Lâm Tú Anh bận đến khi trời tối mới về, bên ngoài lại bắt đầu tí tách mưa rơi. Bà cầm ô thả xuống cửa ra vào, bật đèn phòng khách lên.
Đèn vừa sáng, Lục Giai Ý từ trong phòng đi ra.
“Ăn cơm thôi.” Lâm Tú Anh đem này nọ trong tay đặt xuống bàn ăn.
Lục Giai Ý về phòng đem điểm tâm bà Thích cho cầm ra. Điểm tâm Giang Tô, tạo hình cực kỳ tinh mỹ. Lâm Tú Anh nhìn thấy liền ngẩn ra. Lục Giai Ý nói: “Nhà Thích Dương cho đấy ạ.”
“Con hỏi chưa, lúc nào mời thằng bé đến nhà mình ăn cơm?”
“Cậu ấy không đến.”
Lâm Tú Anh đem cà men lấy ra: “Sao thế?”
“Không muốn đến ạ. Đợi sau này có cơ hội con lại hỏi cậu ấy.”
“Có lẽ là chưa thân thuộc. Nếu thân thì tốt rồi.”
Hai mẹ con bắt đầu ăn, Lâm Tú Anh lại hỏi: “Chú Đường cho con cuộn băng, đã nghe chưa?”
Lục Giai Ý gật đầu.
“Có thích không?”
Lục Giai Ý “dạ” một tiếng, sợ Lâm Tú Anh nói với mình chuyện kết hôn, không dám ngẩng đầu nhìn bà.
Lâm Tú Anh đại khái cũng cảm nhận được, không nói gì nữa. Trầm mặc ngắn ngủi bỗng biến thành có chút ngại ngùng, bà liền mở ti vi lên.
Lục Giai Ý bỗng hỏi: “Mẹ, mẹ định kết hôn với chú Đường sao?”
Lâm Tú Anh sững người, đặt đũa xuống hỏi: “Con thấy thế nào?”
Quả nhiên giống như cậu nghĩ.
Lục Giai Ý rất thẳng thắn nói: “Con không biết.”
Lâm Tú Anh im lặng một hồi, lại cầm đũa lên, “Mẹ chưa có ý định đó. Con cứ lo học hành đi, đừng đoán linh tinh.”
Lục Giai Ý nghe những lời này lại cảm thấy có chút hổ thẹn, khẩy khẩy mấy miếng cơm, nói: “Mẹ cũng… mẹ cũng không cần để ý đến con quá đâu.”
Lâm Tú Anh nghe xong bật cười, “Con trai ngốc, mẹ không để ý con thì để ý ai đây. Con yên tâm, người theo đuổi mẹ nhiều lắm. Nếu mẹ thật muốn tìm, nhất định phải tìm người mà con cũng thích. Chỉ là phải đợi con thi lên đại học đã. Mẹ bây giờ không muốn nghĩ đến những chuyện này, con cũng đừng nghĩ, đừng phân tâm, học cho giỏi vào.”
Học sinh cấp ba nghe nhiều nhất chính là học cho giỏi. Lâm Tú Anh và bà Lục bất đồng nghiêm trọng như vậy, ở phương diện này lại thống nhất một cách kỳ lạ.
Đối với kiểu gia đình như bọn họ, thi đại học cực kỳ trọng yếu, cho nên cấp ba cũng rất quan trọng.
Ngày hôm sau cậu liền mang đề thi đến tìm Thích Dương. Ông Thích thấy cậu lập tức kéo vào chơi cờ.
“Thích Dương còn chưa dậy.” Ông nói, “Chúng ta làm vài ván, đợi nó dậy.”
Lục Giai Ý chỉ đành ngồi xuống chơi cờ với ông Thích. Thích Dương từ trong phòng đi ra, mắt vẫn còn lờ đờ. Lục Giai Ý nói: “Cậu sao bây giờ mới dậy.”
“Nó ấy à, tối qua đi đánh điện tử, suýt đi cả đêm luôn đấy.” Bà cụ không hài lòng nói. “Mau đi rửa mặt đi, thức ăn trong nồi phần cho mày đấy.”
Thích Dương đi rửa mặt, Lục Giai Ý ngồi ở đó chơi cờ với ông cụ. Sau khi chơi xong hai ván Thích Dương mới rửa mặt, ăn bữa sáng xong.
“Không thể chơi cờ với ông được rồi, cháu phải làm bài tập đây ạ.” Lục Giai Ý nói.
Bà Thích nói với ông Thích, “Chơi lần nào thua lần đấy mà ông còn đòi chơi. Nghiên cứu lại cho cẩn thận, chờ thắng được Tiểu Lục hẵng chơi cũng k muộn.”
Bà nói xong lại nhìn về phía Lục Giai Ý: “Tiểu Lục à, thành tích của cháu tốt, lúc làm bài chỉ cho Thích Dương với nhé.”
“Bà yên tâm ạ, cháu đến để học cùng cậu ấy mà.” Lục Giai Ý nói.
Cậu cho Thích Dương làm một bộ đề thi thử.
Thích Duowng không nói gì, cầm một cái bút ngồi điền. Lục Giai Ý nhìn một cái, gõ gõ bàn nói: “Đừng viết ngoáy như thế, tớ đọc không hiểu.”
Thích Dương nói: “Chữ tớ như vậy, không so được với cậu.”
“Vậy cậu viết chậm một chút.”
Thích Dương xoay xoay bút trong tay, nói: “Buổi chiều đi câu cá không?”
“Lạnh thế kia,” Lục Giai Ý nói, “Tớ không đi đâu, cậu cũng đừng đi.”
Thích Dương không nói gì.
“Tớ chỉ nói vậy thôi, cậu muốn đi cũng được, không cần miễn cưỡng.”
Miệng Thích Dương động động, “Không miễn cưỡng.”
Nhưng hiển nhiên Thích Dương không có tâm tình học tập, một tờ đề làm cả nửa tiếng mới làm đến phần đọc hiểu, chỗ để trống cũng cực kỳ nhiều.
Lục Giai Ý cảm thấy như thế này không được, cứ vậy thì lần này thi hắn nhất định sẽ lại đứng nhất từ dưới đếm lên.
Một tuần trước khi thi trôi qua cực kỳ nhanh, Lục Giai Ý chủ yếu là học ngữ văn, thuận tiện học thuộc một chút lịch sử, địa lý, chính trị. May mà thi tháng và cuối kỳ có chút khác biệt, trọng tâm là nội dung bài học lớp 11. Cậu cảm thấy muốn trở lại thành tích như trước chắc phải mất rất lâu, nhưng lần thi này chắc chắn có tiến bộ.
Thi tháng của trường Nhất Trung rất nghiêm túc, ba khối tách nhau thi, tất cả đều thi vào tuần cuối cùng của mỗi tháng. Có lúc sớm hơn một chút, có lúc muộn hơn một chút. Lần này là lớp 12 thi đầu tiên, tuần thi cũng là tuần được nghỉ. Lúc khối 12 thi, lớp 10 11 bọn họ không phải đến trường.
Trước khi rời trường mọi người phải dọn sách, thống nhất dọn đến ký túc xá nam. Ký túc nam sinh lớp họ ở tầng sáu, phải leo cầu thang, cực kỳ mệt. Cậu vừa định dọn sách cùng mọi người, Thích Dương bỗng nói: “Cậu ngồi chơi đi, tớ làm cho.”
Sách của học sinh cấp ba rất nhiều, Thích Dương tự dọn cho mình cũng đủ mệt rồi. Lục Giai Ý cho sách vào cặp, nói: “Tớ tự chuyển.”
Thích Dương cũng đem sách của mình cho vào trong cặp, duỗi tay cầm cặp sách Lục Giai Ý đi thẳng ra cửa. Đám Giang Triều La Khôn ở phía sau, La Khôn nói: “Quan hệ của hai người họ tốt thật.”
“Mày nói quan hệ của hai thằng đó tốt, ai không vui nhất?”
“Ai?”
“Diệp Phỉ Nhiên.” Giang Triều cười ha ha.
La Khôn cũng cười, “Bảo sao gần đây em gái Diệp không đưa đồ ăn đến nữa.”
Mấy người bọn họ không đến ký túc mà đến chỗ thay đồ cạnh phòng huấn luyện. Phòng tập của đội bóng rổ bọn họ ở ngay cạnh sân tập, không những là gần nhất còn không cần phải leo cầu thang.
“Tống Từ, cậu nhanh
lên.” Giang Triều ngoảnh lại hô to.
Tống Từ ôm một chồng sách, mệt đến mức mặt đỏ bừng gồng cả cổ lên.
Lục Giai Ý thấy cậu ta sắp bê không nổi nữa, vội chạy tới giúp. Tống Từ thở phì phò nói, “Cảm ơn cậu.”
“Sao cậu nhiều sách thế.”
“Còn có của Giang Triều nữa.”
Lục Giai Ý liền nói với Giang Triều phía trước, “Cậu làm sao cao lớn vậy còn bắt Tống Từ giúp mình dọn sách thế hả?”
“Sáu thêm một, đừng có lắm chuyện.”
Tống Từ nói: “Không sao đâu, tay Giang Triều bị đau, không thể dùng lực.”
Trời lạnh, Giang Triều mặc áo khoác nên không nhìn ra cánh tay y có bị thương hay không.
Đây là lần đầu tiên Lục Giai Ý đến phòng thay đồ của bọn họ. Vừa đi vào đã ngửi thấy một cỗ mùi thối chân nồng nặc. Bên trong rất lộn xộn, nào tất, nào quần, nào khăn lông giăng khắp phòng. Bên trong cũng có không ít người, sách đặt trong một góc hỗn loạn một đống lớn. Giang Triều nói: “Hoan nghênh đến tham quan phòng thay đồ của chúng tôi.”
Tủ đều không khóa, rất nhiều cái đang mở, quần áo bên trong nhét loạn thất bát tao. Nhất là của Giang Triều, cực kỳ lộn xộn, bên trong còn có một đôi giày bóng rổ.
Tủ của Thích Dương lại là một kiểu khác. Không nói ít đồ đạc, quần áo đều xếp rất chỉnh tề. Hắn đem sách của mình và Lục Giai Ý đặt vào bên trong, miễn cưỡng coi như đủ chỗ.
“Cậu là Lục Giai Ý đúng không?” Một người trong đội bóng rổ hỏi.
Lục Giai Ý cười chào hỏi, Giang Triều ôm vai hắn: “Sáu Thêm Một, cậu cách xa nó ra. Cậu biết Chu Phóng nó nói gì cậu không? Nó nói cậu may mà không phải con gái, nếu không nó sẽ chịch cậu.”
Mấy người bên cạnh nghe thấy liền bật cười ha hả, Giang Triều cũng cười. Vừa cười hai cái liền bị Thích Dương cho một đạp. Tuy ngã không đau nhưng lại làm y hoảng hồn. Thích Dương nắm bả vai Lục Giai Ý: “Đi thôi.”
Lục Giai Ý từ phòng thay đồ đi ra, nói: “Phòng thay đồ của các cậu bừa bộn thật.”
“Một đám lôi thôi.” Hắn nói.
Hai người vừa đi đến phòng học liền gặp Diệp Phỉ Nhiên. Cô đang ôm một chồng sách nặng, đại khái là mệt nên dùng đầu gối chống đỡ, khom lưng đứng đó nghỉ ngơi.
Lục Giai Ý đang định chào một tiếng liền thấy Diệp Phỉ Nhiên ngẩng đầu nhìn hai người, nhưng ánh mắt cô lại không nhìn cậu, chỉ nhìn Thích Dương.
Mà Thích Dương hình như không trông thấy cô, trực tiếp đi lướt qua. Lục Giai Ý định hỏi cô có muốn cậu giúp không, cô đã nâng một cái, ôm sách đi về phía ký túc xá nữ.
Lục Giai Ý có chút ngượng ngùng đuổi theo Thích Dương nói: “Cô ấy hình như rất thích cậu đấy.”
Thích Dương nghe vậy quay đầu nhìn một cái: “Ai?”
“Diệp Phỉ Nhiên ấy, vừa nãy cậu không thấy hả?”
“Không thấy.”
Bình thường bàn học trong lớp đều chất sách thành núi, bây giờ sau khi dọn một cái sạch, Lục Giai Ý cảm thấy không quen lắm. Cậu đem sách bọn họ cần đọc hai ngày này bỏ vào túi, Thích Dương bỗng nói: “Tớ phải lên tỉnh một chuyến, buổi chiều đi.”
“Vậy cậu có thi không?”
“Thi, ngày kia về rồi.”
Lục Giai Ý gật đầu.
“Cái này cho cậu.” Thích Dương đưa cho Lục Giai Ý một chiếc di động, chính là chiếc mà Thích Dương muốn cho cậu hôm ở nhà hắn kia. “Cầm lấy đi, có chuyện thì gọi cho tớ.”
Lục Giai Ý cười nói: “Không cần đâu, tớ thì có chuyện gì mà gọi cho cậu chứ.”
Nếu đã đi chỗ khác vậy khẳng định là không học được, nếu không học, hai người lại không cùng một chỗ, vậy còn gọi điện thoại làm gì, nói cái gì, nói chuyện tầm phào à?
Thích Dương cạn lời, bàn tay cầm điện thoại trơ ra, không nói gì trực tiếp đem di động và cục sạc nhét vào trong túi đựng sách.
Lục Giai Ý sợ rơi vỡ, vội móc ra nhìn một cái, Thích Dương đã đeo cặp muốn rời đi rồi.
Cậu vội đuổi theo nói: “Nhưng tớ còn chưa biết số cậu mà.”
“Lưu rồi, trong danh bạ ấy.”
“Danh bạ dùng thế nào?”
“Không phải dạy cậu rồi à?”
“Tớ quên rồi, cậu xem…”
Cậu nói rồi móc điện thoại ra, Thích Dương dừng lại chỉ cho cậu một chút.
Mở danh bạ điện thoại ra nhìn, quả nhiên có hai chữ “Thích Dương”. Cả danh bạ chỉ có số một mình hắn.
“Vậy khi nào cậu tới thì gọi điện thoại cho tớ, báo bình an nhé.” Lục Giai Ý nói.
Thích Dương “ừ” một tiếng, đi dắt xe.
Lục Giai Ý đứng tại chỗ lần mò điện thoại một lúc, cậu vẫn cảm thấy món quà này đắt quá không biết phải trả lại thế nào, trong lòng lại có chút cảm động, cảm thấy Thích Dương đối với cậu thật tốt.
Cậu phải báo đáp hắn thế nào đây? Chắc chỉ có thể lấy chân tình đối đãi hắn thôi.