Quế Hoa Lí cùng Hạnh Phúc Lí kỳ thực kề nhau, chỉ là khoảng cách cổng Hạnh Phúc Lí khá xa, phải đi một vòng.
Lục Giai Ý nói: “Tớ không thường đi bên này, không biết đường.”
May mà Thích Dương cũng rất dứt khoát, không hỏi nhiều liền từ trong nhà đi ra, đóng cửa lại, cầm lấy ô trong tay cậu, nói: “Đi thôi.”
Lục Giai Ý tự thấy ngượng ngùng: “Thật ngại quá.”
Vốn là cậu đưa Thích Dương về, kết quả lại bắt hắn đưa cậu về.
Không biết Thích Dương đi đường nào vậy mà so với cậu tuần trước đến còn gần hơn, không tới mười phút đã đưa cậu về đến nhà.
“Cảm ơn cậu.” Lục Giai Ý nói: “Cậu mang ô đi về đi, ngày mai đi học cầm đi là được.”
Thích Dương một tay đút túi quần, ngầu lòi nói: “Về đây.”
“Giai Giai, hôm nay về muộn vậy.” Lâm Tú Anh mở cửa nói.
Thích Dương đại khái cũng nghe thấy tiếng Lâm Tú Anh nhưng chẳng hề quay đầu cũng không chào hỏi gì, cứ thế cầm ô đi vào trong mưa. Lâm Tú Anh nhìn một cái, hỏi: “Bạn học à?”
Lục Giai Ý gật gật đầu: “Bạn cùng bàn của con, Thích Dương.”
Lâm Tú Anh nghe vậy lại nhìn bóng lưng Thích Dương, “Cao thế.”
“Cậu ấy chơi bóng rổ cực kỳ giỏi.” Lục Giai Ý nói.
Lâm Tú Anh cười cười, nói: “Đi vào đi, lạnh chết.”
Lục Giai Ý vào nhà, cởi cặp sách đi tắm. Lâm Tú Anh đưa sữa ấm cho cậu.
Lúc tắm Lục Giai Ý bỗng nghĩ đến chuyện tên, vì vậy đi ra liền hỏi bà nguồn gốc cái tên “Lục Giai Ý”.
Lâm Tú Anh đưa sữa đã hâm nóng cho cậu: “Bố con đặt. Tên là Giai tự là Bối.”
Lục Giai Ý lại nói chuyện Thích Dương mời cậu cuối tuần sang chơi, Lâm Tú Anh nói: “Không phải là đi chơi mà là sang ăn cơm à?”
Lục Giai Ý gật đầu.
“Rất chính thức nha.” Lâm Tú Anh nói.
“Lúc con đi phải mang cái gì không?” Lục Giai Ý hỏi. Cậu đối với nhân tình thế thái kỳ thực không hiểu rõ. Cậu trước đây hễ đi đến nhà người khác nhất định sẽ mang theo lễ vật, quản gia sẽ giúp cậu chuẩn bị. Không biết tập quán ở hiện đại như thế nào.
“Phải mang chút quà. Đến lúc đó mẹ đưa cho con ít hoa quả mang đi.” Lâm Tú Anh nói.
Gió từ cửa sổ thổi vào, hộp đựng bột giặt đặt trên bệ cửa bị thổi rơi xuống. Lâm Tú Anh vội đứng dậy đóng cửa, nói: “Hôm nay dự báo thời tiết nói có thể mưa liền bốn năm ngày. Mai chắc là nhiệt độ sẽ giảm, mẹ để quần áo ngày mai mặc trên giường con đấy. Mặc ấm một chút, đừng để bị cảm.”
Lục Giai Ý “dạ” một tiếng.
Trời lạnh rồi người già đều ngủ sớm hơn. Tiết tự học buổi tối của bọn họ tan lúc 9 giờ hơn, như ngày trước thì bà Thích đã sớm ngủ rồi vậy mà hôm nay bà vẫn đợi Thích Dương về, thức ở trong phòng xem ti vi. Nhận ra đã quá giờ tan học liền đi ra nhìn, thấy phòng Thích Dương sáng đèn.
Thích Dương vừa tắm xong, đang ngồi trên ghế hút thuốc. Nghe thấy tiếng gõ liền đem thuốc ném ra ngoài cửa sổ, lúc này mới đi mở cửa.
Bà Thích thấy trong phòng khói thuốc lượn lờ, cũng không biết hắn hút mấy điếu rồi, mặt đầy tức giận: “Hút hút hút, hút suốt ngày!”
Bà nói xong liền đi vào, nhìn khắp một vòng: “Thuốc đâu?”
Thích Dương liền từ trong chăn móc ra một hộp thuốc đưa cho bà. Bà cụ cầm lấy: “Lại để tao thấy mày còn nhỏ đã như thằng nghiện thuốc lá, tao đập cho một trận. Ra đây!”
Thích Dương đi theo bà ra khỏi phòng, đến phía tây phòng khách, bên này bày một cái bàn bát tiên dựa vào tường, bên trên đặt một bức di ảnh, một lư hương, hương bên trên đều đã cháy hết rồi chỉ còn lại tro tàn màu đen, vậy mà hương khí không tan, vẫn còn dáng vẻ đen đúa ghê người.
“Vô lương tâm, hôm nay là giỗ bố mày cũng quên?” Bà cụ nói rồi đốt ba cây nhang, dùng bật lửa đốt lên, vẩy hai cái. Một tràng khói xanh tỏa ra, bà nhét vào tay Thích Dương: “Lạy bố một cái rồi dâng hương lên.”
Thích Dương lạnh nhạt không nói câu nào, chỉ yên tĩnh quỳ xuống dập
đầu, đem hương cắm lên.
Sau khi đem hương cắm lên xong liền yên tĩnh một lúc lâu. Bà cụ híp mắt đi đến cầm ống tay áo lau chút bụi ở góc di ảnh, nói: “Cũng chẳng biết nói với bố một câu, giống hệt đầu gỗ.”
Thích Dương không nói gì, trên mặt không nhìn ra bi thương, có phần cứng nhắc.
Nhưng bao nhiêu năm đều như vậy, bà cụ cũng quen rồi, nói: “Sau này bà với ông nội đi rồi, xem mày lúc dâng hương có khóc hay không.”
Thích Dương cuối cùng cũng mở miệng, gọi một tiếng: “Bà nội”.
Hiển nhiên là không muốn nghe lời này của bà.
Bà cụ bực mình nói: “Đói không, bà phần cơm cho mày ở bếp ấy, nấu xong khoai lang với củ từ. Củ từ của mày bà cho cả mật ong đấy.”
Thích Dương “ờ” một tiếng, đi ra bếp.
Bà cụ ngồi cạnh bàn cơm nhìn hắn ăn. Đại khái hôm nay là ngày đặc biệt, bà cụ rất nhạy cảm, nhìn một hồi liền lau nước mắt, nói: “Chủ nhật mày nhớ mời bạn sang chơi, bà chuẩn bị nhiều món ngon lắm.”
Thích Dương “ừm” một tiếng.
“…Mày phải giao du với người khác nhiều vào. Chỉ mỗi bà với ông mày sao được. Ông bà già rồi, chẳng theo mày cả đời được… Giời ạ, mày tính tình như thế phải làm sao đây.”
Bà lại bắt nói mấy lời lẽ lung tung, Thích Dương nói: “Cháu mời rồi, cậu ấy nói sẽ đến.”
Bà cụ lúc này mới vừa lòng gật đầu, nói: “Không phải bà ép buộc mày. Con người phải từng bước mà đi. Bà biết mày không thích những cái này, nhưng từ từ sẽ được. Người sống trên đời đều phải có mấy người bạn, có những người thân chia ngọt sẻ bùi. Mày không còn bé nữa, đứng lên còn cao hơn cả bà với ông mày cộng lại rồi.”
“Nói như thể cháu bị khùng vậy.” Thích Dương cười nói một câu.
Bà cụ sửng sốt: “Khùng chỗ nào? Ai khùng? Ai nói thế? Ai nói xem bà có xé mồm nó ra không!”
Thích Dương: “Không có ai.”
“Mày vốn là bình thường, chỉ là không thích nói chuyện, tính cách lạnh nhạt một chút, thế mà gọi là bị khùng? Người bây giờ đều như thế, đều thích những đứa trẻ khéo mồm khéo miệng rồi giống cái gì cái gì, bà chẳng thích kiểu đó. Mày bây giờ không giống ngày xưa tay nhỏ chân nhỏ, lớn lên vóc dáng cao như vậy làm cái gì cũng dễ. Ai nói mày, mày xử luôn, bất kể già trẻ con trai hay con gái. Ai nói khó nghe chính là ngứa đòn!”
Hình như Thích Dương cười, lại hình như không phải. Khóe môi động động. Bà cụ đứng dậy bảo: “Được rồi được rồi, bà đi ngủ đây. Nói rồi đấy nhé, thứ bảy chúng mày tan học, mày tiện đường đem nó về đây.”
Bà cụ đi về phòng ngủ. Sau khi đi vào rồi mơ hồ nghe thấy bà nói với ông cụ: “Ông làm cái này làm gì, ông bận việc của ông đi, lại không phải chuyện gì vui vẻ.”
“Lời này của bà, nó đâu nhớ là ai mà còn…”
Hai ông bà thấp giọng cãi nhau mấy câu, đèn trong phòng tắt đi. Thích Dương đem bàn thu dọn, vào phòng tắm lần nữa để đánh răng. Hắn đứng cạnh cửa phòng tắm, dựa vào khung cửa, ngậm bàn chải nhìn lên trời.
Bên ngoài mưa rất to.
Giống ngày Thích Trường Tùng chết.