Loại chuyện cãi lộn này, thường thường đôi bên đều có hại mà vô ích, bởi vì cãi lộn tự nhiên là bực tức, nhất là giữa người thân với nhau. Tâm tình và mặt mũi, hai bên đều bị tổn thương. Cơ hồ không có người thắng. Cậu từ trước đến nay chưa từng cãi nhau với người khác, phần lớn đều là giảng đạo lý. Người giảng đạo lý không thông tự nhiên cũng không cần để ý tới.
Chỉ là cậu còn chưa rõ ràng chân tướng bên trong, không biết bản thân có thể tháo gỡ khúc mắc này hay không.
Phòng cậu đã lắp điều hòa. Lúc 9 giờ hơn Lâm Tú Anh đi vào, đại khái đã chỉnh đốn xong tâm tình, cười nói: “Con vẫn chưa bật thử điều hòa à?”
Lục Giai Ý liền đứng dậy. Lâm Tú Anh cầm điều khiển, dạy cậu.
“Cái này cụ thể thao tác thế nào, mẹ vẫn chưa hiểu rõ. Sách hướng dẫn ở đây, con xem kỹ đi. Bây giờ thời tiết vẫn chưa cần dùng, nhưng mà lại lạnh thêm một chút thì có thể dùng rồi. Cái này có thể làm mát cũng có thể sưởi ấm, con mùa đông đọc sách cũng không sợ lạnh tay nữa.”
Lục Giai Ý cũng là lần đầu tiên nhìn thấy điều hòa, cảm thấy rất kỳ quái.
“Lắp ở chỗ con vậy phòng mẹ thì sao?”
“Mẹ không sợ lạnh cũng chẳng sợ nóng, thể chất không giống con nha. Con từ nhỏ vừa sợ lạnh vừa sợ nóng mà.” Lâm Tú Anh nói liền hướng về điều hòa thử gió lạnh gió ấm, “Con xem, có phải là dùng rất thích không?”
Lục Giai Ý gật gật đầu. Lâm Tú Anh lại kéo cậu ra xem tủ lạnh của nhà họ.
Tủ lạnh đã bắt đầu dùng rồi nhưng mà mẹ con đều không biết con sô bên trên là số lớn hay số nhỏ lạnh hơn. Cầm sách hướng dẫn xem nửa ngày cũng không nhìn ra.
“Con chính là học sinh cấp ba mà, cái này mà xem không hiểu?” Lâm Tú Anh cười hỏi.
“Bọn con không học cái này mà…” L:ục Giai Ý ngượng ngùng.
Loại cảm giác người ngoài cuộc vừa không còn, cậu lại cảm thấy bắt đầu dung nhập vào bên trong Lục Giai Ý. Cậu còn kể cho Lâm Tú Anh ngày hôm nay đi hội chùa nghe “Tỳ Bà Ký”, hát cực kỳ hay.
“Con nếu như thích nghe thì ngày mai lại đi. Mẹ cho thêm ít tiền tiêu vặt, mua nhiều đồ ngon. Con gần đây gầy đi nhiều thế, thân thể suy nhược, phải ăn nhiều một chút mới bổ khí huyết, người mới có tinh thần.”
Lâm Tú Anh cho cậu tiền thật ra rất hào phóng, hẳn hai mươi khối.
“Mẹ,” Lục Giai Ý lấy ghế ra ấn Lâm Tú Anh ngồi xuống, cậu có chút câu nệ, cứng nhắc ngồi xuống đối diện, nói: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Lâm Tú Anh đại khái biết cậu muốn nói cái gì, có chút kháng cự bảo: “Nói cái gì mà nói.”
Lục Giai Ý bắt lấy tay bà.
Cậu có chút ngượng ngùng, trừ lúc còn bé, cậu chưa từng cầm tay mẹ.
Không giống tay Phùng Thị, tay Lâm Tú Anh rất thô ráp, bởi quanh năm xay đậu hũ mà thành. Nhưng rất ấm. Bất kể thế nào, bất kể quá khứ hay hiện tại, cậu đều cảm thấy phụ nữ thủ tiết không dễ dàng, làm mẹ lại càng vĩ đại.
“Những chuyện này con thật sự là quản không được, đều là chuyện của người lớn,” Lâm Tú Anh nói, “Con trước đây đều không quản, bây giờ cũng đừng xen vào. Con làm thế lòng mẹ càng khó chịu.”
Thật lúng túng.
“Không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng sao? Mỗi lần đều cãi vã, mẹ không vui, cuối cùng tiền cũng đưa không ít.”
“Mẹ chính là muốn bà ấy biết, tiền của mẹ, không phải dễ lấy như thế! Đáng đời!” Lâm Tú Anh nói đến lại tức giận, “Con có biết bà ấy, con trai chết đi liền trách mẹ, trách mẹ lúc đầu xúi cha con đi phía nam làm công. Nhưng mẹ muốn cha con chết sao? Bồi có tí tiền, lẽ nào không phải là lúc đó hai nhà chia sao? Mẹ còn mang theo con nhỏ, mẹ chiếm phần hơn thì đã sao? Ngày ngày đều muốn đòi lại tí tiền đấy. Mẹ thấy bà ấy muốn nhiều tiền thế làm cái gì, mang vào quan tài thì có!”
Bà đại khái cũng nhận ra mình nói nặng lời, liền trầm mặc một hồi: “Ai da, đã nói là đừng bàn chuyện này mà, nhắc đến làm mẹ bực mình!”
Lục Giai Ý cũng không biết nói gì, chỉ nói: “Mẹ, con sau này nhất định thi vào đại học, cho mẹ được hưởng phúc. Sau này mẹ lại gặp phải chuyện như vậy, hãy nghĩ là sau này đợi con có tiền đồ rồi tất cả sẽ tốt, nhất định sẽ ngày càng tốt hơn, Nghĩ đến tương lai hạnh phúc như vậy, có phải là những chuyện phiền lòng đó đều có thể nhẫn nhịn không?”
Lâm Tú Anh mắt đỏ lên cười nói: “Mẹ biết con không chịu thu kém. Nhưng học hành là chuyện học hành, bình thường cũng nên chú ý nghỉ ngơi. Thật không dễ dàng mới dưỡng tốt thân thể, phải chú ý một chút. Ngày mai ra ngoài chơi thật thoải mái vào.”
Sau khi Lâm Tú Anh đi ra rồi, Lục Giai Ý mở ngăn kéo đem tiền tiêu vặt của mình ra đếm. Hơn 140 khối, là tất cả gia sản của cậu.
Cậu từ nhỏ may mắn, chưa từng vì kiếm tiền mà phải lo lắng. Bây giờ mới bắt đầu có cái gọi là cảm giác trăm sự buồn phiền vì nghèo túng. Nghĩ rằng nếu nhà bọn họ giàu có, mẹ chồng nàng dâu cũng chẳng đến nỗi vì tiền bạc mà náo loạn khó coi như thế.
Kiểu gia đình như bọn họ, nếu muốn thay đổi vận mệnh chỉ có thể dựa vào đọc sách.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng cậu liền tỉnh dậy, giúp Lâm Tú Anh làm tàu phớ. Sau khi làm xong, Lâm Tú Anh đem đi bán, cậu ở nhà học cách làm cơm.
Cậu không biết làm cơm, bật bếp gas cũng kinh hồn táng đảm. Cuối cùng hâm nóng mấy cái bánh bao, liền bổ dưa hấu ăn, sau đó để dành bánh bao trong nồi cho Lâm Tú Anh liền đeo cặp đi ra ngoài.
Hội chùa một năm phỏng chừng chỉ có thể gặp được một hai lần, cậu không nỡ bỏ không đi. Lúc qua cầu, cậu thế mà lại nhìn thấy Thích Dương, vẫn là một mình ngồi ở chỗ cũ câu cá. Nếu không phải hắn thay quần áo cậu còn tưởng hắn tối hôm qua không về nhà.
“Thích Dương!”
Cậu gọi một tiếng, đại khái là cách quá xa, Thích Dương không nghe thấy.
Thật là
một người khó nắm bắt. Trên sân tập đại sát tứ phương, là nhân vật phong vân của trường, thích làm biếng, vậy mà cũng có thể một mình chạy đến bên sông mà câu cá.
Không hiểu sao cậu cảm thấy rất thân thiết với Thích Dương, giống như hai người đều giống nhau. Đều có cảm giác cô độc. Cậu là cùng thế giới này hoàn toàn xa lạ, cô độc của người ngoài cuộc. Thích Dương là loại cùng tất cả mọi người trên thế giới này đều không hợp, cô độc của kẻ cách biệt bầy đàn.
9 giờ tất cả các vở kịch khai màn. Đầu năm nay, thực không còn người trẻ tuổi thích nghe hí nữa. Dưới đài đều là ông lão bà lão. Một ít thanh niên đều ở dưới lều xung quanh chơi màn chược, đánh bóng bàn, xem đá gà, chỉ có một mình Lục Giai Ý mười mấy tuổi cùng một đám cụ ông cụ bà nghe hí say sưa.
Có lẽ là cách trăm nghìn năm, người đều thay đổi, thế giới cũng thay đổi. Giống nhất là, trên đài quần áo rực rỡ, châu ngọc đầy đầu. Cậu ở dưới đài xem, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ tưởng trở về lúc còn là Phương Thanh Diệm. Phương gia có đài diễn hí riêng, thủy tạ hí đài,dạng xây trên nước. Trước viết “Quan Kim”, sau viết “Giám Cổ”. Chữ cũng là cậu đề. Cậu thích nghe hí. Hằng ngày khổ học, hiếm có lúc rảnh rỗi đều dùng để nghe hí khúc. Cách màn nước nghe tiếng sáo quản huyền, chậm rì rì, hát cổ luận kim.
(Quan, Giám đều là xem xét, thưởng thức; kim là thời nay, cổ là thời xưa)Buổi sáng hí chỉ có một tràng, chưa đến hai mươi phút đã hát xong rồi. Cậu ra quầy ăn vặt mua chút đồ ăn, bỗng nghĩ đến Thích Dương câu cá bên sông, liền mua một ít bánh bao, thịt hộp, còn mua hai chén đậu nành đi tìm Thích Dương.
Bên người Thích Dương vậy mà bày mấy lon bia, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, có chút chán chường.
“Mua cho cậu này. Cậu còn chưa ăn trưa đúng không?” Cậu biết Thích Dương đại khái sẽ từ chối, liền nói: “Tớ mua hai phần đó!”
Thích Dương thế mà không cự tuyệt cậu. Lục Giai Ý rất vui vẻ. Ngồi xổm bên cạnh ngó ngó thùng nước. Bên trong đã có hai con cá lớn rồi. Thấy cậu bu sang, còn quẫy phành phạch hai cái làm bọt nước văng tung tóe.
Cá sông hoang dã, sức lực rất lớn.
Đại khái là ăn của cậu rồi, Thích Dương hỏi: “Lấy không?”
“Hả?”
Thích Dương cắn hai miếng bánh bao, hỏi: “Cá, lấy không?”
Lục Giai Ý thích ăn nhất là cá. Tuy cảm thấy như thế không hay lắm nhưng tiếc không muốn từ chối: “Vậy tớ lấy một con. Cảm ơn cậu.”
Thích Dương nhìn cậu cười xán lạn, liền nói: “Đều cho cậu, chiều nay tôi lại câu.”
“Cậu thường xuyên đến đây câu cá à?”
“Ừ.”
Cậu phát hiện hình như Thích Dương cũng không phải khó nói chuyện như thế, chỉ cần có đề tài, hắn sẽ nguyện ý nói chuyện với bạn. Chỉ là ít nói thôi.
Lục Giai Ý thấy rất vui, ngồi xổm cạnh Thích Dương, vừa ăn vừa xem mặt sông mênh mông nước.
“Tớ trước đây cũng thích câu cá. Lúc trời trong nắng ấm, hẹn vài ba người bạn ra hồ buông câu. Còn uống chút rượu. Ăn ngon nhất vẫn là cá vào mùa xuân. Tháng ba đào hoa thủy, quý như vàng, sáng như bạc, mùa đó là cá tươi nhất.”
“Nhưng mà cá kim thu cũng rất ngon. Cá xuân thì tươi, cá thu thì mập. Cá đều ăn no tròn chuẩn bị vượt qua mùa đông mà.”
Lục Giai Ý tự nói một mình, lại hỏi: “Cậu dùng mồi câu gì thế? Mùa này có thể lấy hoa quế làm mồi thơm đấy.”
Thích Dương quả là thấy ngạc nhiên: “Hoa quế?”
“Đúng vậy.” Lục Giai Ý nói, “Chính là đem mồi câu và hoa quế trộn với nhau thành mồi thơm. Loại mồi thơm này so với các loại mồi khác tác dụng nhanh hơn, thời gian duy trì lâu hơn. Bởi vì mùi rất nồng, đặc biệt hấp dẫn cá cắn câu. Nếu cậu muốn thử, tớ làm cho. Khu nhà tớ trồng rất nhiều hoa quế mà.”
“Tôi vẫn là lần đầu tiên nghe đấy.” Thích Dương nói.
Hắn cũng coi như thợ câu lành nghề, thử qua rất nhiều loại mồi khác nhau.
Lục Giai Ý có chút đắc ý, lại cùng hắn nói thật nhiều biện pháp câu cá mới lạ. Cậu đối với câu cá có rất nhiều tâm đắc đó.
Đám người đọc sách bọn họ, câu cá cũng là điều tiết tâm tình. Sau đó phát triển đến cực hạn, liền dùng cái gì câu cá, mồi gì cũng đẩy lên mức tận cùng. Cái gì giun dế thịt vụn các loại đều xem thường dùng, hữu dụng là gạo xạ hương, hữu dụng là mồi hoa quế, còn có hương nhu, nhục đậu khấu, các loại thảo dược làm mồi câu. Tóm lại làm thế nào tao nhã thì làm như thế, có một số còn thực sự kỳ hiệu.
“Cậu dùng là mồi gì?” Cậu lại hỏi Thích Dương.
Thích Dương cầm ra một cái bình nhỏ đưa cho cậu, vậy mà là một bình thuốc, mặt trên 3 chữ lớn: “Câu cực nhanh!”
Thân bình một dòng chữ nhỏ: “Ném cần vào nước, thuốc đến cá cắn. Cá mà không cắn, tôi tự thắt cổ!”