Lục Giai Ý càng nghĩ càng cảm thấy Thích Dương người này nhìn như hũ nút nhưng thực ra rất chu đáo, chỉ cần hắn chịu để tâm thì sẽ trở nên rất ấm áp.
Cậu ngồi phía sau xe, túm lấy áo Thích Dương hỏi: “Xe đạp khó đi không?”
“Cậu muốn học à?”
“Có cơ hội tớ sẽ thử.” Lục Giai Sy cảm thấy biết đi xe rất thuận tiện, muốn đi đâu thì đi. So với xe ngựa còn tiện lợi hơn, còn có thể rèn luyện thân thể.
Cậu bây giờ rất cần rèn luyện thân thể. Giống như mấy ngày nay trời vừa lạnh một chút liền bị ho rồi, thấy rõ thân thể không được khỏe mạnh lắm.
“Đợi trời ấm lên đi.” Thích Dương nói.
Trời lạnh, ngã một cái cũng thấy đau.
Trời thật sự rất lạnh, lúc này mới là hạ tuần tháng mười, mưa một cái nói chuyện đều có thể thở ra khói. Lục Giai Ý ngồi ở phía sau, trong lòng lẩm nhẩm nội dung lát nữa sẽ kiểm tra Thích Dương.
“Thục Đạo Nan” và “Tỳ Bà Hành”, tính là loại khó thuộc trong thơ cổ, cậu có chút hối hận chọn cho Thích Dương hai bài thơ khó như vậy, sợ đả kích chí tiến thủ của hắn.
Hôm nay tuy không mưa nhưng trên đường vẫn có nước đọng, thể dục buổi sáng đại khái sẽ bỏ không tập. Nhưng huấn luyện của đám Thích Dương lại không thể ngừng, có lẽ phải tập trong phòng. Trước khi Thích Dương phải đi huấn luyện, cậu kiểm tra hắn.
“Có thể thuộc bao nhiêu thì thuộc bấy nhiêu.” Cậu nói với hắn.
Thích Dương có điểm không tự nhiên hỏi: “Thật sự phải học à?”
Lục Giai Ý gật đầu: “Cậu không phải đã đồng ý với tớ rồi sao.”
Thích Dương liền hỏi: “Phải học cái nào?”
“”Thục Đạo Nan” đi.” Lục Giai Ý nói, “Tớ nhắc cậu câu đầu tiên,” y hu hi, nguy hồ cao tai!””
Cậu lắc lư đầu mà đọc, Thích Dương nhìn giật giật khóe môi, thấy cậu hai mắt lấp lánh nhìn mình: “Bắt đầu đi.”
Thích Dương mặt vô biểu tình, dùng giọng điệu bình thản đọc: “Thục đạo chi nan, nan vu thượng thanh thiên.”
Lục Giai Ý gật đầu, ra hiệu hắn tiếp tục.
“Tàm tùng cập ngư phù, khai quốc hà mang thiên.”
Lục Giai Ý lại gật đầu, tuy có cảm giác dấu chấm than đều bị đọc thành dấu chấm tròn.
Thích Dương tiếp tục đọc, rất thản nhiên, giống như đang đọc bài khóa. Lục Giai Ý dần dần liền thấy kinh ngạc, bởi vì Thích Dương rất nhanh đã đọc đến nửa đoạn sau rồi.
“…Thục đạo chi nan, nan vụ thượng thanh thiên, trắc thân tây vọng trường tư ta.”
Sau khi đọc xong, Thích Dương vẫn mặt vô biểu tình nhìn cậu, một gương mặt anh tuấn soái khí như vậy, ngũ quan xuất sắc, biểu tình lại nhạt nhẽo đến không thể tưởng tượng nổi.
“Rất… tốt.” Lục Giai Ý vỗ tay một cái, có chút ngạc nhiên nên vẻ vui mừng có chút miễn cưỡng: “Đọc rất lưu loát.”
Đúng vậy, không chỉ là học thuộc toàn bộ mà còn thuộc đến kỹ càng, cả bài đều đọc một tốc độ, dừng cũng không dừng một giây, hệt như đọc từ trong sách ra.
Những câu nhắc nhở đã chuẩn bị từ đêm hôm qua của Lục Giai Ý, lúc này chẳng có tí tác dụng nào.
“Tỳ bà hành”. Cậu nói.
Thích Dương lại đọc thuộc “Tỳ bà hành”. Lần này cuối cùng không lưu loát như vừa nãy nữa, chỉ thuộc đến “Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn” liền dừng lại. Nói “Thuộc đến chỗ này.”
Nhưng đã vượt xa dự liệu của Lục Giai Ý rồi. Cậu cảm thấy cái này không giống biểu hiện của một học tra nên có, cực kỳ nghi ngờ Thích Dương sau khi về nhà lại trộm học bài. Tuy hắn về nhà đều không cầm sách, nhưng Thích Dương có điện thoại mà, chính hắn từng nói trong điện thoại cái gì cũng tra được. Nên có lẽ là dùng điện thoại tra “Tỳ Bà Ký”, vào lúc cậu không biết học thuộc rất lâu.
“Vậy đã không tệ rồi.” Lục Giai Ý nói, “Nhưng cậu nếu như ít đọc tiểu thuyết một chút, tốn thêm ít thời gian học hành nhất định có thể thuộc hết.”
Thích Dương nói: “Tớ nhìn sách một lúc là nhức đầu.”
Chao ôi, bạn nghe xem, đây là câu thông dụng của học tra đấy. Đồng học trước đây của cậu, người từng cho cậu xem “Xuân Đào Mê Sử”, Mạnh Học Nghĩa, cũng suốt ngày nói câu đó: “Ta vừa nhìn thấy sách là đau đầu.”
Lục Giai Ý thoáng cái tìm thấy cảm giác, cười nói: “Không cần vội, từ từ đến, hôm nay nhiệm vụ của cậu chính là đem “Tỳ Bà Hành” học thuộc nốt.
Thích Dương trầm mặc một hồi, nói: “Thực ra…”
“Hửm?”
“Không có gì, tớ tiếp tục học.”
Kỳ thực hắn không phải rất muốn thi lên đại học. Hắn vốn nghĩ như vậy. Hắn không thích học hành, cũng không cảm thấy mình cần học.
So với việc ở trong phòng học lười nhác, Thích Dương ở trên bóng rổ thực sự là đại sát tứ phương, vừa hung mãnh vừa bén nhạy. Giang Triều luyện bóng với hắn, bị sự đối lập làm hoài nghi nhân sinh. Y thở phì phò ngồi trên đất, cầm khăn lau mặt một cái, nói: “Tao nghe nói mày đánh gã Xuyên ca của Chức Cao, còn không chỉ một lần?”
Thích Dương cầm chai nước uống hai ngụm, nói: “Còn là nó bị đánh.”
Thích Dương đối phó với dạng người như Xuyên ca, thủ đoạn chính là lấy cứng trị cứng.
Dạng côn đồ như Xuyên ca, là kiểu tính cách đã định hình rồi, không có khả năng chỉ ăn một trận đòn đã tâm phục khẩu phục. Phải đánh gã thêm mấy lần, đánh đến khi nào gã hoài nghi nhân sinh, gã mới chịu phục.
Thích Dương tính toán hôm nay lại đi chặn gã một hồi.
Lục Giai Ý phát hiện buổi chiều Thích Dương lại trốn học. Là lần thứ hai trong tuần này rồi. Lần trước hỏi, hắn nói có chuyện, cậu cũng không cố ý chọc thủng hỏi đến cùng.
Cậu chiều nay làm một bộ đề ngữ văn, nghiêm túc tính toán, đây coi như là lần đầu tiên cậu nghiêm túc mà làm đề. Hiểu biết có hạn, chủ yếu vẫn là không quen lối tư duy của hiện đại. Cậu làm tốt nhất vẫn là phần văn thơ cổ đại, trong đó văn nói văn viết cùng đọc hiểu cổ thơ là 20 điểm. Từ lâm chữa bài cho cậu 15 điểm.
Thi cử trước đây kỳ thực cũng có phương thức giống như vậy. Ví dụ bọn họ thi thiếp kinh, mặc nghĩa. Thiếp kinh đó chính là dựa vào một bộ phận, bỏ trống một bộ phận để cho bạn điền, kiểm tra chính là năng lực học thuộc. Mặc nghĩa kia lại tương tự như giải thích danh từ hoặc kinh văn, kiểm tra chính là năng lực lý giải. Những cái này chỉ cần trí nhớ tốt về cơ bản đều không phải vấn đề.
Cậu kém nhất là đọc hiểu tác phẩm hiện đại. Đầu tiên cậu không quen loại thể thơ địa phương này, cảm thấy chẳng có chút mỹ cảm khí chất nào… Loại tác phẩm này, cùng với dân chúng bình thường tán gẫu có cái gì khác biệt chứ? Không có hàm súc tinh túy như cổ ngôn, cảm thấy văn chương tuôn ra lợi hại. Văn học cổ đại một câu một chữ đều rất trọng yếu, cần phải tỉ mỉ cân nhắc. Thế mới có sự ca tụng “Một chữ sư”. Lúc cậu vừa nhìn đến yêu cầu bài văn là 800 chữ trở lên, còn cảm thấy bài văn 800 chữ khó viết. Nhưng nếu như là kiểu tiếng địa phương này cậu lại thấy 800 chữ là rất đơn giản.
Cậu lần này làm là đọc hiểu tác phẩm hiện đại, “Trọng lượng 30 năm” của Dư Thu Vũ, cuối cùng có một câu tổng kết, hỏi “Bạn từ trong đó cảm ngộ được gì?”. Từ Lâm cảm thấy cảm ngộ của y và Lục Giai Ý hoàn toàn không giống nhau.
“Cái này không phải là đang hỏi tớ cảm ngộ được điều gì sao. Loại này không phải là nên hiểu tự mỗi người đều có cảm nhận của riêng mình, tùy theo suy nghĩ của bản thân sao?”
Lời này đem hỏi từ Lâm, y trầm mặc một hồi nói: “Vậy cũng không đúng.”
“Dạng này cũng có đáp án tiêu chuẩn sao?”
“Câu hỏi đáp đều không có đáp án tiêu chuẩn nghiêm ngặt, nhưng đại khái nội dung chính đều phải có. Thầy giáo còn căn cứ vào nội dung chính cậu trả lời để cho điểm. Ngược lại cậu làm thế này không được, cùng đáp án tiêu chuẩn không giống nhau.”
“À, tớ còn tưởng là một câu tự biện.” Cậu vốn còn rất thích câu này, cảm thấy tự biện so với kiểm tra ghi nhớ đơn thuần có ý nghĩa hơn. Lúc trước thầy giảng bài cho bọn cậu, thích nhất là nghe bọn họ tự biện, nói tự biện mới thể hiện ra sự thông thái.
Còn có một câu đặt câu 6 điểm, yêu cầu đề ra khẩu hiệu cảnh báo cho
đường quốc lộ. Cậu để trống không làm.
Từ Lâm nói: “Câu này không nên để trống, đây là câu tặng điểm mà. Cậu cứ tùy tiện viết chú ý an toàn thầy cũng sẽ cho cậu một điểm.”
“Cậu viết là gì?”
“Nhanh một giây, tiếc nuối cả đời.”
“Cậu đây là nói đèn giao thông sao?”
“Đại loại thế.”
“Vậy tớ có thể viết: Đèn đỏ dừng lại, đèn xanh thì đi, đèn vàng chờ đợi không?” Cậu nhìn thấy câu này trong bài khóa của sách tiểu học.
Từ Lâm: “… Tốt nhất là đừng viết vậy.”
Từ Lâm đưa cho cậu bài đã chữa, đã có bạn học ăn cơm xong đi về rồi, hai người họ vội chạy đến căng tin ăn cơm. Lúc vừa lấy cơm xong chuẩn bị ăn liền thấy quầy bán đồ của căng tin có cãi vã.
Nhân viên nhà ăn đang cãi nhau với một nam sinh. Cả hai hùng hùng hổ hổ, cãi cọ kịch liệt. Nhân viên nhà ăn giơ cái muôi trong tay, sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi. Học sinh vây quanh càng ngày càng nhiều. Cuối cùng đám học sinh bỗng nhiên giúp nam sinh kia cãi lộn với các nhân viên nhà ăn.
Hai người liền bưng cà men vừa ăn vừa ở bên cạnh hóng hớt. Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng Cao chạy tới chuyện này mới coi như kết thúc.
Mọi người sở dĩ giúp nam sinh kia là vì tất cả đều nhất trí cho rằng bây giờ cơm ở căng tin làm không ngon như trước kia, số món cũng ít. Hôm nay nhân viên bị mắng kia lúc lấy cơm thái độ cực kỳ kém, mọi người đã nhịn rất lâu rồi.
“Nghe nói y là cháu trai của chủ căng tin, ỷ mình là thân thích của ông chủ nên bình thường rất kiêu căng. Có lúc bảo y lấy cơm cho tử tế, y liền chửi ầm lên.” Trở về lớp, mọi người đều đang bàn luận về chuyện này.
La Khôn sợ nhất là căng tin sẽ tăng giá: “Hôm nay ở trước mặt hiệu trưởng, ông chủ căng tin vẫn luôn giải thích nói bây giờ bên ngoài thịt đã tăng giá các kiểu. Không biết căng tin chúng ta có tăng giá theo không. Lần trước phòng nước sôi tăng giá đều là đùng cái tăng luôn mà.”
Thích Dương không biết đã về chỗ của mình từ lúc nào, đeo tai nghe vừa nghe nhạc vừa đọc tờ đề đặt trên bàn cậu. Đề thi phê bằng bút đen, bên trên là số 40 rất to Từ Lâm viết.
Lục Giai Ý vội nói: “Cái này không có bài viết.”
Bài viết 60 điểm, trừ phần này đi còn 90 điểm cậu làm được 40, cái này vẫn tính là tạm ổn đi?
Thích Dương “ừ” một tiếng hỏi: “Căng tin có chuyện gì vậy?”
Lục Giai Ý vội ngồi xuống, đem cà men bỏ vào ngăn bàn, nói cho Thích Dương nghe chuyện phát sinh ở căng tin. Giang Triều dựa vào tường đang cùng đám la Khôn nói chuyện này, nghe thấy liền quay đầu nói: “Bọn tao đứng đây nói nửa ngày trời, mày còn hỏi Sáu Thêm Một!”
Thích Dương ngẩng đầu: “Tao muốn nghe cậu ấy nói, được không?”
Giang Triều tịt ngòi. Lục Giai Ý cười tiếp tục kể cho Thích Dương. Nói xong hỏi hắn: “Cậu đi làm gì vậy?”
Thích Dương nói: “Có chuyện phải ra ngoài.”
“Sau này cậu cố gắng đừng trốn học nữa,” Lục Giai Ý nói, “Cậu tuần này đã đi hai lần rồi.”
Hễ đi là cả nửa ngày, trễ nải bao nhiêu kiến thức.
“Phải đi một lần nữa.” Thích Dương nói.
Phải đem Xuyên ca tẩn cho ngoan ngoãn, không dám lại tới gây phiền phức nữa.
Lục Giai Ý không nói gì, cầm đề thi vừa làm xong, cẩn thận tỉ mỉ đối chiếu với đáp án tiêu chuẩn.
Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành nhờ tự thân. Cậu cũng là người một đường thi thố tiến lên, hiểu đạo lý này. Những thứ có thể dạy Từ Lâm đều đã dạy cậu rồi, thứ cậu thiếu lúc này đã không còn là nhận chữ và học thuộc lòng nữa. Cậu thiếu chính là hình thức tư duy, cái này phải dựa vào ngộ tính. Cẩn thận suy nghĩ một chút, vì sao đáp án tiêu chuẩn lại là như thế này, vì sao phải trả lời như thế. Suy xét nhiều lần, sẽ có một ngày hiểu rõ, tư duy cũng thông suốt.
Từ Lâm nói ngữ văn trọng yếu nhất là tư duy, kỳ thực cũng giống như toán lý hóa, cũng có đáp án tiêu chuẩn của riêng nó. Giống như ngữ cảm trong tiếng anh, không nói ra được nhưng sẽ có một ngày hiểu thấu, vậy thì sẽ biết nên bắt đầu từ góc độ nào, nên trả lời như thế nào.
Lục Giai Ý một khi bắt đầu học thì sẽ cực kỳ chăm chú, cả tối đều hết sức tập trung, nhà vệ sinh cũng không đi. Lúc ra chơi Giang Triều chọc cậu, cậu vẫn nghiêm túc nhìn hắn một cái, thiếu điều bất cẩu ngôn tiếu*.
(đại ý là không nói giỡn cười cợt, cực kỳ nghiêm túc)
Thích Dương còn tưởng Lục Giai Ý giận dỗi.
Vì sao nhỉ? Vì hắn trốn học à? Hay vì hắn nói còn phải đi một lần nữa, cậu không đồng ý?
Phiền não của Lục Giai Ý, hắn không hiểu.
Kỳ thực ngữ văn đối với cậu mà nói là môn có khoảng cách gần nhất rồi. Rất nhiều thứ tương thông với những gì cậu học lúc trước, nhưng lại có chỗ bất đồng, hình thành một tầng ngăn cách thật mỏng, khiến người ta càng phát cáu. Rõ ràng chỉ còn thiếu một chút xíu nhưng lại có cảm giác không thể nghĩ thông.
“Tớ sẽ không đi nữa.” Thích Dương dắt xe nói.
“Hả?”
Lục Giai Ý ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn hắn.
Thích Dương nói: “Cậu thử hỏi tớ “Tỳ Bà Hành” đi.”
“Hả?”
“Buổi tối tớ đã học thuộc rồi.”
Lục Giai Ý hôm nay suy nghĩ rất nhiều, có chút uể oải. Nghe Thích Dương nói thế liền tạm thời quên đi phiền não, cười nói: “Phải không, vậy cậu đọc cho tớ xem.”
Thích Dương liền dắt xe, chầm rãi đọc. Từ “Tầm dương giang đầu dạ tống khách” bắt đầu, lúc đến đường Hương Sơn, hắn đã đọc xong.
Rất lưu loát, liền thành một mạch.
Trong lòng Lục Giai Ý thực sự là ngũ vị tạp trần. Trên đường lại bắt đầu có sương mù, rất mỏng manh, bao phủ lấy hắn.
Thích Dương học so với cậu nghĩ còn nhanh hơn, xem ra cậu càng phải nỗ lực hơn mới được.
“Lên xe đi.” Thích Dương ngồi lên xe nói.
Lục Giai Ý cũng ngồi lên, đại khái là tương đối mệt nhọc, ngồi ngồi liền đem đầu dựa vào lưng Thích Dương. Trán dán lên lưng hắn, cơ thể thì vẫn cách một khoảng. Cứ thế đi một đường.
Lục Giai Ý đang nghĩ chuyện tương đối nghiêm túc, như chuyện học hành, chuyện nhân sinh hay những cái khác.
Thích Dương thì nghĩ, hắn rất thích người bạn Lục Giai Ý này.