi, chị có thể ăn rồi."
Phương Mạt: "Không được, vì xinh đẹp, chị tuyệt đối không thể xem thường bất cứ chuyện gì được, em chụp cho chị tấm hình để chị nhìn cho đỡ thèm đi."
Trần Hề để mấy món thịt vịt lên phía trên vali hành lý rồi chụp một tấm hình, Phương Nhạc ở bên cạnh nhìn cô một cái.
Trần Hề nói với anh: "Phương Mạt muốn xem hình."
Rồi Trần Hề gửi hình đi.
Phương Mạt: "Nhìn thấy chị lại chảy nước miếng, bây giờ chị lập tức xuống lầu mua ngay đây!"
Trần Hề: "..."
Phương Mạt: "Trưa nay hai đứa chỉ ăn cái này thôi sao?"
Trần Hề: "Ở trên máy bay em bị nôn, cực kỳ khó chịu, nên bây giờ chỉ muốn ăn chút đồ cay, ăn không ngon nữa."
Phương Mạt: "Sao em lại nôn thế, không thấy em say xe mà, em say máy bay sao?"
Trần Hề: "Có lẽ là do gặp phải khí lưu."
Phương Mạt: "Thê thảm thật, Phương Nhạc có nôn không?"
Trần Hề: "...Dáng vẻ này của chị trông rất mong chờ nhỉ."
Phương Mạt: "Ha ha ha ha ha, lúc em nôn nó không chê em chứ?"
Đương nhiên không chê, Trần Hề nghĩ đến cái túi nôn "Nóng hổi" kia, cũng may cô đủ mạnh mẽ để cướp nó khỏi tay Phương Nhạc.
Trần Hề không nhịn được liếc nhìn sang bên cạnh, Phương Nhạc đang cúi đầu ăn cơm, anh đã ăn xong hai phần thức ăn nhanh rồi, bây giờ đang ăn đến phần thứ ba.
Hình như anh không thích ăn vịt, khi nãy ở trước cửa trạm xe lửa anh tự mua cho mình ba phần cơm rồi.
Hôm nay anh rất dễ nói chuyện, thậm chí còn không so đo với người nhân viên hét giá ở cửa hàng bán vịt. Trần Hề lại cầm một xiên ruột vịt lên, không muốn nói chứ, đồ ăn rất ngon luôn.
Hơn bốn mươi phút sau hai người lên xe lửa, xế chiều hôm nay hai người trải qua trên xe lửa, lúc đến trạm dừng cũng đã chạng vạng tối, kế hoạch của hai người là sẽ ở một đêm ở gần trạm xe lửa, sáng sớm ngày mai thì sẽ ngồi nhờ xe đi đến trấn nhỏ ở chân núi.
Lần này ra ngoài Trần Hề cũng không quên mang theo bài tập, chỗ ngồi trên xe lửa là chỗ có cửa sổ, sau khi ổn định chỗ ngồi rồi cô lại cúi đầu giải đề số học, Phương Nhạc lấy ly nước bỏ lên trên bàn nhỏ cho cô, sau đó cũng tự đeo tai nghe lên nghe tin tức.
Xe lửa sắp chạy, Phương Nhạc bị người ta vỗ vai một cái, anh khẽ nhíu mày lại, nghiêng đầu nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc váy vàng đang đứng trên lối đi nhỏ.
"Xin lỗi, vali này của tôi nặng quá, tôi lại không đủ cao, anh có thể giúp tôi bỏ vali hành lý này vào tủ chứa hành lý được không?" Cô gái mặc đồ màu vàng nhờ anh giúp đỡ.
Phương Nhạc đứng dậy.
Khi anh ngồi đã rất cao rồi, khi đứng lên dáng người cao lớn có thể hơn một mét tám lăm, anh chỉ mặc áo thun nhạt màu đơn giản và quần thể thao, thoải mái giơ vali hành lý hai mươi chín tấc của cô gái lên, cánh tay thon gầy nổi đầy mạch máu màu xanh nhạt, nhìn trông rất thoải mái, nhưng vai rộng eo hẹp.
"Cảm ơn." Cô gái mặc đồ màu vàng nói.
Phương Nhạc gật đầu xem như đáp lại, ngồi về chỗ ngồi, anh tiếp tục nghe tin tức.
Cô gái mặc đồ vàng ngồi ở hành lang phía đối diện, ngồi cạnh là em trai cô ấy, cô gái mặc đồ vàng nhỏ giọng vui vẻ nói: "Má ơi, chỗ này cũng có trai đẹp nữa, có thể so với mấy hotboy trong trường của tụi mình đó, còn có gu hơn mấy
hotboy của bọn mình.”
Em trai đội mũ lưỡi trai, nói: "Nữ sinh mấy người có thể giữ giá chút hay không thế, cả ngày cứ nhìn mấy anh đẹp trai, còn háo sắc hơn cả đàn ông."
Cô gái mặc đồ màu vàng: "Cút."
Mũ lưỡi trai nói: "Chị thích thì đi xin số điện thoại đi, cũng cố ý để người ta giúp nâng hành lý rồi, sao cuối cùng lại tay không trở về thế?"
"Chị không tiện nói." Cô gái mặc đồ vàng suy nghĩ: "Chị nghi cậu ấy là vị thành niên."
Mũ lưỡi trai liếc nhìn đầu bên kia hành lang nói: "Không đâu, nhìn anh ấy trông rất giống sinh viên mà."
Cô gái mặc đồ vàng lanh mắt, cô ấy hỏi: "Nhưng cô gái bên cạnh cậu ấy đang làm toán cấp ba."
Mũ lưỡi trai hỏi: "Hai người họ quen nhau sao?"
"Ừ, chị thấy nam sinh này vừa mở ly nước giúp cô bé kia, chắc chắn là quen nhau."
"Có thể là anh em thì sao, sao chị biết hai người họ bằng tuổi nhau thế?"
"Chị đây không phải sợ nhỡ đâu hai người họ là người yêu sao?"
"Là người yêu thì sao?"
"Nếu là người yêu, sao chị có thể mở miệng xin số điện thoại bạn trai người ta được, chẳng có chút đạo đức nào cả."
"Ôi, chị cứ ở đây lo lắng này nọ mãi, cuối cùng chị nói em nghe xem chị có muốn số điện thoại người ta không."
"Nói nhảm, đương nhiên muốn rồi!"
Xe lửa đã chạy một lúc, cảnh vật bên ngoài cửa sổ từ các tòa nhà đã trở thành đồng ruộng, nón lưỡi trai thấy cô gái rời khỏi chỗ ngồi đi vào phòng vệ sinh, cậu ta lấy điện thoại ra nói chị gái mình tránh đi, nói cũng muốn đi vệ sinh.
Trần Hề cảm thấy dạ dày khó chịu, không biết có phải do trên máy bay nôn nhiều quá không, hay do ăn mấy thứ lòng vịt kia mà ra.
Cô ở nhà vệ sinh ngẩn người một hồi, lúc đi ra nhìn thấy nam sinh đội mũ lưỡi trai đang dựa cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn cô cười híp mắt chào hỏi: "Này, tôi vừa mới thấy cậu đang làm đề số học, cậu học lớp mấy thế?"
"..."
Phương Nhạc vẫn luôn ngồi ở chỗ của mình, đang nghe một nửa tin tức, thì anh nhìn thấy Trần Hề đang cùng một cậu nam sinh đội mũ lưỡi trai "Vừa nói vừa cười" đi về, trong tin tức đang nói: "Vì thế trong lúc này, con đực cần đề cao cảnh giác..."
Chân mày Phương Nhạc nhíu chặt lại, nhấn dừng máy MP3, đứng dậy đi sang bên cạnh. Trần Hề đến gần, ngồi về vị trí cạnh cửa sổ, Phương Nhạc ngồi xuống xe cô, thuận miệng hỏi: "Em biết nam sinh kia sao?"
"Hả? Không biết." Cô cũng không biết tên người ta.
Phương Nhạc hỏi: "Thế vừa nãy hai người đang nói chuyện gì thế?"
Trần Hề lặng lẽ ngắm nhìn hành lang, trước đó cô có để ý thấy Phương Nhạc giúp cô gái này cất hành lý, cũng nhìn thấy cô gái mặc đồ màu vàng này sau đó đã ngồi cạnh mũ lưỡi trai, hai người vẫn luôn nói chuyện trên trời dưới đất.
Mũ lưỡi trai vừa nói cậu ta và cô gái mặc đồ vàng kia là hai chị em, cậu ta cũng tầm một mét bảy mươi lăm trở lên, nâng một cái vali chắc cũng không có vấn đề gì.
Trần Hề rất nhạy bén, đương nhiên đoán được mục đích của đối phương. Cô không vội vã làm đề, nhỏ giọng nói với Phương Nhạc: "Cậu ta vừa mới nói xa nói gần một lúc, chắc là giúp chị gái mình hỏi thăm tình hình của anh, cậu ta và cô gái mặc đồ vàng kia là hai chị em."
Phương Nhạc nhíu mày, liếc mắt nhìn hành lang một cái, bây giờ hai chị em kia đang châu đầu ghé tai nhau nói gì đấy.
Phương Nhạc không hỏi thêm nữa, lại mở tin tức lên lần nữa, chẳng qua chỉ là sau đó Trần Hề có đi vệ sinh nữa, thì Phương Nhạc cũng đi theo cô.
Đi một lần, đi lần thứ hai, thứ ba, chỉ cần Trần Hề rời khỏi chỗ, Phương Nhạc chắc chắn sẽ đi phía sau cô, Trần Hề khó hiểu nhưng Phương Nhạc cứ muốn nửa bước không rời.
Mới nãy lúc anh không nhìn thấy, cô lại bị người ta bắt chuyện rồi.
Chạng vạng tối xe lửa sắp đến trạm, lúc sắp xuống xe, cuối cùng cô gái mặc áo màu vàng cũng lấy can đảm muốn xin số điện thoại của Phương Nhạc, nhưng Phương Nhạc liếc mắt nhìn mũ lưỡi trai, rồi lễ độ từ chối, cuối cùng cô gái mặc đồ vàng thất vọng rời đi.
Trần Hề thấy chuyến xe lửa đi rất mệt, cô nghĩ chắc do hôm nay tâm trạng không tốt, chạy đến nhà vệ sinh mấy lần, muốn nôn nhưng không được. Phương Nhạc muốn đưa cô đến bệnh viện, nhưng Trần Hề lắc đầu: "Tôi đâu yếu ớt thế, ngủ một giấc là được rồi."
Phương Nhạc cau mày, Trần Hề lấy lại tinh thần nói: "Đi mau đi, anh đặt nhà nghỉ chỗ nào thế?"
Phương Nhạc đặt khách sạn ba sao, là khách sạn mới mở, hoàn cảnh cực kỳ tốt. Phòng hai người kế nhau, Phương Nhạc đưa Trần Hề về phòng trước.
Trần Hề vừa vào cửa đã muốn tắm rửa rồi đi ngủ, Phương Nhạc lại hỏi cô: "Thật sự không cần đến bệnh viện sao?"
Trần Hề nói: "Thật sự không cần, tôi sẽ không lấy sức khỏe mình ra đùa đâu."
Phương Nhạc tin cô rất quý sức khỏe mình, vì thế nói: "Vậy em ngồi xuống trước đã, tôi giúp em thu dọn."
"Tôi không có gì cần thu dọn cả..." Trần Hề mới nói một nửa, đã thấy Phương Nhạc ngồi xổm trên đất, mở mật mã của vali hành lý ra.
Lần này ra ngoài, Trần Hề kéo theo vali nhỏ, bởi vì là mùa hè, nên đồ rất nhẹ lấy đi rất dễ dàng, trong vali hành lý cô lấy theo quần áo và bài tập hè, nhưng Phương Nhạc lại mang theo một vali hai mươi chín tấc.
Trần Hề cũng cảm thấy lạ, mặc dù Phương Nhạc là người rất chỉnh tề, nhưng anh cũng không phải người quá để tâm.
Ví dụ như quần áo ăn mặc, chỉ có mùa đông là mặc áo khoác rất đắt, giày là ngoại lệ, đây là sở thích của anh, nhưng đối với những loại quần áo khác thì thật sự rất rẻ, nhất là áo thun, đa phần là hàng rẻ tiền, nếu không cổ áo thun của anh cũng không đến nổi đổ xuống như thế.
Ví dụ như ăn uống, trong nhà kho thịt kho bỏ đường thì anh sẽ chọn món không có đường ăn, nếu như món nào cũng có đường, anh cũng nhét vào miệng được hết. Thức ăn nhanh mua ở trước trạm xe lửa, nơi bán thức ăn nhanh có chút tệ nhưng anh không để ý, bụng thì quá đòi nên ăn còn ăn hết ba hộp.
Cho nên anh không để ý nhiều đến phương diện cuộc sống, kéo một vali lớn như thế ra ngoài, Trần Hề rất tò mò không biết rốt cuộc anh chứa gì trong đó, nhưng cô không có hỏi.
Giờ phút này, Phương Nhạc mở vali ra trước mặt cô.
Trong hành lý đều là những thứ Phương Nhạc đã mua ở siêu thị vào ngày hôm trước, ngày đó Phan Đại Châu tìm Phương Nhạc ra chơi bóng, Phương Nhạc nói mình bận.
Phan Đại Châu không vui: "Bây giờ là nghỉ hè, mày không có gì làm thì bận cái nỗi gì, mau ra đây cho tao."
Phương Nhạc nói: "Ngày mốt tao phải cùng Trần Hề về quê, cho nên hai ngày này không rãnh chơi bóng."
"Mày đưa Trần Hề về sao?"
"Ừ." Phương Nhạc khẽ ho nhẹ, bổ sung: "Mấy ngày nay bệnh cao huyết áp của ba tao có hơi nghiêm trọng, ông ấy không đi được, cho nên lần này chỉ có tao về cùng với Trần Hề thôi."
Phương Nhạc muốn ở riêng với Trần Hề nửa tháng, Phan Đại Châu nghe hiểu được, nắm chặt tay lại, kêu gào muốn rách cổ họng.
"Anh em này, mày nghe tao nói!" Phan Đại Châu lập tức tính kế: "Mày có biết ra ngoài với nữ sinh cần gì không, tao nói cho nghe, nữ sinh rất rắc rối, mày biết mẹ tao chứ, lúc bà ấy đi du lịch đã mang tận hai vali hành lý, một cái đựng quần áo, một cái ngổn ngang đồ trang điểm. Vì sao chứ? Bởi vì các cô ấy trời sinh đã thích đẹp lại thích vệ sinh, giường phải sạch sẽ mới ngủ được, không đúng, ngày nào cũng phải thay quần áo, còn phải phơi dưới nắng, mỗi lần giặt xong đầu cũng phải sấy cho ra kiểu tóc..."
Phòng khách sạn mới tinh, Phương Nhạc mở vali ra, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo của anh được đặt trong góc nhỏ.
Phương Nhạc cầm lấy một gói đồ lên, sau khi mở ra thì lấy một tấm vải được xếp chỉnh tề trong túi ra, sau đó thì giũ ra, một tấm trải giường mới tin, và một bộ dùng để du lịch.
Trong rương hành lý còn có mấy bình nước nhỏ, phơi quần áo, khăn lông và khăn tắm dùng một lần, kem đánh răng bàn chải đánh răng, dầu gội đầu sữa tắm, đồ bọc bồn tắm dùng một lần, dung dịch rửa tay, chậu rửa mặt xếp được, máy sấy tóc mini, thuốc cảm, thuốc sát trùng vết thương và băng dán, vâng vâng...
Phương Nhạc đi đến bên giường trống, trải tấm trải giường du lịch ra, nhìn Trần Hề nói: "Tôi giúp em trải giường trước."
Trần Hề: "..."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Phan Đại Châu: "Anh em tốt nghe tao!"