Ngoan Ngoãn của Chu Dương Liễu vốn gọi là Bé Ngoan, tên là do mẹ cậu ta đặt.
Kỳ thực lúc ban đầu Chu Dương Liễu cũng không thích chú chó này, cậu cũng ghét cô em gái kém mình rất nhiều tuổi kia. Sinh ra làm gì, chỉ có chịu khổ mà thôi.
Thế nhưng sau này cậu dần dần yêu quý em gái, cũng thích Bé Ngoan. Trẻ con và chó nhỏ là tốt nhất, đơn thuần nhất, đáng yêu nhất.
Cậu ta vòng qua con hẻm kia, vừa đi đến đầu ngõ đã nghe thấy tiếng kêu của Bé Ngoan, còn mơ hồ nghe được tiếng cười của con trai. Cậu ta hoảng hồn lập tức chạy tới, lại thấy Giang Triều ngồi xổm trên đất, đang dùng bánh bao trong tay đùa với chó của cậu ta.
Bé Ngoan cả người đã sắp đứng lên nhưng vẫn không với tới. Giang Triều xấu xa cười cười.
“Giang Triều!” Chu Dương Liễu gọi.
Giang Triều lập tức quay đầu lại nhìn, giật mình làm rơi cả bánh bao trong tay xuống đất. Bé Ngoan lập tức ngoạm lấy, lủi vào trong gầm xe.
“Đệt mợ, cậu dọa chết tôi rồi, hô cái gì mà hô.” Giang Triều đứng dậy vỗ tay mấy cái, nói: “Tôi không có bắt nạt chó của cậu đâu, không thấy ông đây hảo tâm hảo ý cho nó ăn đấy à?”
“Không cần, tớ ngày nào cũng cho nó ăn rồi.”
“Haiz, Chu Dương Liễu, chó cắn Lã Động Tân* à?”
(ý nói làm việc tốt còn bị người đó oán trách)“Cậu mới là chó ấy.” Chu Dương Liễu nói.
Giang Triều nhảy lên xe, “Được, tôi không chấp nhặt với cậu. Vẫn là chó của cậu đáng yêu hơn, mạnh hơn cậu.”
Chu Dương Liễu tức muốn hỏng.
Giang Triều cười hô hố cưỡi xe biến mất ở đầu ngõ. Chu Dương Liễu ngồi xổm xuống gọi Bé Ngoan ra, cẩn thận kiểm tra một vòng. Bé Ngoan rất khỏe mạnh, trong miệng còn có một miếng bánh bao chưa nuốt xuống.
Còn là nhân thịt.
Bánh hôm nay cậu ta mang đi là nhân rau hẹ, cậu ta cầm ra cho Bé Ngoan ăn. Bé Ngoan có lẽ là ăn no rồi, vậy mà rất không nể mặt.
Thời gian không còn sớm, Chu Dương Liễu đặt bánh bao sang một bên, mình thì từ trong ngõ đi ra. Lúc đi đến đầu ngõ thấy một con chó đen từ bên người cậu ta chạy qua.
Cậu ta còn bị dọa cho giật mình. Đại hắc cẩu, còn lâu mới đáng yêu bằng Bé Ngoan.
Lại đi lên phía trước vài bước, bỗng nghe thấy tiếng kêu của Bé Ngoan, trong lòng hoảng hốt vội chạy trở lại liền thấy con chó lớn kia cả nửa người đã chui vào gầm xe. Bé Ngoan ở bên trong kêu liên tục, tiếng kêu rất thảm thương.
Dọa cho cậu ta phải gào to chạy đến, đạp con chó lớn kia một phát. Chó lớn hung hăng quay lại, nhào về phía cậu ta, Chu Dương Liễu sợ quá lùi về phía sau, dưới chân lảo đảo liền ngã ra đất. Con chó cắn phập vào chân cậu, sức lực cực kỳ lớn, trực tiếp kéo giật người cậu lại. Chu Dương Liễu hoảng hốt gào lên vớ lấy cái gì đó từ trong đống rác đập tới. Con chó lớn kêu oẳng một tiếng quay người chạy mất.
Chu Dương Liễu vội bò dậy, nhặt một cục gạch bò dậy. Con chó lớn chạy đến đầu ngõ thì dừng lại. Chu Dương Liễu cầm gạch chạy xồ tới, trong lòng sợ nhưng khí thế thì không được phép thua.
Con chó kia quả nhiên bị dọa rụt vòi, chạy mất tăm. Cậu ta lúc này mới vứt gạch xuống đất chạy trở về xem Bé Ngoan.
Bé Ngoan từ trong gầm xe chui ra, lập tức nhào tới chân Chu Dương Liễu. Cậu ta vội vàng bế nó lên nhìn nhìn. Cũng may, trên người không có vết thương.
Con chó lớn kia chắc là do ngửi thấy mùi, chạy tới cướp đồ ăn của Bé Ngoan.
Chu Dương Liễu ôm Bé Ngoan đứng dậy, Bé Ngoan ở bên ngoài lâu như thế lông bết hết lại rồi, cả người bẩn thỉu, mùi cũng hôi hôi. Cậu sợ con chó kia lại tới nên không dám lại để Bé Ngoan ở chỗ này nữa, đành ôm nó đi ra. Đi đến đầu ngõ mới nhớ ra mình vừa bị cắn. Cúi đầu nhìn một cái, quần thì thủng lỗ, chân có hai vết cắn rất sâu chảy đầy máu, thịt cũng lòi cả ra.
Sân trường bên kia truyền đến tiếng ồn ào quen thuộc, cậu ta có chút nóng nảy ôm Bé Ngoan chạy vài bước, lại quay lại nhặt túi đựng đồ đi thi từ trên đất lên, khập khễnh từng bước từng bước đi ra khỏi con hẻm.
Bên này rất yên tĩnh, chỉ có hai bờ tường.
Đi không bao xa cậu ta lại gặp con chó đen kia, đứng bên đường bên kia nhìn theo mình.
Chu Dương Liễu bỗng thấy sợ, ôm Bé Ngoan quay lại hướng trường học mà chạy.
Chuông vang lên mọi người đều bắt đầu tiến vào phòng thi. Lục Giai Ý và Thích Dương đứng ở hành lang tầng hai. Lục Giai Ý đang chạy nước rút, học cực kỳ nhanh.
Thích Dương nhìn sách, Lục Giai Ý để hắn hỏi, nói là làm như vậy thì hai người đều có thể ôn tập được.
Lục Giai Ý rất nhanh đã học thuộc toàn bộ, hỏi Thích Dương: “Đúng không?”
“Một chữ cũng không sai.” Thích Dương nói.
Hắn rất kinh ngạc với khả năng ghi nhớ của Lục Giai Ý.
“Thật ra phần hỏi đáp không cần phải thuộc hết.” Hắn nói.
“Tớ quen rồi. Sắp vào thi, cậu mau về phòng của mình đi.”
Thích Dương gật đầu, đem sách bỏ vào cặp, nói: “Thi xong ở chỗ này chờ tớ.”
Lục Giai Ý gật đầu, thấy Thích Dương đi lên tầng rồi mới đi vào phòng thi, tìm đến chỗ của mình ngồi xuống.
Bạn học xung quanh cậu đều không quen biết, toàn là lớp khác. Nhưng người biết cậu lại rất nhiều. Nam sinh ngồi đằng sau chọc chọc cậu, rất vui mừng mà gọi: “Lục Giai Ý!”
Lục Giai Ý quay đầu lại, nam sinh kia cười hì hì nói: “Có duyên ngồi trước sau, giúp đỡ một tí. Lúc thi cho tớ chép bài với nhé.”
Lục Giai Ý ngượng ngùng cười, không nói gì.
Nam sinh kia liền nói: “Không cần cậu ném phao đâu, cậu làm xong đem bài dịch ra góc bàn một chút là được rồi, tớ chỉ chép phần câu hỏi lựa chọn abcd thôi.”
Lục Giai Ý không tiện từ chối liền gật gật đầu, trong lòng lại thầm rên rỉ.
Trời ạ, thì ra học sinh ở hiện đại đi thi cùng với thời của bọn cậu cũng giống hệt nhau. Bọn cậu trong phòng thi cũng thường có thí sinh gian lận, còn có người mang cả phao.
Bởi vì cấm không được những kẻ mang phao cho nên lúc thi cử kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Trước khi vào trường thi đều có tầng tầng sàng lọc kiểm tra, nghe đâu triều đại trước họ còn phải lột sạch đồ để khám xét toàn thân mới được vào. Đến triều đại của cậu có văn nhân chỉ ra làm thế là khi nhục họ. Một quan đại thần đã nghĩ ra kế hay: Trước khi cho người vào trường thi phải tắm rửa, sau đó mặc quần áo đã được quan phủ chuẩn bị từ trước. Như vậy vừa giữ thể diện lại có thể ngăn chặn tình trạng gian lận.
Lần này thi ngữ văn. Đại khái đây là môn khó làm phao nhất, thế mà không thấy ai mang phao. Phòng thi rất yên tĩnh. Lục Giai Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên thi hương.
Đây là môn cậu bỏ nhiều công phu nhất, chỉ được phép thành công không thể thất bại. Cậu bây giờ lo lắng nhất chính là phần làm văn.
Hy vọng là đề thoại, cậu sẽ có thể tự mình định đề, tự do phát huy.
Giám thị của bọn họ môn thi này là một thầy giáo khoảng hơn 40 tuổi, mặt mày nghiêm khắc, cầm tập đề thi đứng trên bục giảng trước tiên đe dọa một câu: “Đều thành thành thật thật mà thi. Tôi nói thật, đây không phải là thi cuối kỳ cũng không phải thi đại học, làm bừa chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ có thể lừa dối chính mình thôi. Tự dựa vào sức mình mà thi, các em sẽ biết năng lực của bản thân, sau này
mới có thể nỗ lực học tập. Mọi người nói có đúng không?”
Phía dưới chẳng có mấy ai hô “Đúng ạ” để phụ họa theo. Thầy giáo cười cười vừa phát đề vừa nói: “Kỳ thi này tuy không quan trọng, kỷ luật thi so với cuối kỳ lại giống như nhau. Bắt được sẽ bị phê bình trước toàn trường.”
Bên ngoài có người thổi còi tuýt một cái, là báo hiệu bắt đầu. Lục Giai Ý hít sâu một hơi, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn bài thi từ đằng trước từng người từng người truyền xuống. Đợi đến lúc cậu truyền đề ra sau, nam sinh kia lại liếc nhìn cậu một cái.
Lục Giai Ý cầm đề thi, không viết tên, trước tiên lật đến mặt sau nhìn đề viết văn.
Vừa nhìn tim liền lạnh mất một nửa, đúng là ghét của nào trời trao của ấy, là câu mệnh đề, đề bài là: “Hạnh phúc giản đơn”.
Lục Giai Ý tim đập thình thịch, nghe thấy thầy giáo ở trên bục giảng nói: “Tập thói quen tốt đi, cầm bài thi lên việc đầu tiên phải làm là điền đầy đủ thông tin họ tên, lớp, mã số dự thi.”
Lục Giai Ý ổn định tinh thần, điền thông tin của mình, bắt đầu làm từ đề lựa chọn.
Câu đầu tiên là về bính âm: Hãy chọn ra đáp án có âm đọc là một tổ chính xác.
Cậu thế mà lại cảm thấy abcd 4 đáp án hình như đều có âm đọc sai, có cái là bính âm* không đúng, có cái là âm điệu* không đúng.
(trong tiếng trung bính âm hay còn gọi là pinyin, là dùng chữ cái latinh để thể hiện cách đọc của các chữ hán, còn âm điệu bao gồm từ thanh 1 đến thanh 4 là cách lên giọng xuống giọng hay dài hơi ngắn hơi của các chữ, nó giống như sắc, huyền, hỏi, ngã, nặng và thanh ngang trong tiếng việt)Khởi đầu không thuận lợi, tay Lục Giai Ý chảy đầy mồ hôi.
Bỏ đi bỏ đi, dù sao cậu cũng không hy vọng lần này có thể thi tốt được bao nhiêu.
Lục Giai Ý tâm tình uể oải, nhưng mà phần giữa cậu lại làm rất thuận lợi, chỉ là cậu rất nhanh phát hiện một khuyết điểm trí mạng của mình.
Cậu lúc trước tự làm đề thi thử đều là cứ vậy mà làm, không tính giờ. Bây giờ cậu cũng không chú ý mình làm bài nhanh hay chậm. Điểm này rất khác so với thời đại của cậu, giống như lúc cậu thi hương, bị nhốt trong phòng nhỏ, tam trường khảo thí*
(thi ba môn), mỗi môn lại thi ba ngày. Một lần thi hương phải mất đến 9 ngày, thời gian cực kỳ nhiều. Cho nên lúc cậu nghe thấy tiếng còi liền ngây cả ra.
Đây là tiếng báo hiệu còn mười phút trước khi nộp bài. Thầy giáo đứng trên bục giảng nói: “Còn mười phút cuối cùng, chưa tô đáp án lựa chọn thì mau tô đi.”
Lục Giai Ý thế mà còn chưa làm đến bài viết văn.
Cậu lần đầu tiên tham gia thi cử chính là kỳ thi tháng lần trước. Lúc đó đần đần độn độn, cả người đều muốn hỏng, chỉ biết nhìn bài thi mà ngẩn ngơ, cũng chẳng chú ý thời gian 150 phút đối với một môn thi là thư thả hay gấp rút, cậu không cảm giác được rõ ràng. Hôm nay mới thình lình ý thức được, mình viết quá chậm.
May mà cậu cũng không cần tô đáp án, từ lúc đầu đã viết đáp án lên giấy rồi.
Còi báo thu bài rất nhanh đã vang lên, Lục Giai Ý theo sau mọi người đứng dậy. Đại khái là vì nhìn chằm chằm bài thi quá lâu, mắt không thích ứng kịp, người hơi choáng váng. Cậu biết lần này sợ là kém xa kỳ vọng rồi.
Sau khi tiếp nhận chuyện này, tâm tình nhiều ít có chút uể oải, nhưng cũng không cảm giác tim lạnh như lúc vừa mới bắt đầu.
Có kém cũng không đến mức đứng nhất từ dưới đếm lên chứ nhỉ?
Cậu nghĩ.
Buổi sáng chỉ thi ngữ văn, thi xong sẽ được nghỉ. Buổi chiều thi hai môn lịch sử và sinh. Cả trường đều ầm ầm ĩ ĩ, tầng trên tầng dưới đều là người vừa thi xong. Lục Giai Ý ở ngoài phòng thi đợi Thích Dương đi xuống, bỗng có người vỗ vai cậu. Lục Giai Ý quay đầu nhìn, là nam sinh ngồi phía sau cậu kia.
“Cậu sao lại không cho tớ xem bài, tớ đá ghế cậu không biết bao nhiêu lần.”
“Thật xin lỗi, tớ quên mất.”
Cậu thực sự là quên. Lúc đó vừa nhìn bài làm văn liền ngớ người, sau đó thì không đủ thời gian, cậu càng vội hơn.
Nam sinh kia cười cười, chắc là không tin, thuận theo đoàn người đi xuống lầu. Lục Giai Ý thở ra một hơi, nhìn thấy Thích Dương giữa đám đông. Người cao ngất ngưởng cực kỳ dễ nhận ra.
Cậu chạy tới đón, hai người xuống tầng. Thích Dương hỏi: “Không làm được bài?”
Lục Giai Ý chán nản nói: “Không làm đến phần làm văn, tớ viết chậm quá.”
Thích Dương im lặng một lúc, đến khi hai người đi tới tầng hai mới nói: “Không sao, chỉ là thi tháng thôi.”
Lục Giai Ý “ừ” một tiếng không nói gì.
Khối 11 trường Nhất Trung có đến mấy trăm học sinh nhưng đi thi được vừa ý lại chẳn có mấy ai. Người thành tích tốt có tiếc nuối của người thành tích tốt… làm sai một câu lựa chọn là có thể không được điểm tối đa rồi. Người thành tích kém càng có thất vọng của người thành tích kém… lại để trống rất nhiều câu, có khi còn không đạt tiêu chuẩn… Giang Triều chính là thuộc loại thứ hai.
Nhưng mà y không biết cái gì gọi là thi kém cảm xúc không tốt, y vẫn luôn thi như vậy mà.
Theo đám người đi ra cổng, y nhìn một cái đã thấy Thích Dương. Người cao kều rất nổi bật. Người gầy tong teo đi bên cạnh hắn là Lục Giai Ý. Thích Dương không có thói quen cùng nam sinh khác quàng vai bá cổ, Lục Giai Ý cũng vậy. Hai người lúc đi cùng nhau trông như hai người xa lạ.
Vừa may có thể một đường đi về, hỏi Lục Giai Ý thi thố thế nào.
Y vẫn tương đối quan tâm đến thành tích của Lục Giai Ý. Tuy y rất hy vọng cậu cũng thành học tra giống y nhưng cân nhắc đến việc Lục Giai Ý vẫn luôn đạt thành tích xuất sắc, lần này chỉ sợ Lục Giai Ý sẽ trở lại đỉnh cao. Y muốn đuổi theo hai người, hỏi Lục Giai Ý nếu thi đứng nhất rồi có ngồi cùng bàn với Thích Dương nữa không.
Y dắt xe vội vàng đuổi theo, vừa đi đến cổng liền nghe thấy có người gọi tên mình: “Giang Triều!”
Y quay đầu nhìn, là Chu Dương Liễu, trong ngực ôm chú chó bẩn thỉu nhưng rất đáng yêu của cậu ta.