“Anh Dương đi quán nét oánh game khum??” Một tên đầu tóc đỏ từ sô pha ném bao thuốc qua.
Lộ Dương giơ tay lên nhận lấy bao thuốc từ trên không trung bay tới, sẵn tay đặt trên bàn trà.
Hồng Mao thấy thế cười nói: “Sao vậy? Anh không hút thuốc à?”
“Hôm nay không hút” Lộ Dương đứng lên “Tao đi đón bạn gái đây.”
Hồng Mao nhướng mày: “Bạn gái? Là học sinh giỏi đó à? Anh còn chưa chia tay sao?”
Trên ghế sofa xuất hiện một tên đầu vàng ngồi xuống mở miệng nói: “Người ta tốt đẹp như thế, dính nhau như keo sơn, mày nghĩ gì thế hả?”
Hồng Mao bật cười: “Do đây không phải là lần đầu tiên tao thấy anh Dương yêu đương lâu như vậy, nên mới tò mò sao?”
“Cái này mà gọi là lâu? Anh Dương chỉ có mối tình đầu…” Lời nói của Hoàng Mao đột nhiên im bặt.
Nhất thời, mọi tiếng cười trong toàn bộ phòng riêng ngừng lại, bầu không khí bắt đầu trầm xuống.
Một nhóm người không ai dám nói gì.
Cuối cùng, Lộ Dương cười lên một tiếng, phá tan bầu không khí: “Không nói nữa, tao đi trước đây.”
Sau khi Lục Dương rời đi, những người trong phòng đều thở phào một hơi hồi tinh thần.
“Mẹ nó, Dương Nhạc mày đúng là dũng cảm. Tự nhiên không đâu mày còn dám ở trước mặt anh Dương nhắc tới mối tình đầu của anh ấy vậy hả?’’
Hoàng Mao gãi gãi đầu: “ Miệng tao nhanh hơn não quá…”
“Cái gì? Chuyện anh Dương có mối tình đầu là sao vậy?”
“Đừng hỏi, đừng hỏi gì hết, biết ít thôi, đến uống rượu nào đi.”
“…”
Khi Lộ Dương đến cửa trường trung học số 2 vừa hay buổi tối giờ tự học cũng tan ra, trước cổng trường không ít có đám học sinh tụ năm, tụ ba đi ra.
Lộ Dương liếc nhìn về phía cổng trường, sau đó thu hồi ánh mắt, cúi đầu gửi một tin nhắn cho Lâm Ý Chiêu.
‘’Lộ Dương!’’
Lộ Dương nghe tiếng thì ngẩng đầu.
Lâm Ý Chiêu chạy về phía anh: “Hôm nay anh đến muộn quá’’.
Lộ Dương mím môi cười không nói gì
Cũng may sao, Lâm Ý Chiêu không hề để ý đến sự khác lạ của anh vậy nên cũng mỉm cười lại với anh như bình thường, sau đó đưa tay đan xen vào nắm lấy tay anh.
Lộ Dương được cô cô dắt đi phía trước cũng không phản ứng gì.
“Trên người anh có mùi thuốc lá hả?” Lâm Ý Chiêu đến gần ngửi ngửi.
Lộ Dương: “Chỉ là vừa từ khỏi quán bar với đám bạn đi ra”
Lâm Ý Chiêu cẩn thận nhìn anh một cái: “Vậy đến đón em có phải là làm chậm trễ thời gian của anh không?”
Lộ Dương dừng bước chân lại.
Hình như vẫn luôn như vậy, Lâm Ý Chiêu đối với anh vẫn luôn cư xử rất cẩn thận.
Anh lo lắng phản ứng của mình sẽ làm cho Lâm Ý Chiêu suy nghĩ nhiều, vội vàng đáp: “Không sao đâu, cho dù không đến đón em tôi cũng phải về nhà.”
Những lời này nói ra thì anh nhận ra nó khá là mâu thuẫn, nói như vậy sẽ khiến Lâm Ý Chiêu cảm thấy mình chỉ là thuận đường tới gặp cô, hóa ra cô cũng không phải quan trọng gì đối với anh.
Nhưng khi anh nhìn qua Lâm Ý Chiêu thấy cô như trút được gánh nặng, trên môi bắt đầu nở cười nhẹ, nói nhỏ một tiếng “Vậy thì tốt quá”.
Lộ Dương trong lòng có chút khó chịu.
Lâm Ý Chiêu quá tốt, không giống như những gì anh đã nói lúc trước, cô là kiểu người không ghen tị, không nổi giận, cũng sẽ không quản kĩ anh, hơn nữa còn rất tốt với anh.
Nhưng trong nháy mắt, bản thân anh cũng cảm thấy có chút khó chịu chính mình.
Một cô gái như vậy cuối cùng sẽ lại bị anh phụ lòng
Lộ Dương biết rõ mình nên làm gì, mỗi một cuộc tình ở anh đều chỉ ở mức chơi đùa mà thôi.
Gọi là gì nhỉ, thế thân?
Không phải chỉ là một công cụ sao?
Sáng sớm vào ngày sinh nhật của Thư Nhã, Lộ Dương bị viêm dạ dày ruột cấp tính và phải đưa vào bệnh viện gấp.
Sáng sớm là thời điểm buồn ngủ nhất trong ngày, anh cầm trong tay kim châm truyền một thứ chất lỏng gì đó vào trong người, anh chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy lần nữa, anh lại cảm thấy có người đang rút kim ra cho mình.
“Chị y tá, thuốc đã truyền xong chưa ạ?’’
“Đúng vậy, thuốc của anh ta đã truyền xong, nghỉ ngơi thêm một lát là có thể về nhà.”
Quay đầu lại thấy anh đã mở mắt, Lâm Ý Chiêu phản ứng bước tới.
Cô vội vàng xin lỗi: “Có chuyện gì vậy? Em có đánh thức anh không? ”
Lộ Dương giơ tay nhéo nhéo mày, vẻ mặt còn rất buồn ngủ: “Sao em lại ở đây?”
“Nam Khải nói rằng anh bị ốm và phải truyền nước trong bệnh viện một mình. Em không yên tâm lắm, nên đến xem.”
Lộ Dương lúc này mới nhớ tới trước khi đi ngủ, anh thuận miệng nói một câu mình đang truyền nước trong bệnh viện, bạn bè cũng chỉ nói những lời khuyên anh phải chú ý thân thể, anh cũng không để ý nhiều. Chỉ là không nghĩ tới, Lâm Ý Chiêu cũng sẽ đến.
Anh thoáng nhìn qua thấy áo khoác trên người Lâm Ý Chiêu, bên trong như là một cái váy ngủ.
Tóc tai bù xù, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ xấu hổ.
Lộ Dương nhíu mày: “Em mặc ít quần áo như này rồi chạy ra ngoài?”
Lâm Ý Chiêu ngượng ngùng khép quần áo lại: “Ra ngoài quá gấp, em chưa kịp thay.
Nhà Lâm Ý Chiêu và bệnh viện có thể nói là ngược đường nhau, nếu tới đây ít nhất phải mất hai tiếng đồng hồ.
Hơn nữa buổi tối xe buýt cũng hết chạy, cô tới ngoại trừ đi xe đạp cũng chỉ có thể bắt taxi tới đây.
“Em tới đây bằng cách nào?”
“Bắt taxi’’
Làm sao có cô gái ngốc nào hai ba giờ sáng, chỉ vì có người đang truyền nước thì lập tức bắt taxi từ nhà đi, sau hai tiếng đồng hồ lập tức đến cạnh anh?
Lộ Dương cố đè nén giọng nói: “Sao lại ngốc như vậy? Lỡ như có chuyện gì thì sao?”
Lâm Ý Chiêu nói: “Em gọi điện cho anh, anh không nghe máy. Em rất lo lắng cho anh, cũng không nghĩ nhiều như vậy.”
Khi bạn còn trẻ, sẽ có người liều lĩnh vì bạn làm mọi thứ.
Hôm đó, Lộ Dương lo lắng một mình cô đi ô tô về sẽ nguy hiểm, bản thân anh lại bị viêm dạ dày ruột khó chịu nên không cho Lâm Ý Chiêu về một mình, anh đưa cô trở về nhà trước, kêu cô ngủ đi rồi sáng mai hẳn về nhà.
Lâm Ý Chiêu cũng không nói gì.
Lộ Dương thấy dáng vẻ của cô thật nhịn không được mà tò mò.
Sao lại có người con gái hiểu chuyện như vậy?
Bạn gái lúc trước qua lại với anh về muốn nhà anh là điều có thể hiểu được, nhưng trên người Lâm Ý Chiêu anh thật sự hoàn toàn không hiểu nổi.
Hôm đó về nhà, Lộ Dương vốn muốn Lâm Ý Chiêu nghỉ ngơi thật tốt, nhưng vì lý do thân thể của mình lại làm hại Lâm Ý Chiêu chăm sóc mình
Vào ngày đó, anh đột nhiên nảy ra ý tưởng phải đối xử tốt với Lâm Ý Chiêu.
—
Kể từ đó, Lộ Dương bắt đầu bỏ thuốc và uống rượu, anh hiếm khi đến quán cà phê Internet và quán bar để đi chơi với người khác, mà phần lớn thời gian anh đều ở bên Lâm Ý Chiêu.
Rất nhiều bạn bè trêu chọc anh, hỏi anh có phải đã có về một người con gái đã làm cho lãng tử quay đầu.
Mỗi lần nghe được những
lời trêu chọc này, Lộ Dương đều chỉ cười không nói gì.
Tại thời điểm không để ý, dường như anh càng ngày càng gần với Lâm Ý Chiêu.
Hồi chuông báo động cuối cùng đánh thức anh dậy.
Thành tích của Lâm Ý Chiêu bắt đầu sa sút.
Ngày đó cha mẹ Lâm Ý Chiêu tìm anh, không biết lấy từ đâu ra phương thức liên lạc của anh, cha mẹ cô hẹn gặp anh sau lưng Lâm Ý Chiêu không cho cô biết.
Bầu không khí ban đầu coi như tạm ổn, khi nói càng về sau, bắt đầu kể lại Lâm Ý Chiêu trước kia có bao nhiêu ưu tú, có bao nhiêu ngoan ngoãn, nói thành tích của cô nếu tiếp tục duy trì một đường thẳng như trước kia đều không phải là vấn đề, còn bây giờ là thành tích của cô sau khi hạ xuống muốn lên lại như cũ cũng khó.
Cha mẹ Lâm Ý Chiêu không nói thẳng rằng anh không tốt, nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ tất cả đều là lỗi của anh.
Thật sự, đây là lỗi của anh.
Anh là vực thẳm của cuộc đời Lâm Ý Chiêu, anh đang ở cạnh bên phá hủy tương lai của cô.
Cho dù anh thản nhiên không để tâm mọi thứ như nào, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị người ta chỉ trích như vậy.
Từ giáo viên đến phụ huynh và bạn bè.
Chỉ trích ở đây không phải nói con người ta có bao nhiêu kém cỏi, một câu nói thẳng vô chuyện anh là kẻ không tốt, lại khắp nơi đều nói anh là con người không đàng hoàng.
Anh rất xấu xa.
Trong tình cảnh đó, đột nhiên anh bắt đầu mơ thấy Thư Nhã.
Thật ra đã rất lâu rồi anh không còn mơ thấy Thư Nhã nữa.
Trong giấc mơ anh đã thấy Thư Nhã nói rằng anh muốn quên cô, còn cho rằng Lộ Dương của cô đã không còn yêu cô nữa
Anh muốn giải thích, nhưng trong mơ cũng không nói được.
Thư Nhã bảo Lộ Dương nói “Anh yêu em”.
Trong nháy mắt đó, Lộ Dương đột nhiên sửng sốt, anh không biết nên phải nói như thế nào.
Có vẻ như, sự thật anh không đã còn yêu em nữa…
…
Những ngày như thế, Lộ Dương đều trốn học không đến trường, anh không muốn gặp mặt Lâm Ý Chiêu.
Một ngày kia, cha của Lộ Dương đi công tác trở về và mang đến cho anh một tin tức.
“Tiểu Dương, mẹ của con muốn gặp con.”
Lộ Dương trong nháy mắt không lên tiếng.
Cha của anh tưởng rằng con trai mình không nghe thấy, định nói lại lần nữa thì Lộ Dương ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ ngầu nói: “Bà ta muốn gặp tôi làm gì?”
“Mẹ con nhiều năm như vậy cũng không gặp được con, chuyện nhớ con trai của mình cũng là bình thường.”
Lộ Dương nở nụ cười: “Không phải bên cạnh bà ta còn có Lộ Minh sao?”
“Anh trai cách đây không lâu đã mang theo chị dâu của con ra nước ngoài sống rồi.”
Bầu không khí nhất thời trở nên rất yên tĩnh.
Cha của Lộ Dương cũng nhận ra có gì đó không đúng, những lời sắp nói ra cũng không cách nào mở miệng được.
Hồi lâu Lộ Dương mới cười theo nói: “À thì ra là không có người đi cùng, nên mới nhớ tới gặp tôi.”
…
Anh đã coi lịch rồi chọn một ngày rảnh, quay trở lại trường tìm Lâm Y Chiêu.
Anh không nói ra những điều khổ sở của bản thân mình ra cho bất cứ ai nghe, cũng không muốn kéo Lâm Y Chiêu sống trong vũng bùn với mình.
Ngoài ra còn thêm một lý do mờ nhai theo thói quen, anh không thể buông Thư Nhã xuống được.
…
Nhưng sẽ có một ngày mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ như ý muốn con người ta như vậy sao?
Không đâu nhìn xem, khi anh thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gò má Lâm Y Chiêu, anh đã thiếu chút nữa là mềm lòng mất rồi.
Cô gái nhỏ này lúc trước khi ở cùng anh, đã lúc nào khóc qua chưa?
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc, thấy khóc đến bi thương như vậy.
Nhưng anh đã kìm lại lòng của mình được.
Sau khi Lâm Ý Chiêu cất bước rời đi, anh cũng trở về nhà của mình. Việc đầu tiên khi về đến nhà là tìm tất cả hình bóng Lâm Y Chiêu còn sót lại trong nhà của anh, những món đồ đôi dành cho tình nhân của anh với cô, cất chúng vào một chiếc hộp lớn rồi ném lên gác xếp cũ trên lầu.
Trước khi đi xuống cầu thang, anh quay lại nhìn chiếc hộp một lần cuối và mỉm cười nhẹ nhàng.
Không sao cả, mọi chuyện sẽ chấm dứt, anh đã dừng tất cả lại kịp thời.
Dù tự an ủi bản thân như vậy, nhưng anh biết, chỉ cần cho anh thêm một giây. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, anh sẽ lại động tâm mà không từ bỏ được cô.
Lâm Y Chiêu.
—
Không lâu sau, anh cũng đã kết hôn và có một đứa con riêng của mình.
Một ngày nọ, anh nhận được một cuộc điện thoại từ dì giúp việc trong gia đình.
Dì giúp việc hỏi thấy trong gác mái của anh có cất một chiếc hộp in hình mặt trăng lưỡi liềm màu vàng, bên trong có rất nhiều quần áo, đồ vật dụng nhỏ và búp bê, muốn gọi hỏi anh nên xử lý chúng như thế nào.
Lộ Dương trầm ngâm một lát, ngước mắt nhìn thoáng qua vợ mình đứng cách đó không xa: “Ném đi.”
Mặt trăng lưỡi liềm vẫn còn đó chỉ là không còn người…
Nhà văn xưa thường coi vầng trăng ấy là tri kỷ, nhưng chắc gì em sẽ nhớ đến một kẻ như tôi, vậy nên tốt hơn hết là để trăng về với trời, bầu trời tự do nơi có những vì sao vây quanh mới là nơi em thuộc về.
[Kết thúc】
Tác giả muốn nói:
Anh ta có thể kiểm soát bản thân để thoát khỏi hồi ức, nhưng tại sao? Tôi thì không thể.