Hôm nay vận khí của Thích Dương rất tốt, ở đó không bao lâu lại câu được rất nhiều cá. Cầm về đến nhà rồi kết quả bà Thích lại bắt hắn cho Lục Giai Ý hai con.
“Bà thấy thằng bé kia thích ăn cá, lần trước bà hấp cá thấy nó ăn rất ngon miệng.”
Thích Dương liền đến Lục gia đưa cá, kết quả cậu không ở nhà. Lâm Tú Anh nói: “Chắc nó vẫn đang ở trường.”
Hắn lúc này mới đạp xe đến trường, từ xa đã thấy cậu ngồi xổm trước sạp sách.
Lục Giai Ý đọc chăm chú như thế hắn liền không gọi. Chỉ là lúc cậu ngồi xổm áo bị kéo lên trên làm lộ ra một đoạn eo, cũng không biết cậu có lạnh không.
Sự thật chứng minh, quả đúng là lạnh. Bởi vì lúc tay Lục Giai Ý chạm vào eo hắn, hắn cảm thấy tay cậu rất lạnh.
Vì vậy hắn đạp rất nhanh, dùng thời gian ngắn nhất đưa Lục Giai Ý về nhà.
Sau khi Lục Giai Ý về mới biết Thích Dương cho mình cá. Lâm Tú Anh có ấn tượng cực kỳ tốt đối với Thích Dương, nói: “Nhìn lạnh lùng nhưng lại rất tốt bụng.”
“Cậu ấy chính là không thích nói chuyện.” Lục Giai Ý nói, “Kỳ thực tính cách rất tốt. Ngoài lạnh trong nóng.”
Lục Giai Ý lại đem bài học được chiều nay ôn lại một lần. Cậu lôi hòm sách ra, quyết định đem toàn bộ sách ngữ văn tiểu học đọc một lần, với tốc độ của cậu, chăm chỉ đọc vài ngày là có thể xong.
Lúc tìm sách cậu còn phát hiện vài cuốn băng.
Huyện nhỏ không thể bằng thành phố lớn, tiếng anh đều là lên lớp một mới bắt đầu học. Lúc cậu tìm thấy cuốn băng tiếng anh lớp một, từ bài một đều có đủ, đằng trước còn dạy một số tiếng anh cơ bản.
Lâm Tú Anh đối với chuyện học hành của Lục Giai Ý vẫn luôn chiều chuộng. Lúc trước y* đua đòi, người khác có y cũng phải có, cho nên trong nhà rất nhiều băng đĩa, máy ghi âm có một cái, đài cát xét cũng có một cái, từng cái từng cái chất cao. Nhưng cậu không biết dùng. Cậu định sẽ mang đi, ngày mai đến hỏi Thích Dương.
(vì đang nhắc đến Lục Giai Ý kia chứ không phải Lục Giai Ý do Phương Thanh Diệm xuyên vào nên mình đặt là y để phân biệt)“Không dễ mới có hai ngày nghỉ, con cũng nghỉ ngơi đi, lại đây xem ti vi.” Lâm Tú Anh ở phòng khách hô.
Lục Giai Ý liền đi ra phòng khách,”phấn đấu” đã phát xong rồi, Lâm Tú Anh đang xem một bộ phim khác, hình như là chủ đề quân đội.
Quân nhân bây giờ đều mặc quân trang màu xanh, cậu cứ nhìn đến quân trang là lại cảm thấy mới mẻ, nhưng cậu cảm thấy nam chính bên trong hơi xấu, trông ngu ngu.
“Sau sự cố này khẳng định có biến”, Lâm Tú Anh nói với cậu, “Nói không chừng cuối cùng thành binh vương*, mẹ đã xem đoạn cắt rồi.”
(là một chức danh trong quân đội)
Lục Giai Ý còn chưa quen logic của phim truyền hình, xem xong một tập cũng không hiểu lắm. Ngược lại là cảnh cuối, cha nam chính chạy theo xe lửa hô “phải sống thật tốt đấy!”, làm mũi cậu cay cay, cảm thấy rất cảm động.
Cậu liền nhớ kỹ tên nam diễn viên, gọi là Hứa Tam Đa.
Ngày mai phải đi Lục Gia Thôn, cậu không nói với Lâm Tú Anh bởi vì không biết bà có đồng ý hay không. Cậu định tự mình lén đến thăm, còn đem theo một ít tiền tiết kiệm trong ngăn kéo.
Cậu vô cùng khắc sâu đạo hiếu, theo đó, bất kể trưởng bối làm cái gì con cháu cũng phải hiếu thuận, huống chi cậu cảm thấy giữa bà Lục và Lâm Tú Anh cũng không giống kiểu quan hệ mẹ chồng bức hiếp con dâu. Cậu đi một chuyến tìm hiểu rõ ràng, cũng thuận tiện nhìn xem cuộc sống của bà nội thế nào.
Một bà cụ một thân một mình ở dưới quê, chắc ngày tháng trôi qua cũng chẳng tốt được chỗ nào.
Nhắc đến, những điều này chính là mẹ nuôi Phùng thị dạy cậu. Phùng thị là khuê thư khuê các nhưng cũng không biết được mấy chữ, từ trẻ đã thủ tiết, phần lớn sinh hoạt là chăm sóc bố mẹ chồng và chăm sóc con nuôi. Về sau hai ông bà Phương gia theo đại bá đi ra ngoài, Phùng thị mỗi dịp lễ tết đều sai người đi tặng quà. Nhưng bố mẹ chồng đối với bà không tốt, cảm thấy bà mệnh cứng, khắc chết con trai mình. Phùng thị mỗi lần nghe thấy những lời nhàn ngôn toái ngữ này đều không phân bua, bà là người phụ nữ đức hạnh truyền thống, khổ sở gì cũng cố nuốt xuống. Kiểu phụ nữ như bà cũng là hình mẫu được ca tụng thời đó. Cậu mưa dầm thấm đất, cũng cảm thấy một người phụ nữ tốt thì phải như vậy. Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tú Anh như thế cậu mới biết, phụ nữ cũng đanh đá chua ngoa, có thể cãi lộn với mẹ chồng, cũng có thể mắt đi mày lại với đàn ông.
Cũng có thể không phải do thời đại biến hóa mà là cậu lúc trước sống trong một tầng lớp, bây giờ lại ở một tầng lớp khác, lần đầu tiên thấy khó khăn của dân nghèo, ngón tay chạm đến nước xuân*.
(trái ngược với câu “mười ngón tay không dính nước xuân”, ý là bây giờ nghèo thì phải làm những việc như giặt đồ, lau dọn, nấu nướng…)
Buổi tối lúc đi ngủ cậu nghĩ tới chuyến đi lần này, trừ thăm bà Lục còn phải tìm hiểu rõ ràng ân oán giữa mẹ chồng nàng dâu hai người nữa. Xem xem đến cùng là vấn đề của ai. Cậu cũng nghĩ rồi, nếu như hai người bọn họ chỉ có thể chọn một, cậu sẽ chọn ai. Nghĩ đến nghĩ đi, cậu cảm thấy vẫn nên chọn Lâm Tú Anh, không vì gì khác, bà sinh ra cậu nuôi dưỡng cậu, cậu không thể làm bà đau lòng.
Ngày hôm sau sáng sớm Lục Giai Ý tỉnh dậy, giúp Lâm Tú Anh xay đậu, đi ra ngoài mới phát hiện trời mưa rồi.
Lâm Tú Anh thấy cậu đi ra vội nói: “Lạnh lắm đừng ra đây, con đi ngủ tiếp đi.”
Lục Giai Ý đi vào mặc thêm áo dày, xoa xoa tay đi giúp Lâm Tú Anh xay đậu. Lần này cậu đeo găng tay bảo hộ, đẩy mấy vòng trừ đổ ít mồ hôi thì những cái khác đều ổn. Lúc đẩy cối xay cậu cũng không nhàn rỗi, cầm quyển “1000 bài thơ cổ Trung Hoa” học thuộc. Lâm Tú Anh thấy cậu cố gắng như thế thì rất vui mừng, miệng lại nói: “Không dễ mới đến chủ nhật, con cũng không ngủ nướng một giấc.”
“Con quen rồi, đến giờ là tỉnh.”
Quyển sách này cậu đã đọc một phần tư rồi, tốc độ còn nhanh hơn cậu nghĩ một chút, trong lòng cũng bởi vậy mà càng cảm thấy có thành tựu. Hạt mưa rơi trên lán che. Xem ra hôm nay không đến Lục Gia Thôn được rồi.
Lục Giai Ý cảm thấy nên nói với Thích Dương một tiếng cho nên ăn sáng xong cậu liền đến Thích gia. Lần trước lúc đi về cậu học thuộc đường kỹ như vậy, đổ mưa một cái lại thấy mơ hồ rồi. Cậu vòng vèo trong ngõ nửa ngày, 9 giờ mới đến Thích gia.
Bởi vì trời mưa, hai ông bà cụ Thích đều ngủ nướng, cơm sáng cũng không làm. Nghe thấy tiếng gõ cửa bà Thích liền ra mở, thấy Lục Giai Ý lập tức tươi cười: “Tìm Thích Dương à, mau vào đi.”
“Giai Ý đến này.” Bà Thích gọi rất thân mật, “Thích Dương còn đang ngủ. Đúng lúc cháu đi gọi nó dậy đi. Ăn sáng chưa, chưa ăn thì cùng ăn nhé.”
“Cháu ăn rồi ạ.” Lục Giai Ý cụp ô, lại vái bà Thích một cái, cười dịu dàng. Cực kỳ ngoan, cả người ẩm ướt, làn da càng thêm trắng nõn nà.
Thích Dương vẫn chưa dậy, Lục Giai Ý gõ cửa đi vào, thấy Thích Dương đã tỉnh, dựa vào đầu giường chơi điện tử, thấy cậu đi vào liền ngồi thẳng dậy nói: “Trời mưa rồi.”
Lục Giai Ý nói: “Tớ đến chính là để nói với cậu một tiếng, hôm nay không đi nữa.”
Cậu lần này mang cặp sách tới, còn mang theo vở bài tập của Từ Lâm, muốn cùng Thích Dương làm bài tập.
“Cậu chưa dậy à, bà gọi cậu ăn sáng đấy.”
Thích Dương vén chăn đi xuống giường, mặc quần đùi kẻ ca rô đen, bên trên thì không mặc áo, cơ bắp mỏng mà rõ ràng. Vóc dáng hắn cực kỳ đẹp, vai rộng lưng thon, Lục Giai Ý nhìn đến đâu hâm mộ đến đấy. Nhìn lại ánh mắt Thích Dương liền cười nói: “Cậu cao như vậy giường chứa nổi sao?”
Thích Dương nói: “Tạm được.”
Giọng nói còn khàn khàn, kéo lẹt xẹp dép lê đi ra ngoài.
Cũng chẳng sợ lạnh.
Bên ngoài đang ăn cơm cậu liền không đi ra nhưng bà Thích lại bưng một bát vào, vừa uống canh vừa nói với cậu: “Ăn thêm một chút đi, cháo nhừ ngon lắm.”
“Cháu đã ăn rồi, thật sự không đói.” Lục Giai Ý nói.
“Hôm qua thằng nhóc Thích Dương lại câu được mấy con cá, bà bảo nó cho cháu hai con, cháu thấy chưa?”
“Thấy rồi ạ, mẹ cháu còn bảo cháu phải cảm ơn bà mà.”
“Để mẹ cháu làm món ngon cho cháu ăn. Học sinh ăn nhiều cá
rất tốt, càng thông minh hơn.”
Bà Thích cười híp mắt nhìn cậu, dựa vào cánh cửa húp cháo. Thích Dương ngậm bàn chải đi vào, nói: “Bà đứng mãi ở đây làm chi.”
Bà Thích lúc này mới bưng bát đi về phòng ăn, bà chính là cao hứng muốn chết rồi.
Xem ra quan hệ của thằng cháu mình và Lục Giai Ý không tồi, hôm trước mới đến ăn cơm hôm nay đã mang sách đến cùng học rồi.
Quả nhiên trẻ con kết bạn, chơi với ai rất quan trọng. Học sinh chăm ngoan chính là học sinh chăm ngoan, đến cũng là đến cùng nhau học!
Bà nói với Thích Dương: “Mày hôm nay đừng đi đâu, mưa rồi, chăm chỉ học hành với Giai Ý đi, đừng suốt ngày thi đứng nhất từ dưới lên nữa. Mày cũng thử phấn đấu một chút, thi được thứ hai từ dưới lên bà với ông mày cũng thấy mừng.”
Lục Giai Ý ở trong phòng nghe thấy lập tức đỏ bừng mặt.
Thích Dương đã là thứ hai từ dưới lên rồi, thứ nhất từ dưới lên là Lục Giai Ý cậu.
Thích Dương vừa đánh răng vừa đem cửa phòng đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Giai Ý, cậu thở ra một hơi, mở “1000 bài thơ cổ Trung Hoa” của mình ra tiếp tục chép chữ.
Thích Dương ăn sáng xong liền đi vào đóng cửa, ngồi ở bên giường cũng không nói năng gì.
Lục Giai Ý liền quay đầu nhìn hắn, nói: “Cậu có làm bài tập không? Bọn mình cùng làm đi.”
Thích Dương lắc đầu: “Cậu làm của cậu đi.”
Hắn cầm điện thoại ở bên cạnh chơi game, Lục Giai Ý có chút ngượng ngùng. Thích Dương không học vậy cậu còn phải tiếp tục ngồi ở đây sao. Giống như cố tình chạy đến đây làm bài tập vậy. Hơn nữa còn không nói tiếng nào đã tự mình chạy tới, không biết có làm phiền hắn không. Cậu cảm thấy chính mình đường đột rồi.
Cuối cùng cậu thu sách vở vào. Đang chuẩn bị cho vào cặp thì nghe thấy Thích Dương ở phía sau hỏi: “Làm xong rồi?”
“Tớ về nhà làm.” Lục Giai Ý ngượng ngùng nói.
“Quấy rầy đến cậu?”
“Không phải, tớ về nhà làm cũng thế mà.”
Thích Dương liền không nói gì, nhìn Lục Giai Ý đem sách bỏ vào cặp, hắng giọng một cái.
Hắn không biết phải nói gì.
Lục Giai Ý bỗng thấy đài cát xét trong cặp sách mình. Cậu lấy ra nói: “Đúng rồi, cái này cậu biết làm thế nào để mở đĩa không?”
Thích Dương cầm lấy, mở đài ra nhìn một cái, bên trong trống không. Lục Giai Ý lập tức đưa cho hắn một cuốn băng.
Thao tác của đài cát xét rất đơn giản, có nút bắt đầu, có nút tạm dừng, làm sao tua ngược, làm sao tua nhanh, còn có thể phát ngược cuộn băng. Công năng của đài cát xét cực kỳ tốt, vậy mà lại có thể lặp lại từng câu thậm chí từng từ.
Lục Giai Ý rất nghiêm túc mà tự làm một lần. Thích Dương ở đằng trước ngẩng đầu mà đối mặt với cậu. Lông mi của Lục Giai Ý buông xuống, dáng vẻ “thì ra là thế” hòa cùng tiếu dung trên mặt thoáng hiện lên rồi biến mất cùng biểu cảm linh động nhỏ nhặt cực kỳ chọc người.
Đang mở chính là tiếng anh lớp một, Lý Lôi và Hàn Mai Mai.
“Good morning, class…”
Lục Giai Ý cũng lẩm bẩm, “Good morning… my name han mei*…”
(đây là phiên âm của cái tên Hàn Mai Mai)
Thích Dương phát hiện cậu phát âm rất kỳ quái liền nói: “Là good morning.”
Lục Giai Ý ngẩng mặt lên, biểu tình mờ mịt nhìn Thích Dương. hắn lại làm mẫu một lần, “Good morning.”
Lục Giai Ý cảm thấy Thích Dương phát âm rất dễ nghe, quả là giống hệt người trong đài. Người từng học qua tiếng anh và chưa từng học chính là không giống nhau.
Good morning chắc là tiếng anh đơn giản nhỉ, dù sao cũng là lớp một mà. Học tra như Thích Dương vậy mà cũng biết.
Cậu liền có chút xấu hổ, ngại đọc trước mặt Thích Dương, xoay sang chuyên tâm nghịch đài cát xét. Đem Thích Dương vừa làm mẫu đều làm lại một lần, làm xong cậu liền thu đài lại: “Cảm ơn cậu, tớ đi về đây.”
Thích Dương “ừ” một tiếng đứng dậy.
Lục Giai Ý chỉ đành từ trong phòng đi ra. Bà Thích còn đang cọ nồi, thấy cậu đi ra, hai tay ướt nhẹp vội chạy tới nói: “Không phải định cùng học sao, nhanh vậy đã về rồi?”
Lục Giai Ý không tiện nói là do Thích Dương không học, giống như mách lẻo vậy, liền cười nói: “Cháu định đến trường một chuyến.”
Không ngờ Thích Dương vừa nghe liền hỏi: “Cậu muốn đến trường à?”
Lục Giai Ý lúng túng chỉ đành gật đầu “ừ” một tiếng, Thích Dương nói: “Vậy cậu đợi một chút, tớ đi cùng cậu.”
“Mày lại định đi đâu đấy?” Bà cụ hỏi.
“Ra quán net.”
Bà cụ bĩu môi: “Lại lên mạng…”
Lục Giai Ý vốn định về nhà, cái này là không trâu bắt chó đi cày, bắt buộc phải đến trường rồi.
Nhưng mà dù sao đều là học, đi đâu cũng vậy. Cậu liền cùng Thích Dương đi ra cửa. Mưa rất to, gió cũng lớn, ô chẳng có mấy tác dụng, gió thổi một cái là mưa tạt vào người. Lục Giai Ý lưng đeo cặp sách ngồi sau Thích Dương, cả đường không nói năng gì. Đến tận cửa quán net Thích Dương mới dừng lại.
Lục Giai Ý nhìn quán net một cái, nói: “Cậu đi vào đi, tớ đến trường đây.”
Lục Giai Ý kéo kéo dây cặp, trong lòng nghĩ thực ra cậu vốn muốn cùng hắn cùng nhau làm bài tập, kết quả hắn lại không làm.
Cậu vẫy vẫy tay nói: “Đi đây.”
Thích Dương đi vào quán net, cậu đi về hướng trường học. Gió thổi rất lạnh, cậu khép chặt áo khoác. Vừa đi hai bước liền nghe thấy đằng sau có người hô: “Lục Giai Ý!”
Cậu quay đầu lại thấy Thích Dương đẩy cửa kính quán net, đầu cũng sắp đụng vào khung cửa, trên mặt vẫn diện vô biểu tình như cũ mà hỏi: “Cậu học đến mấy giờ?”
Lục Giai Ý nói: “Chắc là… mười một rưỡi.”
“Vậy cậu ở trong lớp chờ, tới giờ tớ đến tìm cậu.”
Hắn nói xong liền buông lỏng tay, cửa kính lập tức khép lại, mông lung mơ hồ không thấy rõ bên trong. Lục Giai Ý sửng sốt một lúc, trong lòng bỗng thấy cực kỳ vui sướng liền nhếch môi cười xoay người đi về trường, cả bóng lưng cũng có vẻ hớn hở. Thích Dương cách cửa kính nhìn theo một lúc lâu.
Ban nãy Lục Giai Ý cười hắn đã nhìn thấy rồi.
Thích Dương lắc lắc đầu, ra trước quầy lấy một bao thuốc rồi đi đánh điện tử.
Hắn không biết vì sao Lục Giai Ý nghe hắn nói xong lại vui như vậy, cũng không biết vì sao chính mình nhìn cậu vui chính mình cũng thấy thoải mái như thế. Nhưng dường như chính vì mông lung mơ hồ nên mới vui vẻ.
Cũng giống như ngày hôm qua lúc Lục Giai Ý bò trên lưng hắn, hắn cảm thấy trong chớp mắt đó cậu đang vui vẻ, thông qua tiếp xúc thân thể cũng truyền tới người hắn vậy.
Với hắn mà nói, thực sự là một thể nghiệm mới lạ.
Hắn bỗng không muốn chơi điện tử mà muốn đi đánh bóng, muốn phát tiết hết sức lực trên người.